Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh tuy ngủ say nhưng vẫn ý thức được bản thân đang ngủ nhờ chỗ lạ. Vì vậy không có ngủ nướng. Nghe tiếng mở cửa, theo phản xạ tự nhiên mở mắt ngồi dậy.

"Phò mã gia đã dậy. Cần rửa mặt trước". Một thị nữ mang một chậu nước vào. Thái Anh cho thị nữ lui vì bản thân rất ngại ở trước mặt người khác làm chuyện cá nhân này.

Chỉnh lại y phục ngay ngắn, đẩy cửa bước ra. Ánh mặt trời đã lên, sương trên lá dần tan mất. Uyển Nhi cung này, 70% là hoa cỏ và cây xanh. Chứng tỏ chủ nhân rất yêu thiên nhiên a.

"Tham kiến Phò mã, Ngũ công chúa mời Phò mã đến hoa viên dùng bữa sáng". Một thị nữ chừng 15 tuổi lễ phép đối với Thái Anh nói.

"Ân. Ta đã biết. Đa tạ tiểu cô nương". Thái Anh mỉm cười bước đi về phía trước, nhưng lại quên mất bản thân không biết đại sảnh là nơi nào. Vì vậy dừng bước gọi.

"Tiểu cô nương"

"Dạ, Phò mã gia cần gì căn dặn?"

Thái Anh gãy ót, vẻ mặt ái ngại. "Ta không biết đường đến đại sảnh. Tiểu cô nương có thể đưa ta tới đó không?"

Tiểu cô nương che miệng cười, liền dẫn theo Thái Anh đến đại sảnh của Uyển Nhi cung. Bên trong đại sảnh rộng rãi, trang trí tao nhã nhưng vẫn nhìn ra sự tôn quý. Kim Uyển Nhi ngồi trên bàn đọc sách, chậm rãi đọc từng chữ từng chữ. Đến khi cung nữ bên cạnh bẩm báo Phò mã gia đã đến. Nàng mới dừng lại, đưa sách cho cung nữ. Hướng Thái Anh ôn nhu.

"Hoàng tỷ phu ngủ có ngon giấc"

"Ân. Đa tạ Ngũ hoàng muội đã quan tâm. Thái Anh ngủ rất tốt"

Uyển Nhi sai người dọn đồ ăn sáng lên. Thái Anh không thấy thì thôi. Thấy liền muốn té xỉu tại chỗ. Không nói nên lời. Uyển Nhi thấy người trước mắt phản ứng như vậy thì nghi vấn.

"Vết thương vẫn còn đau sao?"

"A, không có. Vết xước ngoài da, vài ngày sẽ khỏi". Thái Anh cười méo xẹo mà trả lời.

Uyển Nhi ôn nhu múc cháo vào chén. Thái Anh đêm qua đến giờ toàn uống rượu, cũng chưa có ăn gì. Rất muốn ăn cơm nga.

"Hoàng tỷ phu uống nhiều rươu, sáng nên ăn ít cháo sẽ tốt cho dạ dày". Uyển Nhi thật sự ôn nhu hơn nhiều so với sáng nay a.

Đúng vậy a. Chính là Kim Uyển Nhi cũng ăn thanh đạm như Trân Ni, bảo làm sao Thái Anh chịu nổi đây. Nhưng ăn nhờ ở đậu cũng không dám cưỡng cầu. Đành cuối người ăn hết chén cháo.

Uyển Nhi đã dừng muỗng từ lâu. Nàng ngắm nhìn người trước mắt ăn cháo đau khổ, trong lòng không hiểu sao có chút vui vẻ.

"Ta đã ăn xong, giờ ta trở về tìm Trân Ni. Đa tạ ngũ hoàng muội về bữa ăn sáng. Lần sau có dịp đến Phò Mã Phủ. Thái Anh nhất định tự tay xuống bếp làm nhiều món ngon cho muội"

"Ân. Ta đưa huynh về Kim Trân Cung". Uyển Nhi không trực tiếp trả lời vấn đề này. Nàng sẽ không phải là người dễ dàng đáp ứng người khác. Hôm nay đối với người này, tự dưng lại không muốn gọi người này là Hoàng tỷ phu.

Thái Anh đi song song với Uyển Nhi. Nhìn người ta không mở miệng nói chuyện, không lẽ mình lại mở lời trước. Aiz. Thật ngại ngùng. Đột nhiên Uyển Nhi dừng lại. Thái Anh lỡ bước đi về phía trước một đoạn, phát hiện không có người bên cạnh, liền đi ngược trở về.

"Ngũ hoàng muội làm sao vậy?"

Uyển Nhi cầm trong tay áo một lọ nhỏ xíu màu xanh, có hoa văn màu trắng rất đẹp. Bên trên chính là nấp đậy đi, một miếng vải màu đỏ bao quanh một miếng gỗ vừa vặn với miệng lọ. Người cổ đại thông minh a.

"Đây là gì?"

Uyển Nhi đưa cho người trước mặt, nhưng hắn vẫn đứng yên không phản ứng. Vì vậy không đợi Thái Anh có đồng ý hay không, liền nhét vào tay Thái Anh sau đó bỏ đi trước. Buông lại phía sau một câu đủ nghe.

"Dùng để thoa lên vết thương trên mặt. Mỗi ngày hai lần sẽ không để lại sẹo"

Thái Anh nhìn lọ thuốc cười ngây ngốc. Thời cổ đại còn có loại dược thoa lên sẽ không để lại sẹo sao? Haha. Sau đó cất vào túi áo. Vội vàng đuổi theo Kim Uyển Nhi. Mỗi bộ y phục, Thái Anh đều yêu cầu Tiêu Bích may một cái túi nhỏ vừa để đựng đồ, xem ra bây giờ rất tiện.

----------

"Cao công công, mau tìm cách ngăn Đại hoàng tỷ". Kim Hi Minh sau khi thượng triều, vừa bước vào Ngự thư phòng đã nghe thái giám hối hả chạy đến bẩm báo Đại hoàng tỷ muốn gặp hắn. Hắn liền biết là chuyện gì, bởi vậy quyết định không ở Ngự thư phòng mà hướng Uyển Nhi cung chạy. Cao công công phía sau khổ sở ra không biết làm sao, hắn thân là nô tài. Không làm trái hoàng lệnh, mà Trưởng công chúa là người hắn càng không thể nào đắc tội.

Thái Anh cùng Uyển Nhi vừa bước khỏi cửa Uyển Nhi cung đã gặp ngay Kim Hi Minh hối hả xông vào. Thái Anh thấy vậy liền đuổi theo Kim Hi Minh hỏi.

"Hi Minh, chuyện gì vậy?"

Kim Hi Minh nhìn thấy Thái Anh, liền lôi kéo Thái Anh đi, vừa đi vừa nói. "Đại hoàng tỷ tìm đến. Chúng ta nhanh trốn"

"Vô ích thôi".

Lần này thì Kim Hi Minh đứng yên một chỗ, không chạy nữa. Vì giọng nói uy nghiêm đó hắn đã quen thuộc bao năm. Thái Anh nghe ra Kim Hi Minh đang sợ hãi, giọng hắn run run. "Hoàng tỷ phu...Lần này đệ lại phải nghe Đại hoàng tỷ giáo huấn"

Thái Anh trợn mắt kinh ngạc, lớn thế này nàng ta vẫn còn giao huấn hắn. "Yên tâm đi, không sao đâu. Có ta ở đây".

"Uyển Nhi tham kiến Đại hoàng tỷ". Uyển Nhi hành lễ với Trân Ni. Thái Anh nhìn thấy nàng gật đầu, đi qua người Uyển Nhi thẳng đến bên cạnh Kim Hi Minh. Kỳ Di và các cung nữ lui xuống. Hiện tại trong sân Uyển Nhi cung chỉ còn Trân Ni, Uyển Nhi, Kim Hi Minh và Thái Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro