Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều chạng dạng Chi Lợi mới về tới nhà, từ trên đồng trên thì phải chạy vỏ lãi lên đó. Đi đường đê cũng được, có điều hơi xa với đồ đạc lũ phũ đi vỏ chở mới hết.

Cô đi luồng vào nhà ra sau hè gặp bà Lương đang dọn chén lóc cóc dưới bếp liền lên tiếng:

-Con mới dề má.

-Ừm, dô lắm đi con rồi ra ăn cơm má đợi.

Bà lấy cái nón trên tay Lợi máng lên xào rồi hất mặt thúc Chi Lợi đi tắm. Cô gật đầu cười nhẹ còn hôn lên má bà như thường ngày rồi mới đi ra phía nhà tắm sau hè. Đi đồng hôi khét nắng luôn rồi, con gái mà nó đen như chàm cháy.

Chi Lợi trên người là cái áo thun ngắn tay quần thì quần thun dài, dưới quê mùa này muỗi thôi rồi. Mặc quần đùi nó chít cho gãi lột da.

-Nay có cá kho với canh chua hả má? Nhìn thèm chảy nước miếng luôn.

-Món ruột của con mà, ăn đi con rồi dô nghỉ ngơi cho khỏe sáng giờ ngoài đồng nhìn sơ cờ hết trơn.

Hai mắt cô sáng rực ngồi xuống bàn, xoa xoa hao lòng bàn tay vào nhau khi nhìn thấy nồi cá kho với tô canh chua đang nghi ngút khói. Bà cười vuốt lưng Lợi rồi mới ngồi xuống bàn.

Chi Lợi bới chén cơm đầy chang miếng nước canh chua rồi đưa lên miệng dà đũa liên tục. Gắp miếng cá mặn mặn ngọt ngọt thêm chút cay cay của tiêu cho vào miệng, cảm giác không có gì có thể sánh bằng. Đi làm mệt về có bữa cơm ngon như thế thì nhức nách.

Thấy Lợi nó ăn ngon miệng bà cũng vui lây. Nhìn Lợi là bà rơm rớm nước mắt, thân con gái mà số cực khổ tối ngày ngoài đồng, làm hông có bữa nghỉ. Mà nhà có thiếu chi đâu, nó ham làm, mớ đất cho mướng mớ đất thì để nó làm.

-Má hỏi con chuyện này nha Lợi?

-Dạ má cứ hỏi đi con nghe nè.

Miệng Chi Lợi vẫn còn nhớp nhép đồ ăn tay thì gắp lên miếng cá. Bà hạ chén đũa xuống bàn nghiêm giọng hỏi cô:

-Con thích con trai hay con gái?

Chi Lợi cứng người dừng hẳn miệng đang nhai vẫn còn ngốn ngấu đồ ăn độn phồng hai bên má. Không gian im lặng chỉ còn mấy tiếng ộp ộp của mấy con ếch ngoài đồng.

Im được một chút Chi Lợi lại tiếp tục nhai mớ đồ ăn rồi cười giả lả đáp má:

-Má hỏi con chuyện đó chi? Con đã nói là sẽ ở vậy với má cả đời rồi mà.

-Thích trai thì má gả thích gái thì má cưới vợ cho. Tội chi mà ở mình dị con, sau này về già rồi ai bầu bạn.

Bà khó chịu nhíu mày với câu trả lời của Chi Lợi, bà kéo một chân lên ôm lấy đầu gối nhìn ra khoảng trời đen thui.

-Má hông cần biết!! Trong năm nay đem dề cho má dâu rễ gì cũng được. Còn nếu con hông đem thì mà kêu bà tám làm mai cho con. Gái trai trong làng này mê con thiếu cha gì.

Bà Lương lên giọng tự quyết, không cần đến ý kiến của Chi Lợi. Cô vẫn nhai ngụm cơm trong họng xem như cô chưa nghe má nói gì hết, có làm mai mấy người đi chăng nữa cô không chịu cũng vậy thôi.

Chi Lợi nhai nuốt hết ngụm cơm trong họng thì sực nhớ ra, hỏi bà:

-Ủa, Quýt ngủ rồi hả má?

-Ừm nó ngủ rồi.

Chi Lợi gật gù rồi đứng dậy dọn dẹp chén đũa trên bàn. Quýt là em cô, nhưng mà là em nuôi.

Bà rầu rĩ thở dài liên tục, Chi Lợi biết nhưng lại phớt lờ bà dọn hết đóng chén ra sau hè để đó sáng hẳn rửa. Rửa giờ này thì muỗi nó chít cho chết hay chi, Chi Lợi ra trước nhà xoa bóp vai cho bà nhỏ giọng nói:

-Tình yêu mà má, khi nào nó tới thì tới sao mà bắt ép được. Chắc tại chưa có duyên nên chưa gặp được người thương chứ sao, con còn trẻ khô mà ép uổng chi tội con.

-Thôi đi cô nương, năm nay nữa hai chín rồi trẻ cái dì!? Lo mà đi kiếm đi, để má kiếm được mối là má bắt bây cưới đó nhe.

Bà Lương đứng bật dậy cốc vào đầu Chi Lợi một cái rồi đi luôn vào buồng. Cái chiêu xoa bóp rồi rù rì vào tai này Chi Lợi dùng không biết bao nhiêu lần rồi nhưng lần này lại mất tác dụng.

Chi Lợi thở dài thành rên rỉ bước đến tắt cái bóng đèn rồi vào phòng ngủ. Dưới quê thì ngủ sớm bảy tám giờ hơn là ngủ rồi, bù lại sáng lại ra đồng lúc năm sáu giờ sáng.

-Ay da..cái lưng của tui!!

Vừa đặt lưng xuống giường cái lưng Chi Lợi kêu rộp rộp khiến cô phải nhăn mặt. Cảm giác nó vừa mỏi vừa đau, ngồi cả ngày mằn cỏ không đau mới lạ. Nhưng làm riết thành quen nghỉ ngơi xíu hết ngay ấy mà. Chi Lợi đưa tay mò mẫm chai dầu cạnh vách mùng rồi thoa thoa vào mấy đốt xương sống gần thắt lưng, dầu nong nóng làm dịu đi cơn đau một chút

Thằng chạy xe wave nhưng mà yêu em thiệt lòng, vì vậy cho nên em phải cưới nó làm chồng....

Mới lim dim mắt được một lát tiếng. Tiếng chuông điện thoại đã đánh thức Chi Lợi, cô nheo mắt đưa tay lấy cái điện thoại đang sáng màn hình bên cạnh bắt máy.

-Alo con nghe chú?

-Lợi có bận chi hông con?

-Dạ hông, có gì chú cứ nói con nghe.

Chi Lợi ngồi dậy nhẹ giọng đáp, nghe được sự đồng ý của Chi Lợi đầu dây bên kia có chút lấp lững nhưng vẫn nhanh đáp lại cô:

-Cũng hông giấu gì con. Chú có đứa con gái, mà nó ăn chơi tiêu sài quá tiền có chất thành núi cũng bị nó sài hết. Chú cũng hết cách tính cho nó về quê ở để biết cảnh cực khổ để nó biết quý trọng đồng tiền hơn. Không biết chú có thể gửi con bé về đó vài tháng được không?

Ông cứ ấp úng kể khổ về đứa con gái ngọc của mình. Chi Lợi nghe mấy chữ thôi đã biết ý cũng đáp nhanh:

-Dạ được, chú cứ gửi em nó về đây có gì con dậy bảo em nó cho. Bảo đảm lúc chú rước về không ngoan không lấy tiền.

-Vậy là được hé? Mai mốt gì chú cho người chở em xuống, nó làm gì sai cứ dậy dỗ nó chú hông có buồn phiền dì đâu. Về đó cho nó làm ruộng làm đồng cho biết cảnh cực khổ với người ta.

Chi Lợi cúp máy đặt sang một bên rồi nằm dài ra giường vắt tay lên trán. Bên ngoài thì cười cười nói nói vậy thôi chứ có vui sướng gì đâu. Chuyện ngoài đồng làm con không xuể, tự dưng gánh thêm cục nợ trên trời rơi xuống.

Haizz..chuyến này quải lắm cho coi. Chi Lợi nhướng mắt một cái rồi nhắm híp đi, dù gì chú Bảo với cô cũng là chỗ làm ăn từ đó giờ từ chối thì kì lắm. Con gái chú cũng lớn rồi chắc cũng tầm hai hai cứ không nhỏ.

.....

Giờ là 12 giờ đêm ở Sài Gòn, tiếng nhạc sập sình trong vũ trường cứ lồng lộn. Người thì hò hét tay nâng ly rượu nốc ừng ực từng ngụm. Nhưng sự chú ý ở đây lại va vào cô em dj trên quầy, cái áo thun ôm chặt vòng một thêm cái áo khoác da bên ngoài phối với quần jean nhìn thời thượng vô cùng.

Nghệ Trác tay liên tục chỉnh nút vừa phiêu theo tiếng nhạc. Đây là công việc của cô thường ngày mà, Nghệ Trác vừa hú hét nhảy theo nhạc thì một tên áo đen từ đâu chạy đến xù xì vào tai cô:

-Cô chủ, ông chủ kêu cô về nhà có chuyện.

Vẻ mặt Nghệ Trác đanh lại sau câu nói đó. Cô khó chịu gỡ tai nghe đặt lên bàn rồi đi theo ra xe. Cha cô lúc nào cũng phá đám chuyện vui của cô hết, lần này không biết là chuyện gì nữa đây.

Xe hơi đắt đỏ đi bong bong trên đường đêm ở Sài Gòn rồi dừng bánh ở cái biệt thự lớn. Cổng bằng vàng cao nghều nghịu mở ra chiếc xe cũng theo đó đánh lái vào trong.

Đến nơi Nghệ Trác được người mở cửa xe cho rồi còn được cả đám người cúi chào, nhìn dáng vẻ đỏng đảnh đó mặt thì ngước đến tận trời. Chắc là con ông cháu cha gì đó rồi. Cánh cửa lớn vừa mở ra bên trong là mớ nội thật gỗ vàng lẫn lộn cùng với bộ sô pha bự chảng màu trắng đặt bên trái nhà.

Đi từ đêm về Nghệ Trác phải nheo mắt vì ánh đền quá sáng ở nhà. Cha cô chau mày khi nhìn thấy bộ đạng ăn bận hở hang của cô.

-Cha gọi con về có chuyện gì sao?

-Con lên rửa mặt thay đồ đi rồi xuống đây!

Nghệ Trác xách cái túi rồi dậm chân đùng đùng đi lên lâu. Cha cô lại nữa rồi, suốt này cứ quản thúc cô từ chuyện này đến chuyện khác. Ngay cả đi làm cha cô cũng không cho, chỉ là làm dj ở vũ trường cần chi mà khắc khe quá vậy hông biết.

Sau một hồi thay đồ tắm rửa Nghệ Trác bước xuống lầu với bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Nghệ Trác lúc này rất khác bỏ đi lớp trang điểm dầy đạm lè trên mặt khuôn mặt  búng ra sữa hai cái má bánh bao độn lên nhìn đáng yêu vô cùng.

Ông nhấp miếng trà cho thấm giọng tựa lưng ra sau khi thấy Nghệ Trác vừa đặt người ngồi xuống ghế.

Giọng ông nghiêm nghị nói:

-Mai cha gửi con về dưới quê ở vài tháng, cho con tập lại tánh nết. Ở đây cha hết đường nói con rồi, con gái con nứa gì mà tối ngày dô ba cái chỗ đó mặc đồ hở bụng hở rốn nhún nhảy nhìn chẳng ra ôn ra hồn gì hết!!

-Chaaa...con hông muốn về quê đâu, ở đó nắng noi quê mùa làm sao con sống được.

Nghe Nghệ Trác nhảy đong đỏng lên ông không động lòng mà còn gằn giọng đáp:

-Hông được cũng phải được!! Để con ở đây riết rồi hư thân, hồi đó cha với mẹ con cũng ở dưới quê lên Sài Gòn lập nghiệp chứ ở đâu mà bây giờ bày đặt chê quê này quê nọ.

-Nhưng mà...

-Lên phòng chuẩn bị đồ mai sáng đi sớm.

Chưa kịp dứt câu đã bị cha cô lên tiếng chặn họng. Chiêu nước mắt cá sấu của Nghệ Trác mất tác dụng, cha cô đi một mạch lên lầu còn không nhìn lại một cái mặc Nghệ Trác cứ nằm dài dãy nảy trên sô pha.

Nghệ Trác đạp chân tức tối bỏ lên lầu. Ngày mai là bắt đầu một ngày cực hình của cô, không có nhạc, không đến vũ trường không được đi chơi với đám bạn ở Sài Gòn. Aizz....đúng là tức chết mà!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro