Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức bồ câu do mật thám gửi tới đều đặn. Trân Ni sáng sớm đã rời khỏi phủ đến tối mịt mới trở về. Thái Anh thật xót cho nàng.

Thái Anh càng nôn nóng hơn, chính mình bí mật triệu tập binh sĩ từ Đại Phác đến ẩn nấp tại Tân Cương chờ lệnh.

"Nhật Tuệ, tìm vài bộ y phục vải thô, màu tối đến đây"

Thái Anh sai Nhật Tuệ tìm y phục thường dân, chủ yếu không muốn người khác để ý hành tung. Mọi người đã thay y phục chỉnh tề, bắt đầu xuất phát đến Bình Giang.

Bình Giang đang bị quân Tịch Dương chiếm đóng. Thái Anh cần phải vào đó xem họ như thế nào. Đồng thời sai Tiêu Bích cùng Nhật Tuệ đến kinh thành Đại Cửu trước.

"Công tử, người một mình đến đó rất nguy hiểm". Cả Tiêu Bích và Nhật Tuệ đều không đồng ý. Thái Anh lắc đầu, kiên quyết nói. "Ý ta đã quyết. Các ngươi nhanh chóng tìm cách hủy đi lương thực tiếp tế mà Mao Hồn cung cấp cho quân Bạch Nhạn"

"Nhưng mà..."

"Ta sẽ tụ hợp với đội binh của Phác Quân tướng quân. Thừa lúc bọn chúng không để ý, chiếm lại các thành"

"Vậy...công tử người bảo trọng!"

----------

Thế là ba người chia hai hướng. Tiêu Bích cùng Nhật Tuệ hướng kinh thành mà làm nhiệm vụ, Thái Anh ngược hướng đến Bình Giang.

Bước vào thành, kẻ bị thương, ngươi đang thoi thóp. Người già than thở, trẻ nhỏ khóc la. Bọn người Bạch Nhạn không những chiếm thành, còn cướp bóc lương thực. Thật không có nhân tính.

Thái Anh đi đến một con hẻm nhỏ. Nơi đây vắng vẻ, một hắc y nhân lập tức xuất hiện.

"Công tử cần gì phân phó?"

"Ngươi thông báo với Phác Quân tướng quân. Chia quân ra thành năm đội, mỗi đội 5 vạn quân. Lập tức chiếm lại thành trì"

"Còn nữa. Điều 10 vạn binh bí mật đóng quân ngoài Kinh đô Thuận thiên. Đợi lệnh của ta"

"Vâng". Hắc y nhân ngay lập tức biến mất.

Chuyện Thái Anh giao phó cho Đường tướng quân. Thái Anh tin rằng Đường tướng quân sẽ hoàn thành tốt. Chính mình cần đuổi đến kinh thành gấp.

----------

Trong một quán trọ ở kinh thành.

Thái Anh cẩn thận đọc tin tức từ mật thám ở Phủ Phò mã. Trân Ni vẫn là đi sớm về tối. Mật thám cũng không dò hỏi được gì. Mà tiểu bồ câu của Kim Hi Minh thì khác, toàn là những câu hỏi. "Hoàng tỷ phu, Thành trì bị chiếm. Mao Hồn xin mang binh đi đoạt lại thành trì. Đại hoàng tỷ ngăn cản. Đệ thật khó xử"

Thái Anh rất nhanh liền viết trả lời: "Đệ đồng ý hắn là được"

Năm ngày sau. Thái Anh cùng Tiêu Bích và Nhật Tuệ hội tụ tại Nam Kinh. Tại một quán ăn nhỏ, ba người ăn mặt vô cùng giản dị. Ngồi chung một bàn ăn.

"Tình hình bên đó thế nào?"

"Công tử yên tâm. Lương thực bị quân ta chặn đứng. E rằng Mao Hồn sẽ khó ăn nói một phen". Tiêu Bích thản nhiên đáp

Một người đàn ông râu tóc lùm sùm, ăn mặt rách rưới đến bên cạnh ngồi xuống. "Công tử, đã chiếm được thành trì. Quân Bạch Nhạn chạy loạn"

Người đến chính là tướng quân Phác Quân. Thế là chỉ trong một thời gian ngắn, Thái Anh từng bước từng bước thực hiện kế hoạch của mình.

"Ta nghĩ không lâu sau đó, Bạch Nhạn Kỳ sẽ mang binh đến cùng đội binh của Mao Hồn diễn kịch đây. Đường tướng quân chừa lại một thành trì, để Mao Hồn ở đó diễn trò với quân Bạch Nhạn"

"Thần tuân lệnh".

-----------

Hai ngày tiếp theo, Thái Anh rong ruổi đến kinh thành. Lần này, cảm giác rất khác. Cứ như đi xa trở về, vừa rất nhớ nhà, vừa rất nhớ người thương. Nhưng tiếc là không thể gặp được nàng, không thể đường đường chính chính mà đứng trước mặt nàng, ôm nàng vào lòng.

Mao Hồn đã mang binh tiến đến Giang Tô, dằn co với quân Bạch Nhạn. Khắp trời toàn là mùi tan thương, binh đao loạn lạc. Kim Hi Minh giờ khắc này sẽ là rối rắm đi. Bạch Nhạn Kỳ cũng đã đến Kinh thành. Nếu theo kế hoạch của hắn, Mao Hồn đang ở Giang Tô không thể về cứu giá. Hắn ngang nhiên mang binh tiến vào hoàng cung, ép Kim Hi Minh thoái vị. Chà chà....

"Nhật Tuệ, ngươi theo dõi thật sát Mao Hồn. Ta nghi ngờ hắn sẽ lén lút gặp Bạch Nhạn Kỳ". Thái Anh lại quay sang Tiêu Bích. "Tiêu Bích, nhờ tỷ ẩn nấp trong phủ họ Mao một thời gian".

"Ý Công tử là nghi ngờ Hà Thanh Công chúa?"

"Ân. Nếu nàng ta tiếp tay, thì khó mà phát hiện"

Thái Anh nói rồi rời khỏi. Tìm một nơi yên ắn nghỉ lại. Đêm đến, chính là một thân y phục dạ hành. Dạo quanh hoàng cung một chuyến, xem ra cũng không đáng lo ngại. Kim Hi Minh vẫn còn ngự lâm quân hộ giá. Thế nên rất nhanh chuyển hướng về Phò Mã Phủ. Những năm gần đây, khinh công của Thái Anh không cần bàn cãi, khó người đuổi kịp, lướt nhẹ như gió. Công phu càng cao, hành động càng nhẹ nhàng dứt khoát.

Đêm khuya, trong phòng ngủ vẫn còn ánh nến. Trân Ni có thói quen ngủ phải để đèn. Vì vậy, Thái Anh không rõ nàng đã ngủ chưa? Nhẹ nhàng đẩy cửa, lách người vào. Nhưng không may. Vèo một tiếng, ám khí xoẹt qua, Thái Anh tay phải rất nhanh bắt lấy. Đối phương ánh mắt sắt bén hỏi:

"Ngươi là ai?"

"Ta giống ngươi". Thái Anh đè giọng nói. Thì ra trong phòng còn một tên hắc y nhân khác, như vậy có phải mình quá sơ ý không. Đến khi hắn phóng ám khí mới phát hiện. Không lẽ...?

Đối phương không để cho Thái Anh nghĩ nhiều, liền hướng Thái Anh so chiêu. Thái Anh không vội tấn công, rất uyển chuyển tránh né. Trong tay đối phương cầm đao, rõ ràng sát ý quá nặng. Hắn từ trên đá xuống, Thái Anh đỡ bằng cánh tay, đang dằn co thì ngoài cửa có tiếng động. Thái Anh và hắc y nhân đồng dùng khinh công bay lên trần nhà.

Người vào là một nữ nhân, thanh lệ thoát tục. Tóc dài đen bóng, thân hình mảnh mai. Gương mặt băng lãnh, ánh mắt ưu buồn. Thoạt nhìn chính là muốn được che chở nàng. Nữ nhân Thái Anh ngày nhớ đêm mong xuất hiện, nàng...nàng vẫn như ngày nào. Hai năm rồi mới gặp lại. Có lẽ hình dáng ta như thế nào nàng cũng không thể nhớ.

Nàng đang muốn cởi y phục đi ngủ sao? Sao nàng lại không phát hiện có người chứ. Nếu nàng cởi y phục, không phải cái tên kia quá tiện nghi sao? Không được a, nhìn hắn kìa. Hai mắt sắp rớt ra ngoài rồi. Mắt thấy Trân Ni đã cỡi y phục xuống nữa vai, Thái Anh liền đá cái tên vô liêm sĩ kia, cả hai lần nữa cùng đáp xuống đất.

Hắc y nhân oán hận nhìn Thái Anh. Không biết hắn nghĩ gì, thanh đao trên tay lặp tức kề lên cổ Trân Ni. Trân Ni là quá mệt mõi nên không hề chú ý trong phòng có người. Cũng vì nội lực hai người cao ngang ngữa nên Trân Ni khó phát hiện.

Thái Anh gấp đến độ sắp lên tiếng gọi. Nhưng vẫn là ghìm lòng. Lại nghe tên vô liêm sỉ đó nói. "Tiểu tử nhà ngươi, có phải thương hoa tiếc ngọc không? Nhưng rất tiếc, người đêm nay là của ta"

Hắn vừa nói, miệng còn kề sát tai của Trân Ni. Trân Ni vùng vẫy nhưng vô lực, nàng đang ở thế yếu. Thái Anh không nhịn nỗi nữa. Nhưng Nhi là người ngươi muốn chạm vào là chạm vào sao?

Thế là Lục Mạch Thần Kiếm tấn công bất ngờ, hắn bị thương ngay bả vai liền buông Trân Ni ra. Thái Anh chính là không muốn buông tha hắn, không nghĩ hắn lại tung ám khi về phía Trân Ni. Buột Thái Anh phải dùng khinh công đến ngay bên cạnh, ôm Trân Ni ngã xuống, ám khí là cắt trúng cánh tay phải của mình. Hắc y nhân thừa dịp trốn thoát.

Trân Ni vẫn còn nằm trên người, trong lòng Thái Anh. Ánh mắt hai người nhìn nhau, giống như mọi thứ đang ngưng đọng lại. Cuối cùng vẫn là Trân Ni phản ứng đến, xấu hổ đứng dậy chỉnh sửa lại y phục.

"Tay ngươi bị thương"

"Không sao?"

"Ngươi đêm hôm lẻn vào đây chỉ để cứu ta thôi sao?"

"Ta tiện đường đi ngang. Cô nương sau này nên cẩn thận. Cáo từ". Thái Anh ôm cánh tay đau nhức, nhanh chóng trở về quán trọ. Haiz. Không có Tiêu Bích thật khổ sở a. Tự mình phải xử lí vết thương.

----------

Trân Ni nàng vẫn còn lo lắng chuyện binh biến. Về phòng mệt mỏi liền không phát hiện trong phòng có người. Nàng cũng không nghĩ đến có người nhắm vào nàng. Đến khi chuyện xảy đến, nàng mới phát hiện. Từ đầu đến cuối, người mặc đồ đen có vẻ ốm yếu này luôn ra sức bảo vệ nàng. Đôi mắt của hắn nhìn nàng vô cùng ấm áp, lại có chút ưu thương, xa cách.

Lúc hắn ôm nàng vào lòng, cái ôm thân thuộc. Nàng không phân biệt được là thật hay mơ? Nàng nghĩ là Phò mã của nàng. Nhưng nếu là Phò mã, vì sao hắn phải đêm khuya lén lút đến đây? Không phải nàng không đáng để hắn làm vậy. Nàng đã tổn thương Phò mã, ép hắn phải rời đi. Hắn làm sao có thể trở về tiếp tục chở che cho nàng.

----------

Đêm tối, ưu thương nối lấy ưu thương. Thái Anh vất vả xử lí vết thương. Trân Ni thì luôn nhớ về hình ảnh hắc y nhân vừa bảo vệ nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro