Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Thái Anh tỉnh lại bên cạnh đã không tìm được Trân Ni. Lúc nào cũng vậy nên, theo thói quen vệ sinh xong lại đến hoa viên tìm nàng.

Ở phía sau thấy bóng lưng thẳng tấp, bản thân không nhịn được lại bước nhanh hơn. Kỳ Di vẫn là nhìn thấy Thái Anh trước, Thái Anh nhanh đặt ngón tay trỏ ngay miệng mình, ra hiệu nàng im lặng. Nàng nhìn ra được Trưởng công chúa và Phò mã tình cảm ngày càng tiến triển, vì vậy nhẹ nhàng hành lễ rồi lui ra.

Thái Anh từ phía sau ôm Trân Ni vào lòng, kề bên tai người đang thẩn thờ hỏi nhỏ. "Ni nhi đang tư tưởng đến ngoại nhân nào a?"

Trân Ni bất ngờ bị ôm từ phía sau có chút không được tự nhiên, vùng vẫy khỏi vòng tay của Thái Anh nhưng vô lực. Nếu nàng không dùng võ công chèn ép người thì sức lực của nàng không thể kháng cự Thái Anh a.

"Phò mã còn không nhanh buông ra". Thái Anh phát hiện mặt của Trân Ni đỏ đến mang tai, tâm muốn giở trò một chút.

"Ngoan, để ta ôm Ni nhi của ta một chút". Tay càng xiết chặt hơn.

"Ai là Ni nhi của Phò mã?". Trân Ni phản bác lại câu nói của Thái Anh.

"Kim Trân Ni chính là Ni nhi của ta a"

Trân Ni không tiếp tục giãy giụa nữa, lần này tay đặt lên tay của Thái Anh nhẹ nhàng nới lỏng cái ôm xiết chặt kia, kéo áo. Xoay người ngẩng đầu nhìn Thái Anh hỏi.

"Phò mã luôn dẻo miệng vậy sao?"

"Không a. Chỉ đối với Ni nhi thôi"

"Ta không thấy vậy. Đêm qua ta thấy Phò mã tại đây ôm ấp nữ nhân khác?"

Thái Anh nhớ lại đêm qua mình tại đây an ủi Tiêu Bích tỷ, không nghĩ tới bị Trân Ni bắt gặp. Hết đường chối cãi rồi. Suy nghĩ một chút hét lớn. "Ni nhi, Ta yêu nàng..."

Trân Ni không nghĩ tới Phò mã nhà nàng có lúc lại tùy hứng như vậy, nhanh tay bịt miệng người đang hét lại. "Phò mã sợ người trong phủ không biết sao?". Ý tứ trách móc của Trân Ni rất rõ ràng, mặt nàng lại hồng lên.

"Ưm. Nàng không tin ta thì ta đang chứng minh. Ta chỉ yêu Ni nhi"

Trân Ni hung hăng nhéo tai của Thái Anh, chính là đe dọa "Phò mã không được làm càn".

Đứng ở đằng xa, Kỳ Di gương mặt ngưỡng mộ. Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Trưởng công chúa bước vào giai đoạn yêu thương. nàng còn nghĩ có khi tóc nàng bạc trắng, không biết có thể chứng kiến một người nam nhân nào có thể làm Trưởng công chúa yêu thương không.

Tiêu Bích gương mặt rối thành đoàn, lúc xanh lúc trắng. Phò mã, Phò mã rõ ràng là nữ nhân. Sao lại có thể có tình cảm với Công chúa? chưa kể đến thân phận thật sự của Phò mã. Hai người làm sao có thể. Nàng phải tìm cơ hội nói chuyện với Phò mã.

----------

Qua giờ Ngọ (11h – 13h trưa). Thái Anh cùng Trân Ni ngồi kiệu vào cung, trước khi đi. Thái Anh cho đóng vào gương những chiếc đèn lòng kia, tính ra cũng phải đến 5 gương lớn, không dám xếp chồng nhiều quá, sợ sẽ hư mất.

"Phò mã mang những thứ đó theo có hoành tráng quá không?". Trân Ni mỉm cười châm chọc hỏi.

"Không a, chỉ là những đồ vật ta tự tay làm. Cũng không có gì quý giá".

Hai người cũng không nói nhiều, lâu lâu Thái Anh lại lén vén màn xem khung cảnh bên ngoài. Tuy là buổi trưa nhưng không khí náo nhiệt, mọi người là đang chuẩn bị để đón Trung thu.

Trung thu là Tết đoàn viên, vậy nên Thái Anh không thể để một mình Tiêu Bích ở lại trong phủ. Cố gắng thuyết phục Trân Ni cho phép mình mang Tiêu Bích vào cung.

Kiệu dừng lại, Kỳ Di hành lễ. "Hồi bẩm Phò mã, Công chúa. Đã đến nơi".

Thái Anh xuống kiệu, cẩn thận dìu Trân Ni xuống. Chính là nhờ Thái giám gác cổng phân phó người mang năm gương lớn theo vào. Năm nay tiệc Trung thu vẫn là tổ ngoài trời, Kim Hi Minh yêu thích cảnh trời đêm. Vì vậy đặc biệt yêu thích không khí tự do, hắn không muốn tổ chức trong cung điện ngột ngạt.

"Trân Ni tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu"

"Thái Anh tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu"

"Hoàng đệ, hoàng muội, đệ phu tham kiến Trưởng công chúa và Hoàng tỷ phu"

Mọi người đều đã xong phần lễ tiết, Kim Hi Minh hết vẻ uy nghiêm. Lại hướng Thái Anh tò mò, miệng hỏi nhưng mắt lại nhìn chăm chăm vào 5 chiếc rương đặt phía sau.

"Đó là quà Hoàng tỷ phu nói sao?"

"Đúng a. Hoàng thượng người qua đây". Kim Hi Minh và mọi người, ngay cả Thái hậu đều quay xung quanh. Rất tò mò xem Phò mã của Trân Ni tặng quà gì.

Thái Anh mở rương đầu tiên. Phía trên chính là lồng đèn kitty làm bằng giấy hồng, mắt mũi thật sống động. "Hoàng tỷ phu, đệ thích". Kim Hi Minh chưa kịp đưa tay giật lấy đã bị Thái Anh đoạt lại.

"Không a. Đây là của Ni nhi. Đệ là nam nhân, thích màu hồng làm chi". Nói rồi đưa cho Trân Ni. Trân Ni nhận lấy quan sát, con vật này nàng chưa từng thấy. Nhưng thật rất dễ thương a.

Trước khi Thái Anh mở các gương còn lại, Thái Anh đặc biệt căn dặn. "Các đệ muội nhẹ tay, ai cũng có phần, nếu giành giật sẽ bị rách hết. Không còn lồng đèn đẹp để chơi a"

Thái Anh mở chiếc gương cuối cùng, tay cầm một lồng đèn con ếch xanh và một lồng đèn con bướm. Đi đến bàn của Uyển Nhi, mỉm cười. "Uyển Nhi, muội thích con nào?"

"Huynh đoán xem?". Uyển Nhi không lập tức trả lời. mà hỏi ngược lại Thái Anh.

"Ưm. Theo ta thì con bướm?". Thái Anh đưa con bướm cho Uyển Nhi. Uyển Nhi không từ chối mà đón nhận. Mỉm cười xinh đẹp, nụ cười mà trước nay nàng ít biểu hiện ra bên ngoài. Trong lòng hiện lên tư vị vui sướng. "Thái Anh, nếu là tự tay ngươi làm. Ta đều thích".

Thái Anh tự nhiên là vui vẻ, tác phẩm của mình được mọi người yêu thích như vậy. Con ếch xanh này không ai nhận a. Nhìn bàn đối diện là Thất công chúa điêu ngoa, ơ! Nàng ta không thích thì thôi.

"Phò mã, ai ai cũng có đèn lồng. Chỉ có bổn cung không có. Phò mã sao lại không công bằng như vậy?". Người than vãn là Thái hậu.

"Thái Anh mở một cái gương còn lại, bên trong chứa duy nhất một cái đèn lồng toàn bộ làm bằng tre. uốn nắn hình xoắn thật công phu. Mỗi một đoạn có một khe hở, đủ thấy khi nến thấp lên bên trong sẽ chiếu ánh sáng theo khe hở, tuyệt đẹp.

"Nhi thần làm sao có thể quên mẫu hậu người a. Đèn lồng này thời gian làm gấp 3 lần những chiếc đèn lồng kia. Chỉ để dâng lên mẫu hậu cao quý". Thái Anh hai tay dâng lên, Cao công công nhận lấy dâng lên Thái hậu.

"Hảo. Hảo. Phò mã thật có lòng". Thái hậu thật hài lòng khen ngợi.

Thái Anh hướng dẫn mọi người đặt nến vào, cẩn thận thắp nến vào đèn lồng của Trân Ni và Uyển Nhi. Tiêu Bích và Kỳ Di đang bận rộn để thấp nến. Đến cả Hoàng thượng và Thái hậu cũng tự mình làm. Những tiểu Công chúa và tiểu hoàng tử cũng vậy. Ồn ào cả lên.

Hoàng thượng mang đèn lồng Đô rê mon đi khoe khắp nơi. Các tiểu hoàng tử và Công chúa thi nhau tự khen đèn lồng của mình đẹp.

Thái Anh kéo Trân Ni ra khoe đèn với mọi người. "Ni nhi ra đây".

Thế là Hoàng thượng, Thái hậu và mọi người ở ngoài sân. Vui đùa một lúc, Thái hậu sai người ban bánh Trung thu. Lần này trở lại, phát hiện ra bàn đối xuất hiện thêm một Mao Hồn.

Thái Anh biết tết đoàn viên không thể xuất hiện người ngoài. Trừ khi...

"Ni nhi, sao Mao Hồn lại xuất hiện ở đây?". Thái Anh vừa cắt bánh thành miếng nhỏ cho Trân Ni vừa hỏi.

"Có thể mẫu hậu đang tìm Phò mã cho ngũ muội". Trân Ni vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Thái Anh. Thấy Phò mã nhíu mày suy nghĩ. Trân Ni tính tình bạo phát.

"Phò mã như vậy là sao? Hay là không muốn Uyển Nhi tìm Phò mã?"

"Không a. Ta chỉ thấy Mao Hồn sẽ không thích hợp với Uyển Nhi".

Tuy hai người câu tới câu lui có vẻ như không ai nhường ai. Nhưng Thái Anh đưa bánh đến, miệng đỏ của Trân Ni vẫn hé ra đón nhận. Tao nhã và quý phái nhai. Cứ như là đều hiển nhiên. Khiến mọi người trong lòng đều có phần ganh tị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro