Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Thái Anh đặc biệt thức dậy sớm hơn ngày thường. Thái Anh ngủ chú ý hơn, phải tự nói với bản thân phải ngồi dậy, không được nướng.

Trân Ni mở mắt, vén chăn chuẩn bị rời giường thì thấy Thái Anh ngồi sẵn trên ghế cạnh giường, mắt không chớp nhìn chằm chằm mình. Khó hiểu cười hỏi.

"Phò mã hôm nay dậy thật sớm. Ta còn tưởng ta dậy trễ chứ?"

Thái Anh không phản ứng. Cảm nhận ánh mắt người kia càng ngày càng nóng bỏng. Có chỗ không đúng, nàng nhìn bản thân liền hiểu vì sao Phò mã mới sáng đã ngây ngô như vậy. Áo ngủ một bên rơi xuống nữa vai, cảnh sắc bên trong làm nàng ngượng ngùng. Một tay nàng kéo áo, một bàn tay che đi mắt người kia đang tham lam nhìn lấy.

"Phò mã còn muốn nhìn?". Trân Ni lạnh giọng.

Thái Anh kéo tay Trân Ni ra, nắm lấy bàn tay mềm mại. Hôn nhẹ lên bàn tay, nhoài người đặt một nụ hôn lên trán đối phương.

"Ni nhi, buổi sáng tốt lành"

Nói xong lại kề mặt sát vào ngay miệng Trân Ni, dùng tay chỉ vào má. "Ni nhi cũng phải chúc Phò mã buổi sáng tốt lành đi chứ".

Trân Ni là ai a? Đường đường là Trưởng công chúa lạnh lùng kiêu ngạo, giờ bắt nàng phải làm chuyện mất hình tượng này. Nàng rất khó chấp nhận.

"Nhanh đi. Nàng còn phải luyện kiếm"

"Không hôn không được sao?". Trân Ni kéo dài thời gian.

"Không được. Ta đã hôn nàng, giờ đến lượt nàng". Thái Anh cố chấp. Trân Ni cứng rắn. Không ai nhường ai. Đợi rất lâu, Trân Ni vẫn cắn môi không động khẩu. Thái Anh không muốn làm khó người mình yêu, xoay người trước khi rời đi lại chiếm tiện nghi trên đôi môi kia.

"Ta đến hoa viên trước, nàng nhanh chuẩn bị"

Thái Anh rời đi trong lòng có chút mất mát. Phải chăng bản thân mình yêu Trân Ni quá đậm sâu? Nếu bây giờ bảo mình vứt bỏ loạt tình cảm này. Làm sao có thể. Nhưng nếu là tiếp tục, bản thân không thể cho Trân Ni một gia đình hạnh phúc, không thể cho nàng nhi tử, không thể cho nàng có cuộc sống bình thường như những nữ nhân khác.

Trái tim ẩn ẩn đau. Ngày xưa học sinh học cũng không thể giải thích, vì sao cứ đau lòng hay thất tình, tim sẽ nhói đau. Nước mắt lại rơi.

Hoa viên.

Tiêu Bích đứng chờ từ rất sớm. Nàng tình cờ đi ngang, tay mang theo cây trúc Phò mã căn dặn, thấy Phò mã hôm nay thức sớm, vừa đi lại còn trầm tư liền đi theo.

"Phò mã! Hôm nay đặc biệt sớm"

"Ân! Tiêu Bích, tỷ biết cảm giác thích một người là thế nào không?"

Tiêu Bích biết ngày này sẽ đến. Nhưng hôm nay đến nhanh như vậy. Tiêu Bích không trả lời mà hỏi thẳng vấn đề. "Phò mã là thích Trưởng công chúa?"

Xoay người, đối diện Tiêu Bích. "Ân. Ta phát hiện bản thân không phải thích nàng, mà là yêu nàng. Yêu hết bản thân này"

"Phò mã đừng quên thân phận"

"Ta không quên. Ta...Tiêu Bích tỷ có ủng hộ ta không?"

Tiêu Bích không có trả lời. Nàng nhất thời không biết trả lời làm sao, nên chỉ có thể im lặng. Thái Anh không đợi, tiếp tục nói.

"Tiêu Bích tỷ, ta có thể nghe theo tỷ bất cứ điều gì. Vì tỷ là người thân của ta. Nhưng tình yêu của ta dành cho Trân Ni, thật xin lỗi! Ta không thể nghe theo tỷ"

----------

Trân Ni đến hoa viên, gặp lúc Thái Anh và Tiêu Bích đang nói chuyện. Bản thân nhớ đến tình cảnh đêm đó, không nói một lời. Từng đường kiếm chém vào không gian, sắc bén. Chuẩn xác.

Nghe âm thanh tiếng kiếm chém vào gió, Thái Anh và Tiêu Bích đồng thời quay lại. Thái Anh lắc đầu thở dài, mình quá hiểu rõ nữ nhân này. Lại hiểu lầm mình và Tiêu Bích. Phải moi tim mình ra để chứng minh bản thân chỉ yêu nàng sao?

"Tiêu Bích tỷ, đưa cho ta". Tiêu Bích đưa cho Thái Anh một thanh trúc thẳng, dài khoảng 1 mét. Tối hôm qua Thái Anh dặn nàng sáng nay mang cây trúc đến cho mình.

Cây trúc này chính là hôm đó sau khi làm đèn lồng còn dư lại. Thấy bỏ đi thì uổn, vậy nên Thái Anh liền giữ lại.

Đứng một bên xem Trân Ni luyện kiếm. Từng chiêu thức ghi sâu trong đầu. Trân Ni luyện quá độ rồi, Thái Anh thấy vậy liền nhảy ra. Không ngờ Tiêu Bích nắm ống tay áo Thái Anh kéo lại.

"Phò mã ra đó cho kiếm chém vào người sao?"

Hình ảnh này rơi vào trong mắt Trân Ni. Nàng đang phát hỏa, kiếm hướng hai người đưa tới. Thái Anh đẩy Tiêu Bích về phía sau, dùng thanh trúc đỡ lấy kiếm. "Ni nhi, nàng bình tĩnh".

Trân Ni ánh mắt sắc bén, nhìn thanh trúc nằm dưới thanh kiếm của mình, gằn từng chữ. "Nói! Phò mã lấy thanh trúc này từ đâu?"

Thôi rồi, Thái Anh trong lòng khóc ròng. Lần này tránh cũng không được a. "Ta thấy phía sau có rất nhiều trúc, chỉ chặt một số cây làm đèn lồng. Còn dư lại một thanh này".

"Phò mã dám?". Lời nói xong, kiếm liên tục tấn công tới. Thái Anh không còn cách nào tránh nữa. Đành thi triển Lăng Ba Vi Bộ tới lui né tránh. Hơn trăm chiêu kiếm không chạm được vào người Thái Anh. Trân Ni không cam lòng. Không có ý định dừng lại.

"Nàng mệt rồi. Dừng lại thôi". Thái Anh nhìn Trân Ni mồ hôi tuôn ra ướt áo, ướt tóc. Làm sao đành lòng. Lần này không né tránh, dùng chính kiếm pháp của Trân Ni để đánh trả. Trân Ni rõ ràng yếu thế hơn, lúc kiếm của Trân Ni đâm thẳng vào ngực trái. Thái Anh mỉm cười buông thanh trúc trong tay.

"Phụt". Tiếng kiếm đâm vào thịt rõ ràng, Trân Ni rút kiếm ra. Vẫn chưa hồi phục tinh thần. Tiêu Bích đã xông vào xô nàng ra, ôm lấy Thái Anh quát "Trân Ni! Cô vì thanh trúc kia mà tùy hứng một kiếm đâm ngay tim Phò mã. Cô thật không xứng đáng để Phò mã yêu thương cô như vậy".

Giờ khắc này Tiêu Bích không phân biệt chủ nghĩa quân thần nữa. Đỡ Thái Anh hướng y phòng của nàng, căn dặn không ai được tiếp cận. Chỉ mang nước nóng và vải đến cửa chờ lệnh của nàng.

Hiện giờ nàng thật lớn ở đây a. Đến Trân Ni cũng không nói một lời với Tiêu Bích.

"Tiêu Bích, tỷ đừng trách nàng"

"Phò mã im lặng để ta trị thương"

Tiêu Bích phong tỏa huyệt đạo để máu ngưng chảy. Bắt đầu công tác cứu chữa.

----------

Bên ngoài Trân Ni thẩn thờ nhìn đôi tay của mình, chính đôi bàn tay này đâm vào tim Phò mã. Nàng là đang làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro