Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Trưa trời trưa trật đi chi miết ngoài đồng, chiều chiều rồi hẳn đi cho mát.

- Má cứ ở nhà đi con lên đồng trên coi lúa, với ruộng cái rồi về.

Mẹ Lợi cứ cằn nhằn cô vì cái tật ham làm, nghe thì ngộ đời he. Chi Lợi cười cười đáp bà, đội lên cái nón tai bèo rồi đi dọc ra trước nhà. Trời thì nắng gắt muốn nứt đầu Chi Lợi vẫn đi cời cời ngoài nắng ra cái vỏ lãi dưới sông chạy lên đồng trên.

Tội nó, thân con gái mà suốt ngày ngoài đồng, ngoài ruộng. Cha mất sớm, nhà chỉ còn hai mẹ con, với mấy trăm công đất hồi đó cha mẹ Lợi đi khai hoang lúc mới về làng.

Bà Lương thở dài đi đến bàn rót tách trà âm ấm lên hớp một miếng. Bà nheo nheo mắt nhìn ra trời ngoài kia nắng hắt lên nóng hừng hực, trời này mà ra đồng thứ gì chịu nổi.

Đừng nói đàn bà, đàn ông ra đồng giờ này chịu còn hông nổi. Lợi nó suốt ngày đi trển chi hông biết, ruộng đất đã bảo cho mướn hết đi không chịu nằng nặc một hai lấy lại 4,5 công trồng dưa hấu với khoai. Làm vậy nó cực thân chớ chi.

Đang ngồi phe phẩy cái quạt mo trên tay thì bà tám Cao đi đến. Bà ta dỡ cái nón lá trên đỉnh đầu ngồi xuống bàn, tay phất phất cái nón lá nhăn mặt rít lên:

- Ay da, trời chi mà nắng dữ chị Lương he. Đi từ đó qua đây mà muốn ná thở.

- Mùa nắng thì chịu, với lại mới xạ lúa xong mưa thì quải lắm à.

Bà đẩy tách trà về phía bà Cao rồi đáp lời, tay vẫn liên tục phe phẩy cái quạt trên tay. Mùa này nắng thì mừng, mưa mới khổ ấy chứ vui sướng gì, không có mấy cái bóng râm trước cửa nhà chắc ở đây chết hết rồi.

Lâu lâu được vài cơn gió thoảng qua mang mát, nó đã dì đâu. Bà tám Cao nhấp miếng trà cho thấm giọng đột nhiên trợn tròn mắt xoay mặt hỏi bà:

- Lợi đâu? Lần nào qua nhà cũng hông thấy nó, con gái chi mà ở miết ngoài đồng.

Tám Cao vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh nhà tìm kiếm.

Nghe xong bà Lương thở dài thường thượt lắc đầu, vẻ mặt bất lực khi nhắc đến Chi Lợi:

- Nó thì ở ngoài đồng suốt chứ đâu mà bà hỏi. Nó ở nhà cùng lắm là ăn cơm nghỉ trưa, cầm chừng lắm được tiếng hơn lại ra đồng. Không biết ở ngoài có cái gì mà nó mê dữ dị hông biết.

- Sao hông rù nó cưới thằng chồng về, ruộng nương đồng áng để chồng nó lo. Đàn bà con gái lo chi cho cực thân.

Bà tám vội đáp khi nghe được mấy câu phàn nàn của bà Lương. Nó hai mươi tám rồi ít ỏi gì nữa, giờ chồng con chưa có cứ cắm đầu cắm cổ làm ngoài ruộng miết. Cỡ tuổi nó người ta một ề con rồi.

Nhắc đến chuyện chồng con của Chi Lợi bà còn rầu rĩ hơn, vẻ mặt chán chường bà lên giọng đáp:

- Nó thì chồng con cái gì, trong cái làng này có thằng nào lọt vào mắt nó đâu. Nó chê người ta không bằng nó, nó không thèm lấy. Đợt đó thằng Phương con ông bán mai đầu sớm đó, nhà giàu nức dách phái nó mà nó bắt con người ta gánh mấy trăm kí lúa mới chịu làm quen. Dân công tử làm đâu có nổi nó tiển vong đi luôn.

Nhắc đến mấy chuyện này bà liền thở dài lắc đầu liên tục. Chi Lợi mà không chịu thì có mười bà Lương cũng không ép nó được.

- Nè chị, hay là để em làm mai cho nó một thằng khác, bảo đảm đẹp đôi luôn.

- Chắc hông? Bà biết đây là lần thứ mấy rồi chưa!?

- Thì..mới có ba lần chứ nhiêu.

Tám Cao cười hề hề khiều đùi bà, mới có ba lần còn thở là con gỡ mà. Nghe được mấy câu văn mẫu của tám Cao bà Lương dây mặt chỗ khác thở dài. Làm mai làm mối cái gì hông biết, đưa ra thằng nào là Lợi nó chê thằng đó. Thú thật là bà cũng thấy chẳng có đứa nào qua nổi Lợi hết.

Đứa thì như công tử, đưa ra đồng ra ruộng chịu sao nổi, đứa thì ốm như cây tre miễu. Nói chung là chả có ai vừa mắt Chi Lợi hết. Hai người trầm tư một hồi thì tám Cao vỗ đùi đen đét kề miệng gần tai bà xù xì:

- Hay là Lợi nó không thích đàn ông?

- Tào lao mày ơi!! Hông thích đàn ông chứ thích cái gì!?

- Thì thích đàn bà, bây giờ thiếu cha gì.

Nhắc đến đó bà Lương liền lên giọng phủ nhận. Không thích đàn ông chứ hông lẽ thích đàn bà? Tám Cao chề môi phe phẩy cái nón lá trên tay bình thản đáp lời. Giờ thiếu gì ba cái chuyện đàn bà yêu đàn bà đàn ông yêu đàn ông.

- Mà giờ nó có thích bàn bà đi nữa tao cũng chịu. Mà ngặc cái là nó hông có thích ai hết, tao biết làm sao đây. Yêu đàn bà hay đàn ông gì mày có thấy tao cấm cản nó chưa tám Cao!?

Hơi thở bà ngày càng nặng nhọc hơn khi nhắc đến Chi Lợi. Đó giờ bà có cấm nó yêu ai đâu, nó yêu đàn bà cũng chả sao nhưng mà khổ là khổ ở chỗ đàn bà hay đàn ông nó điều không chịu yêu. Cứ ru rú ngoài đồng miết.

Tám Cao nghe được thì hớn hở cười cười nhìn bà cao giọng:

- Làm mai đàn ông không được thì đàn bà, biết đâu nó chịu rồi sao.

- Mày kiếm được mối nào ngon ngon làm mai phức cho rồi. Không có chồng thì lấy con vợ về nhà lo cơm nước cho nó lúc đi đồng về, chứ tao già rồi hông biết sống được bao lâu.

Bà xua tay giọng khàn khàn vì bệnh, nếu kiếm được mối thì lấy thí cho xong. Chứ ở một mình lỡ bà chết thì ai lo cho nó.

- Bậy bạ, chị còn trẻ măng mà chết chóc gì. Để em tìm mối nào ngon qua làm mai cho nó, mà chị nhớ hỏi ý nó coi sao nhe. Thôi em dìa!

Tám Cao vỗ nhẹ vai bà an ủi rồi đứng dậy xách cái nón lá đi te te ra trước nhà.

- Ông thương ông độ con mình kiếm được một mối cưới cho phức đi ông. Trai gái gì tui có quan trọng chi, miễn nó có người bầu bạn là tui mừng rồi. Tui thì tuổi già sức yếu đâu có ở được với nó quài.

Xá vài xá bà cắm cây nhang vừa đốt còn ngung ngúng khói, thở dài một hơi. Mong cha nó linh thiên phù hộ cho nó, chứ nó cứ sống một mình vậy bà không an tâm.

Nhìn lên cái đồng trên tường cũng tầm hai giờ hơn rồi, chuẩn bị ra sau nấu cơm nấu nước để con Lợi đi đồng về con có cái ăn. Bà bỏ cây quạt mo lên bàn rồi đi ra sau hè.

.....

Ngoài đồng trời thì như lửa thiêu Chi Lợi cúi gầm người nhỏ mớ cỏ dại mọc len lỏi trong mấy dây dưa hấu dưới ruộng.

- Trời nắng muốn tét đầu nai lưng ra làm chi dậy bây?

- Làm siết cho xong chú ơi, chứ để rề rề thì biết chừng nào.

Nghe tiếng chú tám Cao trên bờ đê Chi Lợi giật người xoay lại, cô cười đáp tay thì vẫn nhổ đường cỏ cuối cùng. Công chuyện thường ngày mà, nay không làm thì mai mốt cũng làm thôi có trốn được đâu mà trốn. Làm hôm nay xong thì mai nghỉ khỏe có mất mát chi đâu.

Chú tám trên bờ tặc lưỡi, Lợi nó con gái mà sức trâu hay sao? Mình nó làm hết chuyện đồng áng, dù nó cũng có mướn bà con trong xóm làm, nhưng nhìn chung nó cũng cực hết thảy. Chán cái là nhà không có đàn ông phụ giúp nó thêm phần cực.

Trên vai là cây cuốc ông đi lai rai về phía cái chòi hồi hôm mấy chú cháu dựng tạm để có cái nghỉ ngơi lúc ra đồng. Chú đưa mắt nheo híp ra ngoài đồng lớn giọng gọi Lợi:

- Dô nghỉ tay đi Lợi ơi, nắng quá rồi!

- Dạ con dô liền.

Chi Lợi nói vọng đáp nhưng không vội đứng dậy vẫn nương nương theo nhổ hết đám cổ trước mặt rồi mới leo lên bờ đê.

Cái chòi lá gió lọng dô mát rượi, được thêm cập mé sống nên hơi nóng đỡ hắt lên. Chi Lợi nắm lên cái võng bắt sẵn gỡ cái nón tai bèo trên đầu quạt quạt mấy cái cho mát.

Chi Lợi dừng hẳn tay nhìn ra ruộng dưa với khoai ngoài đồng xoay mặt hỏi chú tám:

- Chú tám thấy dưa với khoai năm nay sao chú?

- Tốt chứ sao mậy, mấy chú cháu mình làm muốn chết mà hông tốt nữa tao bỏ làm ruộng lên sì phố luôn à.

Hai chú cháu cười phá lên, làm ruộng thì mệt với cực lắm nhưng được cái chú cháu tụm lại làm nhanh thì nghỉ nói chuyện chém gió cho vui. Chú tám múc ca đá lạnh nốc một hơi cạn queo, đi ruộng mà hông có nước ra coi như đứt đường.

- Tầm dài tuần nữa cắt dưa nhổ khoai được rồi hen Lợi?

- Dạ chắc cũng tầm đó quá chú, để thúc thúc tưới nước mấy bữa cuối cho tươi chứ nắng quá nó héo là chết luôn.

Chi Lợi nhăn mặt vì nắng ngã lưng ra võng đung đưa vài cái. Mấy nay nắng hết hồn nắng, không bơm nước lên thì dưa hấu khoai gì héo hết. Chú tám gật gù rồi nằm dài ra cái sàn chợp mắt một chút.

Sáng giờ cuốc ba cái đường nước muốn cồng xương sống, ông cũng có tuổi rồi hơn bốn chục chứ ít ỏi đâu. Ai cũng mệt lả người chợp mắt giây lát rồi lại ra đồng tiếp chứ thời gian đâu mà nghỉ nhiều.

Làm ruộng là cực ở đó, tối ngày làm miết ngoài đồng hông có ngày nghỉ. Cứ làm lắc nhắc chuyện này chuyện kia lây quay hết một ngày.

____________________

Author: MyPham270611

Fic này tác giả viết truyện ngôn từ theo cách nói chuyện của dân Miền Tây, mình cũng là người con của Miền Tây thấy thích fic quá nên xin phép cover.

Dưới đây là vài từ Miền Tây mà tác giả gốc của truyện giải thích:

Chữ v hay thay bằng d

- Vừa - dừa.
- Vài - dài.
- Gì - dì.

Nón tai bèo là mấy nón này ở dưới quê người ta hay đội đi đồng.


Vỏ lãi: dưới quê người hay dùng cái này để đi thăm ruộng xa, chạy dưới sông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro