Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uyển Nhi nhìn thấy một vật thấp thoáng trong chăn, nàng cẩn thận vén chăn lên. Là một miếng vải trắng dính một ít máu. Miếng vải có bản to, rất dày, quấn thành nhiều lớp. (đoán xem nó là cái j 🤔)

"Không thể nào?" Linh cảm của nàng cho biết, nhất định có bí ẩn phía sau. Nàng không hi vọng suy nghĩ của nàng là đúng.

----------

Thái Anh và Tiêu Bích trở về Phò Mã Phủ. Lại tiếp tục cuộc sống trống vắng. Nếu không có Tiêu Bích mỗi ngày ba buổi đều nhắc nhở Thái Anh dùng bữa. Có lẽ bản thân mình cũng không thiết tha đến chuyện ăn uống nữa rồi.

"Tiêu Bích, ta muốn đi dạo một chút"

"Ta đi cùng Phò mã"

"Ân"

Thái Anh cùng Tiêu Bích rời khỏi phủ đã là buổi chiều, nắng không còn gây gắt. Không khí bắt đầu nhộn nhịp. Nếu không có Tiêu Bích bên cạnh, cảm giác thất tình đau thấu tim can có thể thiêu chết con người.

Miêu Linh là một ký ức của kiếp trước. Chỉ có thể yêu, chưa một lần được đáp lại. Nhưng đối với Thái Anh. Trân Ni không chỉ là tình yêu, mà là cả một đời. Trân Ni như dòng máu trong cơ thể, mỗi ngày thấy nàng như máu chảy về tim, có thể sống, có thể thở, có thể vui vẻ, có thể buồn phiền.

Trân Ni ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc sống của mình. Không có nàng, đời này không còn ý nghĩa. Nhưng bên cạnh còn Tiêu Bích, bản thân thật không thể bỏ nàng lại. Nàng sẽ bơ vơ một mình.

"Tiêu Bích, tỷ có ý trung nhân chưa?"

Tiêu Bích bị hỏi có chút bất ngờ, ngượng ngùng lãng tránh. "Phò mã hỏi để làm gì?"

"Gả tỷ đi. Haha". Thái Anh đi bên cạnh cười vui vẻ, cố điều chỉnh cảm xúc để không ảnh hưởng đến Tiêu Bích.

"Ta không có. Không cần phải gả. Hay là Phò mã chán ghét tỷ tỷ này rồi?". Tiêu Bích gương mặt trầm trọng. Giọng điệu như là đe dọa "Ngươi dám nói chán ghét ta thử xem?"

"A. Ta làm sao chán ghét tỷ. Nếu không ai dám lấy tỷ ta sẽ bao nuôi tỷ cả đời a"

"Phò mã nói đó"

"Một lời đã định"

Tối này, Thái Anh có dịp nhìn ngắm đường phố cổ đại. Quá xá nhỏ có, lớn có. Cuộc sống chính là bươn chải. Ai cũng muốn có tiền để lo cho cuộc sống gia đình. Haiz.

Thái Anh ghé một quán chè nhỏ bên đường. Gọi hai chén chè hạt sen. Thái Anh đời trước không thích ngọt, không thích chè hạt sen. Nhưng mà thấy quán chè này, lại nhớ lần trước Ni nhi nói muốn ăn chè hạt sen. Chính mình chưa có cơ hội nấu cho nàng. Vào ăn một chút xem có học hỏi gì không?

"Lão bà. Cho cháu hai chén chè"

"Có ngay". Bà lão chậm rãi trả lời. Bà lão chỉ có một mình, buôn bán cũng không đắc lắm. Thấy vậy Thái Anh tự đến lấy chè, không cần phiền bà lão.

"Bà sống một mình sao? Con cháu bà ở đâu? Sao không đến?"

"Ta sống một mình, bán chè mưu sinh. Năm trước đứa con trai duy nhất trong nhà theo lệnh tòng quân. Vẫn chưa đến hạn trở về". Bà kể mà nước mắt ươn ướt.

"Lão bà, chè của bà rất ngon. Sao lại vắng khách như vậy?"

"Haiz. Bình thường cũng có người ra vào. Hôm nay không biết tại sao ế ẩm"

"Ân. Cháu ăn xong rồi. Xin phép đi trước". Thái Anh để lại một thỏi bạc. Bà lão e ngại.

"Công tử, lão bà không có ngân lượng để thối lại".

"Bà cứ giữ lấy phòng thân. Nếu có chuyện cần cứ đến Phò Mã Phủ tìm ta"

Thái Anh và Tiêu Bích rời khỏi, mắt bà lão vẫn còn ươn ướt. Bà không dám tin thế gian này còn có một vị công tử nho nhã, tốt bụng thế này.

----------

Hướng phía trước đi, thấy hai bên đường vắng vẻ. Chắc là xảy ra chuyện gì mới như vậy. Cho nên bước nhanh hơn. Thái Anh nhớ trong phim, người cổ đại đặc biệt nhiều chuyện đi, có chỗ nào đông vui lại kéo nhau đi hết, bỏ sạp, bỏ cửa hàng không trông coi.

"Ta đã nói ngân lượng của ta bị trộm. Trở về ta sẽ sai người mang trả cho ông"

"Cô nương a, người đi kẻ lại tửu lâu này nhiều vô số kể. Ta để cô nương đi rồi ai đảm bảo cô nương sẽ mang tiền đến cho ta?"

Thái Anh thấy phía trước vây tầng tầng lớp lớp, không thể nào chen lọt. Tiêu Bích hỏi một vị đại thúc bên cạnh "Đại thúc cho hỏi phía trước xảy ra chuyện gì?"

"Cô nương và công tử đây không biết đi. Có một vị cô nương thoạt nhìn rất xinh đẹp, sang trọng. Nhưng hình như là người ngoại tộc. Đến tưởu lâu gọi món, xong lại nói ngân lượng bị trộm không có tiền trả. Liền muốn bỏ đi. Lão bản và cô nương ấy đang dằn co"

Thái Anh lôi kéo Tiêu Bích vào bên trong đám người, xin nhường đường. Vượt qua lớp người cuối cùng cũng là mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra. Không ngoài dự đoán, Thái Anh thấy một cô gái vận y phục màu vàng nhạt. Lần này nàng xuyên nữ trang, trong xinh đẹp thoát tục hơn hẳn nam trang. Đích xác là Cửu công chúa Bạch Nhạn Nhiên.

Thái Anh hướng lão bãn hành lễ. "Vị đại ca này, cho hỏi đã xảy ra chuyện gì làm người không vừa ý?"

"Công tử đây là?"

"Tại hạ họ Phác. Vị cô nương chính là lệnh muội của ta"

Thái độ lão bản nho nhã hơn cả. Từ tốn kể lại lần nữa. "Chuyện chính là như vậy"

"Lệnh muội có việc đi xa, vừa trở về. Đầu tiên không đề phòng dẫn đến bị kẻ xấu trộm hết ngân lượng. Ta sẽ thay nàng thanh toán"

"Vẫn là công tử đây hiểu chuyện".

"Ngươi...". Bạch Nhạn Nhiên tức giận bỏ đi. Nàng chính là không cần cái gì Phò mã giúp đỡ.

Thái Anh đưa bạc cho lão bản xong nhanh chóng đuổi theo. Bạch Nhạn Nhiên đi với tốc độ không nhanh, nữ nhân này là muốn chờ mình.

"Tiêu Bích, tỷ đi một mình được không?"

"Phò mã cứ đi trước, ta theo cách xa". Vậy là hai người thỏa thuận.

----------

Thái Anh im lặng đi theo, không nói cũng không có hành động gì.

"Ui". Bạch Nhạn Nhiên dừng lại đột ngột, tình huống bây giờ là đầu Thái Anh đâm sầm vào lưng Bạch Nhạn Nhiên.

"Đại Phò mã, huynh không nhìn đường sao?". Bạch Nhạn Nhiên có vẻ khó chịu.

"Ân. ta có nhìn đường, không nhìn Cửu...công chúa nên mới đụng trúng cô. Thật xin lỗi"

"Huynh đi theo ta làm gì?"

"Công chúa là khách quý của Đại Cửu, một mình trốn ra ngoài không mang theo thị vệ. Nếu người xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao ăn nói với Đại hoàng huynh của Công chúa đây?"

Bạch Nhạn Nhiên lại bỏ đi, không để ý đến Thái Anh. Cửu công chúa Tịch Dương chừng 18 tuổi, trông khá trẻ, tính tình có chút ngang bướng cũng là chuyện thường.

Từ ngày Trân Ni rời Phò Mã Phủ, Thái Anh không còn bận rộn nhiều. Không phải xuống bếp, không phải bồi nàng. Cho nên thời gian này tương đối rảnh rỗi. Học tính kiên nhẫn một chút.

Phía sau lưng Bạch Nhạn Nhiên luôn có người đi theo, đương nhiên là không thích. Nàng càng đi càng nhanh, muốn bỏ Thái Anh ở lại.

"Ta đưa cô trở về".

Vừa dứt lời, thuộc hạ của Bạch Nhạn Nhiên xếp hàng hành lễ. Cô ta có muốn trốn cũng không được. Thái Anh cười mỉm đối với Bạch Nhạn Nhiên mà nói "Trở về nghỉ ngơi sớm. Nếu muốn đi dạo ta có thể đi cùng cô, không cần một mình ra ngoài đề bị cướp".

Liền quay lưng trở lại tìm Tiêu Bích.

Bạch Nhạn Nhiên đứng một ở giữa đám thuộc hạ, lần này không có bỏ trốn mà ngoan ngoãn theo bọn họ trở về. Sứ thần Tịch Dương được sắp xếp ở một phủ lớn khang trang nằm phía Tây ngoài hoàng cung. Chứ không được ở trong cung. Vì hoàng cung chỉ dành riêng cho hoàng tộc Kim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro