Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trân Ni, sao nàng đến đây?"

Thái Anh nhìn Trân Ni đến càng ngày càng gần, vì thế anh dũng nhảy ra chắn trước người Kim Hi Minh. Trân Ni thấy vậy, cũng không nhìn đến mặt Thái Anh. Dùng giọng điệu cao quý mà ra lệnh.

"Bổn cung có việc cần nói cùng Hoàng thượng, Phò mã nên tránh ra".

Thái Anh đuối lí. Đúng a, chuyện tỷ đệ nhà người ta. Tôm tép như mình không có cơ hội chen miệng vào. Vì thế, ngoan ngoãn đứng sang một bên thầm cầu mong mọi thứ sẽ tốt đẹp.

"Đại hoàng tỷ, trẫm...". Kim Hi Minh lời nói không lưu loát.

"Đệ còn biết bản thân mình là thân hoàng đế sao? Nếu để triều thần biết được đường đường là một hoàng đế Cửu Lục Quốc, nữa đêm leo lên nóc nhà uống rượu đến sáng. Thân thể không màn. Đệ xem bọn họ sẽ nghĩ gì về đệ?"

Thái Anh nghe ra trong lời nói chầm chậm, dịu dàng lại có phần băng lãnh uy nghiêm. Chả trách Kim Hi Minh e ngại. Haiz.

"Phò mã của Trưởng công chúa đêm khuya cùng Hoàng thượng say xỉn. Người cũng không hơn a".

Thái Anh và Kim Hi Minh lén nhìn nhau. Cái gì a, liên quan gì ta. Uống rượu cũng sai sao? Thái Anh cảm thấy không cam lòng bị nữ nhân này dạy dỗ. Thấy chết không sờn nói.

"Trân Ni, ta thấy Hi Minh đã là một đại nam nhân. Có những việc không cần nghiêm khắc như lúc nhỏ. Nàng cứ như vậy Hi Minh sẽ mãi không thể trưởng thành"

"Đại hoàng tỷ, muội thấy Hoàng tỷ phu nói đúng. Chúng ta để cho Hoàng thượng tự mình trưởng thành". Thái Anh cảm kích nhìn hướng về người đang đứng về phe mình a. Chính là Uyển Nhi Công chúa.

Trân Ni nghe hai người thân cận của mình nói thế, cũng không phản ứng nhiều. Hướng Kim Hi Minh hỏi. "Hoàng thượng thấy thế nào? Có phải bổn cung đã quá phận?"

Ta ngất! Trân Ni ơi Trân Ni, nàng không ép người khác không được sao?

"Đại hoàng tỷ...Đệ...đệ đã trưởng thành". Kim Hi Minh ánh mắt kiên định trả lời.

"Được. Từ hôm nay bổn cung sẽ không quản người nữa". Xoay người ra cổng. Nàng đi được một đoạn dừng lại. "Phò mã còn không hồi phủ?".

"Ân. Ta đến ngay". Thái Anh cảm thấy mặt trời không nằm ở đỉnh đầu a. Mọi thứ lại chuyển sang mùa đông rồi.

"Hoàng tỷ phu, Đại hoàng tỷ giận". Kim Hi Minh giọng yểu xìu lên tiếng. Thái Anh cười, đi ngang qua người Kim Hi Minh. "Đệ yên tâm. Để ta. À, rảnh rỗi đến Phò Mã Phủ. Ta dẫn đệ đi chơi"

Kim Hi Minh mắt sáng rỡ muốn khẳng định lần nữa. "Thật không?"

"Ân. Ta không vô dụng như mọi người nghĩ. Cáo từ". Thái Anh đi lướt qua Kim Hi Minh, tiện đường hành lễ với Kim Uyển Nhi. "Ngũ hoàng muội. Thái Anh cáo từ"

"Ân."

----------

Ngồi trên kiệu lớn trở về. Thái Anh lén nhìn Trân Ni, không nhìn ra cảm xúc gì. Nữ nhân này che giấu cảm xúc đạt mức thuần thục rồi đi. Lúc nãy còn nói Kim Hi Minh yên tâm, mình có thể xử lí được. Giờ này người trước mặt như bức tường băng ngăn cách. Không có cách nào bước tới.

"Phò mã có chuyện muốn nói với bổn cung?"

Thái Anh giật mình, nữ nhân này. giỏi hù dọa lão nương thật. Đang yên lành lên tiếng làm gì. Nhưng mà nàng ta mở miệng trước không phải rất tốt sao?

"Đêm qua là ta đề nghị cùng Hoàng thượng uống rượu. Nàng trách lầm đệ ấy rồi"

"Hửm. Thật vậy sao?". Trân Ni nghiêng đầu, ánh mắt dò hỏi nhìn Phò mã đang nói dối không thuần thục. Thật ra nàng rất muốn cười, nhưng tôn nghiêm của nàng không cho phép. Lúc nãy bước vào Uyển Nhi Cung nhìn Kim Hi Minh tìm chỗ trốn, Thái Anh bên cạnh an ủi Hoàng thượng. Cứ như nàng là nữ đại ác ma không bằng.

"Là thật. Ta xin lỗi, là ta sai. Nàng trách ta thôi". Giả bộ đáng thương cuối mặt nói ra những lời buồn nôn này. Thái Anh tự tán thưởng bản thân.

"Vết thương trên mặt Phò mã giải thích thế nào?". Trên mặt truyền đến cảm giác lạnh, ngưa ngứa. Chính là Trân Ni dùng bàn tay đang cẩn thận sờ lên vết thương. Thái Anh trong lòng nhảy dựng, rất nhanh tìm ra một cái cớ không thể nào tốt hơn. "Đêm qua uống rất nhiều, ta muốn trở về tìm nàng. Không nghĩ đi lạc đến Uyển Nhi Cung. Bên trong cây cối rất nhiều, ta té ngã nên cành cây làm bị thương, rất may gặp phải Uyển Nhi, muội ấy cho ta một lọ thuốc. Căn dặn một ngày dùng hai lần sẽ không để lại sẹo".

Thái Anh vừa nói vừa đưa ra lọ thuốc trước mặt Trân Ni, y như một đứa bé thành thành thật thật thú tội. Nhìn thấy lọ thuốc trong lòng Trân Ni rối thành đoàn. "Đây không phải lọ thuốc quý nhất, chỉ có Hi Minh, nàng và Uyển Nhi mới có sao? Nàng lại có thể mang loại thuốc quý nhất này giao cho Phò mã?".

Trân Ni nhìn đã biết đây là ám khí của Uyển Nhi, nhưng trong lòng không muốn vạch trần. Phò mã đã không nói sự thật, hà cớ gì nàng phải làm lớn chuyện. Nên chỉ nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.

----------

"Tiêu Bích tham kiến Phò mã, Công chúa"

"Ân. Tất cả đứng lên đi". Trân Ni cùng Kỳ Di trở về phòng. Đợi hai người đi rồi Tiêu Bích mới vội vàng hỏi.

"Phò mã, vết thương?".

"Haiz. Vào trong rồi nói". Thái Anh tường tận kể lại cho Tiêu Bích, không định giấu gì cả. Nghĩ rằng Tiêu Bích sẽ thông cảm cho bản thân, không nghĩ Tiêu Bích còn lườm mình. Khinh bỉ mà nói. "Phò mã nghĩ có thể nói dối được Trưởng công chúa sao? Chỉ là người không muốn vạch trần Phò mã thôi"

"Nói cũng đã nói. Giờ ta muốn đi tắm rồi đi ngủ. Đêm qua ta chỉ chợp mắt một chút thôi a"

Thái Anh tắm rửa xong ngủ lại thư phòng một giấc từ sáng đến chiều. Từ lúc trở về cũng không có gặp qua Trân Ni. Nghĩ nghĩ thôi kệ, tránh tiếp xúc với nàng càng tốt.

----------

Bên đây, nội tâm của Trân Ni không như vậy. Rất lộn xộn, nàng đối với Phò mã là cảm giác gì? tại sao rõ ràng đêm qua lại một đêm trông chờ hắn trở về. Sáng còn vội vã đi tìm hắn. Đây không phải là tác phong của nàng.

Lòng không tĩnh, nên nàng quyết định ngồi thiền để tĩnh tâm...Đây là phương pháp sư phụ đã dạy nàng a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro