Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta nghĩ mọi người đều đoán rằng Thái Anh sẽ hướng Đại Cửu mà đi. Nhưng xin thưa, ba người họ đang trên ngựa hướng thẳng Tịch Dương mà đến.

"Công tử, chúng ta đang đi đâu?"

"Tịch Dương"

"Để làm gì a?". Tiêu Bích rất tò mò mà hỏi. Tiêu Bích cứ nghĩ rằng Thái tử sẽ đến Đại Cửu, mình cũng có cơ hội gặp lại Kỳ Di. Vậy mà lại đổi hướng. Không lẽ Thái tử không mong nhớ Trưởng công chúa sao?

"Ta biết tỷ đang nghĩ gì. Nhưng ta có việc quan trọng hơn phải làm"

Thái Anh lại thúc ngựa chạy nhanh, cỏ cây hai bên đường lùi lại với tốc độ chóng mặt. Tiêu Bích biết Thái tử làm việc đều có tính toán, nàng rất tin tưởng người trước mặt.

----------

Thái Anh đã đến cửa thành Tịch Dương. Nơi đây dân số không gọi là đông, ngoài đường thấy toàn nữ nhân, người già và trẻ nhỏ. Cuộc sống tương đối khó khăn. Nhìn cũng biết, nam nhân trai tráng đều bị bắt đi tòng quân. Vừa rồi không phải vừa chiếm được mấy thành của Đại Cửu sao.

Dân không no ấm lại còn hiếu chiến, lương thực lấy đâu ra?

Ba người dắt ngựa đi vào thành, Thái Anh cẩn thận quan sát nơi đây. Con dân đói khổ như thế này, hoàng tộc Bạch Nhạn có biết?

"Nhật Tuệ, hỏi đường đến hoàng cung Bạch Nhạn"

"Dạ. Nhật Tuệ lập tức đi ngay".

Chỉ mất nữa ngày cưỡi ngựa, từ cổng thành có thể đến cửa cấm cung hoàng tộc Bạch Nhạn. Nơi đây là Thảo Nguyên, đất đai rộng lớn nhưng vẫn còn rất thô sơ. Mọi thứ đều không lộng lẫy như Hoàng tộc Đại Cửu và Đại Phác.

"Xin hỏi vị đại ca này, ta chính là bạn hữu của Cửu công chúa Bạch Nhạn Nhiên An. Huynh có thể giúp ta chuyển vật này đến nàng?"

Binh linh canh gác là một tráng sĩ trẻ, trông hắn cao lớn, gương mặt không có phần hung ác như Thái Anh tưởng tượng. Hắn nhìn thấy vật Thái Anh đưa tới, liền cuối đầu hành lễ." Thì ra là Phác công tử, phiền công tử theo tiểu nhân một chuyến".

Vì sao lại vậy? Chính là Cửu công chúa đã dặn bọn họ, nếu có một nam nhân anh tuấn mang tín vật của nàng đến, lập tức dẫn huynh ấy đến gặp nàng.

Thế là họ đã đợi được người này, người huynh đệ trước mắt đã thông báo cho thuộc hạ lập tức đi bẩm báo với Cửu công chúa. còn hắn dẫn đường đưa ba vị khách đến Cung Nhiên An.

Hoàng cung Bạch Nhạn đơn giản, cũng tương đối bình dị. Không có gì đặc sắc, nữ tử nơi đây rất cá tính, không e thẹn như những cung nữ ở Đại Phác hay Đại Cửu.

"Nô tài tham kiến Cửu công chúa". Vị huynh đệ dẫn đường hành lễ.

Thái Anh nhìn thấy trước mắt là một nữ tử tươi trẻ, rất hoạt bát. Thật khác xa Bạch Nhạn Nhiên lúc mặc nam trang nha. Nữ tử thảo nguyên, đúng là một làn gió mát.

Bạch Nhạn Nhiên An lệnh cho thị nữ mang Nhật Tuệ và Tiêu Bích đến phòng khách nghỉ ngơi. Riêng mình lại dẫn Thái Anh đi dạo, vừa đi vừa trò chuyện.

"Cuối cùng huynh cũng đến tìm ta"

"Ân. Ta muốn tìm Bạch Nhạn Kỳ, chỉ còn cách tìm cô trước"

"Một chút ý tứ tìm ta cũng không có?". Bạch Nhạn Nhiên An tỏ ra vẻ thất vọng hỏi.

"Ân. Ta muốn trả lại cho Công chúa vật này". Thái Anh đưa ra miếng ngọc mà Bạch Nhạn Nhiên An đã gửi trong bức thư cho Thái Anh trước lúc nàng rời khỏi Đại Cửu.

"Thái tử không hiểu ý tứ của ta?". Bạch Nhạn Nhiên An lạnh mặt hỏi.

"Ân. Ta là người đã có thê tử. Thứ cho ta không thể đáp lại tình cảm của Công chúa". Thái Anh rất thẳng thắn mà từ chối, nói dối không ngượng miệng. Cái gì mà có thê tử, chẳng phải mấy năm nay vẫn lẻ bóng một mình sao?

"Phò mã và Trưởng công chúa Đại Cửu không phải đã tan vỡ cách đây hai năm sao? Ta một lòng chờ Thái tử đến. Thái tử một lòng si tình với nàng ta"

Thái Anh cười bất cần. "Ta đến đây không phải để giải thích chuyện của ta và Trân Ni. Ta là mang thân phận Thái Tử Đại Phác đến gặp Đại hoàng tử Tịch Dương. Phiền Công chúa giúp ta cho người thông báo một lời"

"Chưa từng có ai dám từ chối Bạch Nhạn Nhiên An ta. Phác Thế Thạch ngươi là người đầu tiên. Ta chờ xem Trân Ni có nhìn thấy ngươi đau khổ vì nàng không?". Bạch Nhạn Nhiên An tức giận rời đi.

----------

"Phác công tử, Đại hoàng tử đã đợi người ở thư phòng. Mời công tử theo ta". Một tên thái giám cao gầy, rất nhanh đã đến đưa Thái Anh đi gặp Bạch Nhạn Kỳ.

"Mời công tử"

"Đa tạ"

Thái Anh bước vào phòng, bóng dáng cao to của Bạch Nhạn Kỳ đưa lưng về phía mình. Thừa dịp hắn không để ý, Thái Anh quan sát căn phòng. Rộng rãi, thảm lót da hổ. Ngà voi treo trên vách, cung tên to nặng, lại còn dát vàng. Thái Anh nghĩ bản thân có lẽ không nhấc nổi cây cung, nói chi là bắn. Hắn thật là mạnh a.

"Tiểu Vương thật không ngờ Phò mã Đại Cửu lại là Thái tử của Đại Phác uy dũng. Thật là ngạc nhiên a".

Bạch Nhạn Kỳ nói chuyện lớn, Thái Anh thật không quen chút nào. Bạch Nhạn Kỳ qua hai năm, hắn để râu, tóc dài ra, da lại ngâm đen. Đúng là già dặn thật. Đánh giá hắn một chút, cũng không thể yếu thế được.

"Ta cũng rất bất ngờ về ý định xâm chiếm Đại Cửu của Bạch Nhạn Kỳ ngươi".

"Thì sao? Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặt. Để Bạch Nhạn Kỳ ta nói ngươi biết, Đại Cửu không còn chống đỡ được bao lâu nữa. Rất nhanh quân lính của Bạch Nhạn sẽ tiến đến kinh thành. Lúc đó bờ cõi Bạch Nhạn rộng lớn. Có khi còn hơn cả Đại Phác của ngươi. Haha"

"Ngươi đang nằm mơ sao?"

"Nếu chưa chắc thì ta đã không nói. Ta không những phải chiếm được Đại Cửu, mà còn phải chiếm được Trưởng công chúa kêu ngạo kia. Nói đúng hơn chính là thê tử của Phác Thế Thạch ngươi. Haha."

Tim Thái Anh nhảy lên đến não, Bạch Nhạn Kỳ ngươi muốn khiêu chiến với ta sao? Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

"Ngươi nghĩ nàng sẽ bó tay chịu trói sao?"

"Phác Thế Thạch, ta biết hoàng muội một lòng với ngươi. Phải chăng ngươi nên nghĩ lại nếu Bạch Nhạn và Đại Phác kết giao, sẽ không còn ai là đối thủ với chúng ta nữa?"

"Bạch Nhạn Kỳ, ngươi nên nhớ. Có Phác Thế Thạch ta ở đây. Ngươi đừng bao giờ nghĩ đến việc đánh chiếm Đại Cửu"

"Ngươi là đang tuyên chiến với dòng họ Bạch Nhạn của ta?"

"Nếu đúng thì sao?"

"Được. Ta xem ngươi cứu Đại Cửu thế nào?"

"Vậy thì ta cáo từ trước. Hẹn gặp lại"

Thái Anh bước ra khỏi cửa. Không có đi tiếp mà dừng lại, đưa lưng về phía Bạch Nhạn Kỳ mà nói. "Người gian ác, sẽ không được như ý".

----------

Đó là một cuộc gặp gỡ không hề vui vẻ. Thái Anh đêm nay tìm một quán trọ ngụ lại một đêm ở ngoài thành.

"Công tử, chúng ta sẽ tiếp tục đi đâu?".

Tiêu Bích hỏi nhưng Thái Anh không trả lời. Dùng bút lông viết hai chữ lên mặt giấy. "Có người". Tiêu Bích và Nhật Tuệ đồng thời thủ thế. Thái Anh đứng dậy

"Họ đi rồi"

"Sao công tử phát hiện. Nhật Tuệ và Tiêu Bích không thể nghe được động tĩnh"

"Hắn thân thủ rất cao. Khinh công vô cùng tốt. Các người nghỉ Bạch Nhạn Kỳ sẽ phái một ám vệ bình thường để thích sát ta sao?"

"Hắn ta muốn đấu thật". Tiêu Bích nói.

"Ân. Vậy thì cứ diễn kịch với hắn thôi"

"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao?

"Ân. Đến đây!". Thái Anh gọi Nhật Tuệ cùng Tiêu Bích đến, ba cái đầu chụm vào nhau thảo luận. Ánh nến trong phòng soi bóng ba người lên vách, thật to lớn a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro