Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới tờ mờ sáng Chi Lợi đã moi móc cái gì đó trước nhà, cô cúi xuống kiếm mấy cái cờ lê ốc vít bỏ lên vỏ lãi chuẩn bị lên đồng trên tưới rẫy. Trên người là cái áo thun tay dài, quần thì là quần vải vừa vặn chân trên đỉnh đầu còn là cái nón tai bèo quen thuộc.

-Đi chi sớm dị con? Ăn uống gì chưa mà đi đó?

Bà Lương tay búi lại đầu tóc giọng nhỏ nhẹ hỏi cô. Chi Lợi gom hết mớ đồ nghề sửa máy rồi mới cười đáp bà:

-Con ăn mì rồi má, đi sớm tưới cho mát cây chứ đi trễ nắng lên tưới nó rút cây dữ lắm. Má với Quýt đói thì cứ ăn trước đi khỏi đợi con.

Nói xong Chi Lợi  đi tèn tèn ra trước sân, băng qua con đường đất đá bự xuống đến cập mé sông. Ở đó có đậu cái vỏ lãi để dành Chi Lợi chạy lên đồng trên coi ruộng.

Vừa nghe tiếng máy nổ bà mới xoay người vào trong tặc lưỡi lắc đầu:

-Con gái gì mà cực khổ dữ dậy hông biết, làm suốt ngày ngoài đồng hông có bữa nghỉ. Thân con gái mà làm kiểu đó chắc chết luôn chứ đùa cái chi, kêu nghỉ thì hông chịu nghỉ.

Bà quơ chổi quét cái sân miệng thì trách mắng Chi Lợi. Có đứa con gái mà thấy nó làm xót trong dạ, dì đâu mà miết ngoài đồng hông cuốc đất thì cũng làm cỏ. Mấy cái máy dầu cũng nó sửa chứ ai, mấy chú làm gần đó nhìn Lợi làm cũng phải chấp tay nhận thua. Mình nó làm mà bốn năm ông đàn ông làm hông lại.

Giờ này cùng lắm là 5 giờ rưởi hơn, mới hơi he hé nắng là ở ngoài đồng rồi. Nhà còn mỗi bà với con bé Quýt, nếu không có noa chắc buồn chết luôn.

-Chị hai ra đồng nữa rồi hả má?

-Sao thức sớm dị con, dô ngủ thêm miếng nữa đi cho thẳng giấc.

Con bé mắt nhắm mắt mở hai tay chứ dụi dụi mắt, miệng thì ngáp lớn. Khi nảy xe mấy tiếng lọc cọc lớn nên làm nó giật mình mới đi ra đây. Bà Lương gác cây chổi vào vách bước tới đẩy vai thúc nó vào phòng.

Quýt tầm 9, 10 tuổi người nó nhỏ nhắn, có thêm hai cái má bánh bao nhìn cưng lắm. Tuy là con nuôi nhưng bà với Lợi thương nó dữ lắm, Lợi hay gọi nó là út dàng.

.....

Chi Lợi tắt cái máy cu le trên vỏ buộc dây vào cái chân cầu rồi bước lên bờ. Hôm nay là cử nước cuối tưới thúc để vài ba tuần nữa là cắt dây dưa nhổ khoai. Chi Lợi vừa đặt máy tưới xuống cặp mé sông thì gặp chú tám trên vai vác cái cuốc đi dài dài trên bờ đê.

-Ra đồng sớm dữ he chú tám.

Chi Lợi xoay mặt cười hỏi.

Nghe được tiếng nói chú bước tới thêm vài bước gặp Chi Lợi đang ngồi cặp mé liền hạ cây cuốc chống xuống đất.

-Bây còn ra sớm hơn tao chứ nói chi, tao mới thức nốc ca nước mưa cho tỉnh rồi ra đồng nè.

-Nay làm gì hả chú?

-À..đào lại mấy cái đường mương để xả nước dô dặm lúa. Thấy chuột nó cắn lỗ lỗ với xạ còn trống quá.

Ông tám nhìn ra ruộng lắc đầu, mùa này coi bộ cực à nghen chuột cắn lúa thưa riu hết trơn. Nói rồi chú tám bước xuống ruộng cúi lưng cuốc lại mấy cái đường mương bị sụp.

Chi Lợi cũng chẳng rảnh tay, giật nổ cái máy bơm nước rồi lôi ống qua ruộng tưới. Đáng lí ra phải làm mương trong ruộng nhưng ngặc nổi xung quanh toàn là ruộng lúa có mỗi cái ruộng khoai với dưa là nằm lọt thỏm chín giữa.

Trời vừa hé sáng thì người ra đồng càng nhiều, đầu vụ nên chuyện làm hông xể cứ làm từ sáng đến chiều. Lay hoay cũng hết ngày, coi dị thôi chứ nhanh lắm.

Làm ruộng thì đàn ông đàn bà đều có, có cử kiêng ai đâu.

Chi Lợi kéo dây tưới dáp hết mớ dưa rồi lại tưới tới ruộng khoai. Gần cuối vụ nên chỉ tưới sương sương cho mát, tưới nhiều qua thành ra hư khoai hư dưa.

Mặt trời dần lên cao nắng thì he hé chiếu qua mấy tán cây bạch đằng cặp bờ sông. Dưới quê thì cây cối thiếu cha gì, mọc đầy dưới mé sông.

Chi Lợi bước lên bờ chống hông thở hì hục vì mệt rồi nhìn ra đám rẫy vừa mới tưới. Chắc tầm hơn một tuần là thu hoạch được rồi, dưới quê thì làm việc theo mùa, có mùa làm công chuyện hông siết có mùa thì ngồi ở nhà rảnh rang không có chuyện để làm.

-Ủa Thắm ra đồng sớm vậy em?

-Dạ em ra đồng dặm lúa tiếp cha với má.

Chi Lợi xoay người hỏi khi thấy một cô gái nhỏ nhắn đội trên đầu là cái nón lá đang đi xuống bờ đê. Nghe lời Chi Lợi hỏi con bé liền đáp còn cười vô cùng tươi tắn.

Thắm là con gái của ông bà tám Cao. Con bé Thắm đẹp người đẹp nết, trai tráng trong làng cũng mê em nó dữ lắm mà nó tầm mười tám tuổi chứ mấy tươi mơn mởn.

-Giỏi giang vậy ai lấy dề chắc có phước lắm he.

-Nào có, chị Lợi cứ nói quá. Có người thương mà người ta hông chịu em kìa.

Chi Lợi mở lời trêu chọc Thắm rồi cười rộ lên. Thắm tự nhiên xụ mặt, nhắc đến người thương thì lại buồn trong lòng, thương người ta mà người ta hông có chịu.

-Thôi em làm sớm đi chứ để nắng lên làm mệt dữ lắm.

Thấy vẻ mặt rầu rĩ của Thắm Chi Lợi biết ý đánh lái sang chuyện khác rồi bước đi dài dài theo con đê coi ruộng. Mấy đứa con nít cứ đùa giỡn nhoi nhoi trên đường đê nhìn cũng vui lây. Đường quê lâu lâu mới được vài chiếc xe máy le que chạy qua lại. Xe hơi thì cũng hiếm trừ phi có chuyển đồ gì dữ lắm mới có chạy ngang đa số là máy cày máy xới nó chạy nhiều.

Nắng bắt đầu hơi gắt, ngoài đồng ai cũng nai lưng ra làm không dám nghỉ tay, chỉ làm luôn tay như thế cả buổi. Để trời lên làm có môn le lưỡi.

Đang đi dọc theo con đê Chi Lợi nghe được giọng gọi lớn của đứa con nít liền xoay người lại:

-Chị hai...chị hai..

Con Quýt ba chân bốn cẳng chạy trên bờ đê miệng thì gọi lớn, khói bụi mịt mù hết trơn. Chi Lợi đưa tay quạt quạt qua lại cho bớt bụi ho khan vài cái mới đáp:

-Gì vậy Quýt? Kêu chị hai có gì hông, đi từ từ thôi chạy chi mà dữ dậy.

-Nhà..nhà có khách. Má kêu em chạy lên đây gọi chị hai dề.

Quýt thở hồng hộc chống gối đáp vội, nảy má kêu là nó chạy te lên đồng trên dép còn hông thèm mang. Từ nhà mà lên đây cũng nửa cây số cứ ít gì.

Nhắc đến khách Chi Lợi liền cúi người xuống gần mé nước đưa tay rửa sạch lớp đất dính trên tay rồi leo lên bờ.

-Ai dậy Quýt? Má có nói dì hông?

-Dạ em hông biết, má nói em kêu chị hai dề nhà. Mà có xe hơi bự lắm chị hai đang đậu trước nhà mình, mà em hông thấy ai bước ra hết.

Nghe Chi Lợi hỏi con bé ngẩn người đứng thẳng hai mắt tròn xoe miệng thì tí lia đáp. Mày Chi Lợi bỗng nhíu lại, không biết là ai nữa, nếu là mối làm ăn chắc chắn sẽ không bất lịch sự đến nổi ngồi lì trên xe không xuống.

Không chờ lâu Chi Lợi đi xuống cầu leo trên vỏ rồi ẩm luôn con Quýt xuống. Cô nổ máy đưa xuống sống lên ga máy chạy về nhà.

Trên đường về Chi Lợi cứ nghĩ mãi mà chẳng hiểu nổi người tìm cô là ai. Chi Lợi đưa mắt nhìn lên bờ từ xa xa nhà cô một chiếc xe hơi dài màu trắng đậu ngay đường. Cô nhíu mày đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy cái xe vẫn còn nổ máy, Chi Lợi lia cái máy bẻ lái gần bến  tắt máy. Buộc dây vào chân cầu.

Quýt nó hóm hỉnh chảy tọt lên trước, theo sau là Chi Lợi tay cầm theo cái giỏ xách đựng ốc vít. Cô không vội xem người trên xe mà đi tọt vào nhà cất gọn gàng mớ óc vít đó vào chỗ cũ.

Bà Lương ngồi trên bàn phe phảy quạt mo mắt cứ nhìn chăm chăm cái xe hơi đang đậu ngoài đường. Nghe Chi Lợi mở lời hỏi bà mới giật mình:

-Ai vậy má?

-Má có biết đâu. Nảy chạy tới rồi đậu lì ở đó, lúc má kêu con Quýt ra hỏi thì nói muốn gặp con. Mà nảy giờ má thấy người trong đó cứ ngồi lì ở trỏng có chịu bước ra đâu.

Bà thở dài đáp, người gì mà bất lịch sự dễ sợ. Muốn gì thì vào nhà người ta mà nói cứ ngồi lì ở đó đợi chủ nhà ra đón vào sao.

Chi Lợi khó chịu đưa  đôi mắt đang nheo híp ra chiếc xe vẫn còn đang nổ máy ngoài nắng. Cô không có chút thiện cảm nào hết, nếu là người muốn làm ăn cô sẵn sàng từ chối không luyến tiếc chi mấy loại người như thế. Tính tình đã như thế sau này khó mà làm ăn, Chi Lợi định không quan tâm bước vào nhà tắm cho mát vì giờ đã trưa trật rồi.

** Tin...tin..tin..

Mới quay lưng định nhóm người đi thì tiếng còi xe bóp liên hồi làm Chi Lợi khó chịu xoay người lại nhìn đăm đăm ra chiếc xe. Tiếng kèn in ỏi đến đinh tai nhức ốc buộc Chi Lợi phải bước ra ngoài xem xét.

Đi vừa đến xe Chi Lợi co tay gõ gõ vào cửa kính. Cửa xe đen kéo xuống một cô gái đeo kính râm bự che hết mắt chừa lại hai cái má bánh bao còn đội cái nón tai vành bự chảng, thêm bộ váy đỏ chót. Chi Lợi đứng đó nheo nheo mắt vì nắng cố nhìn kỹ vào trong xe.

Cô thầm nghĩ trong đầu:

"Dề đây mà bận đồ đỏ cho trâu bò nó húc lồi ruột hay chi!!"

Thấy người bên trong vẫn không nói năng dì Chi Lợi còn định bước vào trong thì cô gái đó lại lên tiếng.

-Chị là người hầu cha tui mướn để chăm sóc tui đúng hông?

Nghệ Trác đẩy nhẹ kính xuống đầu sống mũi nhỏ nhìn sang Chi Lợi đang đầm đìa mồ hôi trên người vẫn là bộ đồ đi đồng cũ mèm. Nghệ Trác nói xong còn thổi phù phù vào bộ móng tay chẳng xem Chi Lợi ra gì hết.

Chi Lợi như ngờ ngợ ra chuyện gì đó mới lên tiếng hỏi:

-Cô là con gái của chú Bảo?

-Ừm! Cũng biết điều quá chứ. Ngoan nghe lời thì cô chủ đây bo cho tiền mua đồ mới.

Nghe Nghệ Trác nói Chi Lợi cười híp mắt nhìn lại bộ đồ đi đồng cũ trên người.

Chi Lợi bỗng nghiêm mặt cười khẩy rồi gật gù. Mấy đứa tiểu thư thiếu gia đưa vào tay cô thì hợp lí quá rồi còn gì. Chi Lợi này giáo huấn không ngoan không lấy tiền!

Chi Lợi cười tươi rói đáp rồi nhìn đám vệ sĩ cao to đang mở cóp xe xách dô cho Nghệ Trác.

-Mấy anh cứ theo tui xách đồ vào phòng cho cô chủ.

Nói rồi Chi Lợi đi te te vào trong còn vừa cười vừa chỉ tay vào phía nhà. Nghệ Trác  bước ra từ xe thì nhăn mặt vuốt vuốt lấy bắp tay rát rạt vì nắng, dù đã có người cầm dù che chắn. Ở trong xe có mấy lạnh thì đỡ rồi, vừa bước ra khỏi thì cứ như cái lò thêu cha bắt cô sống ở đây chắc cô sẽ chết sớm mất.

Không máy lạnh, không bia, không rựu không bạn bè, không bị nắng chết cũng bị buồn chết. Tên vệ sĩ bung dù che theo Nghệ Trác tránh cô chủ bị nắng, Nghệ Trác bước đi trên đường đất lòi lõm với đôi giầy cao gót năm phân cứ đi chẹo qua chẹo lại.

Cô sẽ nhanh tìm cách trốn về Sài Gòn nếu còn ở đây cô sẽ chết mất thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro