Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc tan. Mao Hồn cáo từ ra về. Hắn lại hướng Hoàng thượng và Thái hậu muốn Uyển Nhi tiễn hắn một đoạn. Thái hậu không phản đối, Hoàng thượng dù không thích nhưng cũng không có lí do gì để cự tuyệt.

Uyển Nhi trong lòng không vui, nhưng cũng không thể thẳn thừng từ chối hắn. Thất công chúa và Ngũ công chúa đều chưa thành thân. Hắn phải chăng lại hướng Uyển Nhi có ý đồ?

"Phò mã, bổn cung không khỏe. Chúng ta nhanh trở về". Trân Ni không thích chỗ đông người, nếu không phải bắt buộc có mặt nàng cũng sẽ không đến. Nàng muốn trở về phòng an tĩnh ngủ trong vòng tay của Phò mã.

"Ân. Chúng ta đi".

Thái Anh dìu Trân Ni đi trước, trước khi đi Thái Anh có quay lại nhìn Uyển Nhi. Haiz. Hy vọng tên Mao Hồn kia không làm ra chuyện gì. Trong lòng Thái Anh thật ra lo lắng, Mao Hồn gian xảo này, chắc lại muốn giở trò gì đây. Nhưng cũng không thể vô cớ đứng ra ngăn cản.

Dìu Trân Ni lên kiệu, Trân Ni chợt nhớ ra đều gì. "Phò mã, ta bỏ quên đèn lồng rồi".

"Ân. Về ta lại làm cho Ni nhi".

"Không. Đó là món quà đầu tiên". Trân Ni lắc đầu không chịu. Thái Anh hết cách, phải dỗ dành.

"Hay là nàng trở về trước. Ta quay lại lấy đèn lồng sẽ về sau"

"Ta đợi Phò mã ở đây"

"Ân. Ta sẽ sớm trở lại". Thái Anh nói xong vén kiệu, hướng hoa viên chạy đi.

Đường đến hoa viên phải đi qua một vài khúc quanh. Quái! Đường ra cửa cung chỉ có một, lâu như vậy Mao Hồn vẫn chưa rời khỏi sao?

"Mao tướng quân xin hãy tự trọng!"

"Nàng e thẹn làm gì a? Sớm muộn gì ta cũng sẽ xin Thái hậu đón nàng về"

"Phải chăng Mao tướng quân quá tự tin?"

"Tự tin hay không sau khi nàng là người của Mao Hồn này, nàng sẽ biết?"

"Mao tướng quân đã quên thân phận của mình?"

"Haha. Nàng đánh giá quá thấp Mao Hồn này rồi"

Thái Anh nghe giọng nói quen thuộc, liền hướng bụi trúc phía Tây đi đến. Chỉ thấy Mao Hồn vẻ mặt hạ lưu, khác xa với vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái mà mọi người thường ca ngợi. Hắn một tay hung hăng nắm lấy cổ tay Uyển Nhi, ép nàng vào một vách đá.

Lạ! Uyển Nhi nàng không có kháng cự. Lý Ban đã làm gì nàng?

"Mao Hồn. Ngươi dám?". Uyển Nhi lạnh giọng nói.

Mao Hồn kề sát mặt Uyển Nhi, muốn hôn vào đôi môi của nàng. Chỉ là nàng xoay đầu đi khiến hắn phải dừng ở khoảng không.

"Haha. Không có chuyện gì mà Mao Hồn này không dám. Đêm nay nàng phải thuộc về ta"

"Dù ngươi có được thân thể ta, nhưng mãi mãi không bao giờ có được trái tim của ta"

Thái Anh thấy Mao Hồn quá càn rỡ, Uyển Nhi lại nhắm mắt chịu đựng. Không thể a. Tên khốn kiếp này. Vì vậy liền từ trong chạy ra, tay trái nắm lấy cổ áo Mao Hồn, tay phải đấm một đấm thật mạnh vào mặt hắn, đẩy hắn ngã xuống đất.

"Mao Hồn. Ngươi thật đê tiện". Thái Anh dang hai tay chắn trước người Uyển Nhi. Tức giận mắng Mao Hồn.

Uyển Nhi bị Mao Hồn điểm ngay huyệt tứ chi, không thể cử động. Nghĩ rằng đêm nay thân thể phải chịu nhục nhã bởi tên Mao Hồn này. Trong lúc tuyệt vọng nhất, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Đại Phò mã. Nàng tự cười giễu bản thân, giờ này huynh ấy không phải đang bồi Đại hoàng tỷ sao?

Chỉ trách bản thân nàng quá xem thường hắn. Trách hắn nắm trong tay binh quyền, nếu hắn có làm gì nàng thì Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng sẽ không trách tội. Nhưng lúc nàng buông xuôi. Lại nghe được giọng nói quen thuộc. Vội vàng mở mắt ra.

"Hoàng tỷ phu"

"Ân. Muội bị làm sao? Có phải bị điểm huyệt". Thái Anh lo lắng xem xét Uyển Nhi. Uyển Nhi gật đầu.

"Nhưng ta không biết giải huyệt đạo". Thái Anh lúng túng.

"Huynh làm theo ta". Uyển Nhi nói nhỏ vào tai Thái Anh, Thái Anh không nghĩ mình có khả năng như vậy a.

"Hắn có khi dễ muội không?"

"Hắn vẫn chưa kịp làm gì thì huynh xuất hiện".

Mao Hồn thừa cơ hội đã bỏ trốn. Thái Anh rất lo lắng, không để Uyển Nhi về một mình. Vậy nên hai tay cẩn thận bế Uyển Nhi. Uyển Nhi bất ngờ bị bế bổng lên, phản ứng tự nhiên là sợ ngã, vì vậy hai tay tự nhiên là ôm lấy cổ Thái Anh.

"Uyển Nhi! Thất lễ rồi". Thái Anh nói xong chính mình ôm Uyển Nhi chạy trở về, vẫn di chuyển theo từng bước của Lăng Ba Vi Bộ, rất nhanh trở lại Uyển Nhi Cung. Nhưng vẫn phải nhờ Uyển Nhi chỉ đường.

Đặt Uyển Nhi an toàn trước phòng. Chuẩn bị cáo từ, thì Uyển Nhi gọi lại. "Hoàng tỷ phu, sao huynh lại xuất hiện ở đây?"

"Ni nhi bỏ quên đèn lồng, ta trở lại lấy. Trên đường không ngờ gặp phải muội"

"Ân. Huynh đi cẩn thận"

"Ta biết. Sau này muội nên tránh xa tên Mao Hồn đó ra". Thái Anh nói xong liền cáo từ. Đi khỏi Uyển Nhi Cung rất nhanh thi triển Lăng Ba Vi Bộ. Phải nhanh trở lại tìm Ni nhi.

----------

"Công chúa! Mao tướng quân đó dám vô lễ với người sao?". Cung nữ Hoàng Hạc bên cạnh lo lắng hỏi Uyển Nhi.

"Ân. Rất may có Hoàng tỷ phu ra tay ngăn cản"

"Dạ. Sau này Tiểu Loan sẽ không rời người nữa bước.

Cũng chính tên Lý Bân không cho nàng theo. Làm nàng suốt buổi lo lắng. Nếu như không có Đại Phò mã thì không phải hắn đã hại đời Công chúa rồi sao.

----------

Thái Anh trở lại. Thấy Trân Ni ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Không có đánh thức nàng, ra lệnh cho khởi kiệu hồi phủ.

Thái Anh ôm bả vai Trân Ni, để nàng an tĩnh ngủ. Tiêu Bích và Kỳ Di gọi khẽ đã đến nơi. Thái Anh lại ôm Trân Ni trở về phòng.

Đặt Trân Ni nằm trên giường. Nàng ngoan ngoãn như mèo con. Cũng không tiếp tục ngủ, mở đôi mắt xinh đẹp long lanh nhìn Thái Anh.

"Ta làm nàng thức giấc?"

Trân Ni không trả lời, ngồi dậy ôm chặt Thái Anh thì thầm, giọng mang chút trẻ con. "Phò mã, ta mơ thấy ác mộng"

Thái Anh vuốt tóc Trân Ni. Hương thơm trên người nàng vẫn còn thoang thoảng. "Ni nhi mơ thấy gì?"

"Phò mã ngươi có nữ nhân khác".

"Hahaha". Buồn cười, Thái Anh thật vui vẻ, không nghĩ rằng Trân Ni lúc ghen cũng đáng yêu như vậy. Thái Anh rất nhanh hôn lên đôi môi, thì thầm.

"Sẽ không có chuyện đó. Trừ khi Ni nhi bỏ ta thôi"

Trân Ni hung hăng "Nếu ta bỏ chàng, Phò mã sẽ có nữ nhân khác sao?"

----------

Ra chap cho ngày mai luôn ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro