Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghệ Trác được Chi Lợi bế vào nhà, căn nhà tối thui chỉ có cái đèn dầu leo lóe trên bàn thờ của cha Lợi. Nghệ Trác chỉ biết nhắm tịt mắt vì sợ cứ rút vào ngực Chi Lợi.

Bước vào phòng Chi Lợi để Nghệ Trác xuống giường rồi phủ mùng, tấn lại đàn hoàng định bước đi thì Nghệ Trác lại gọi cô:

- Chị đi đâu?

- Ra thắp nhang cho cha tui, cô đi hông?

Nghe đến đó Nghệ Trác lắc đầu liền tục. Ra đó chắc cô chết xĩu ở ngoải luôn quá, Chi Lợi chỉ cười nhẹ trước cái vẻ nhát cấy đó. Nghệ Trác nằm trên giường hai mắt mở trân.

Cái phòng tối thui không có đèn gió ngoài cửa xổ cứ lùa vào lành lạnh đến sởn gai óc. Vách mùng cứ dũ dũ làm Nghệ Trác mím môi tao vò vò cái mền trên bụng. Lâu lâu mấy con quỷ vịt lại kêu lên làm Nghệ Trác muốn rớt tim ra ngoài.

- Chưa ngủ hả?

- Chời ơi hú hồn.

Đang im im Chi Lợi lại lù lù chui vào, còn cất tiếng nói làm Nghệ Trác phải ôm tim tát mấy cái vào tay cô trách móc:

- Bộ chị dô trước rồi nói hông được hả!? Mắc cái dì nói trước rồi mới dô.

Chi Lợi xoa xoa lấy cái bắp tay rít giọng đáp:

- Ai mà biết cô nhát gan dậy đâu.

Đợi khi Chi Lợi nằm xuống Nghệ Trác mới lấy cái gan nhích nhích lại con níu lấy bắp tay cô. Chi Lợi vờ cự quậy giật tay lại:

- Mới đánh xong mà đụng chạm cái dì!?

- Chị cho tui dựa xíu đi, tui sợ tối lắm.

Chi Lợi không nói chỉ mặc cho Nghệ Trác tựa đầu lên bả vai. Có Chi Lợi nằm cạnh, Nghệ Trác cũng đỡ sợ mắt lim dim ngủ, từ khi về quê Nghệ Trác chẵ quen ở đây nên ngủ rất sớm. Nằm được một lát Nghệ Trác cảm thấy mồ hôi chảy nhễ nhại liền chọt nhẹ vào bắp tay Chi Lợi hỏi:

- Tui nực quá, chị có gì quạt hông?

Vừa mới lân lân ngủ lại bị Nghệ Trác phá đám, Chi Lợi nheo nhoe mắt hít một hơi dài mò mẫm cái cây quạt trên đầu nằm.

- Nằm lên đây tôi quạt cho, xem như nể mặt chú Bảo, mắc công cô lại đi mách lẻo tôi bắt nạt đài ải cô.

Chi Lợi mắt vẫn nhắm híp lại gác tay chàng qua đầu Nghệ Trác. Nghệ Trác hơi bất ngờ nhưng vẫn nằm lên đó, còn rút sát rạt vào người cô. Chi Lợi phe phảy cái quạt trên tay hơi mát mát khiến Nghệ Trác dễ chịu nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Vừa quạt Chi Lợi còn vỗ nhè nhẹ lên vai như đang ru em bé ngủ.

Với cái đà tiếp xúc này thì hai người họ có nảy xin tình cảm không đây?

.....

- Quýt à, dô kêu chị hai dậy má nhờ chút chuyện.

- Dạ má.

Quýt nó chạy lọt tọt vào trong phòng kêu Chi Lợi như lời má dặn. Bà phe phảy quạt trên tay trong đầu lại có chút suy nghĩ hoài nghi.

Bình thường Lợi nó thức sớm lắm, 5 giờ hơn là dậy cho gà vịt ăn rồi sau nay muốn qua bảy giờ mà chưa chịu dậy. Đang bần thần suy nghĩ thì Quýt chạy ra hồn nhiên đáp với má:

- Chị hai với chị Trác ôm nhau ngủ ở trỏng á, thấy ngủ ngon quá nên con hông có kêu.

Bà ngớ mặt sau câu nói tưởng chừng như đơn giản đó. Cái gì mà ôm nhau ngủ? Con bé nói vậy là sao?

- Ôm nhau? Có bận đồ hông con!?

- Dạ có má.

Con bé hơi nghiêng đầu đáp trong dáng vẻ ngây thơ. Má hỏi vậy là sao ta? Sao lại hỏi chuyện bận đồ hay cởi đồ. Bà ôm ngực thở phào, may mà Chi Lợi không có làm gì con người ta nếu không bà cũng hông biết ăn nói sao nữa.

Mới ngồi được một chút bà lại nghe tiếng Chi Lợi sau lưng.

- Má, sao nay thức sớm dạ?

Chi Lợi ngồi xuống bàn rót tách trà đưa lên miệng thổi qua lại.

Bà vỗ cái quạt vào đầu Chi Lợi rồi mắng Lợi khi biết nó lại ghẹo bà:

- Mã cha mày, má có bao giờ thức trễ đâu mà kêu nay thức sớm. Già rồi ngủ được bao nhiêu.

Chi Lợi cười khoái chí khi chọc được bà. Ngày nào không chọc má Chi Lợi ăn không ngon ngủ không yên.

- Phái con người ta rồi hả?

- Phái..phái ai? Má nói vậy là sao?

Vừa hớp hết tách trà má cô lại hỏi một câu khó hiểu. Ý má là phái ai?

Thấy Chi Lợi ngơ ngơ ngẩn ngẩn bà nói hoạch toẹt ra luôn:

- Thì con bé Trác chứ ai, nảy má nghe em nói hết rồi thấy hai đứa ôm nhau ngủ trong buồng.

Nghe xong Chi Lợi liền hiểu ra cười phá lên đáp:

- À...đêm qua cô ta nói sợ tối nên tự chui vào lòng con thôi chứ con có phái cô ta đâu má. Tiêu chuẩn con gái má cũng cao lắm chứ bộ.

- Xời...để coi có qua ải mỹ nhân được hay không.

- Chắc chắn là qua nổi rồi, vì cô ta đâu có phải là mỹ nhân đâu. Hahaa....

Nói xong Chi Lợi ôm bụng cười quằn quại vì hạ bệ được Nghệ Trác. Bà thì chỉ nhìn Chi Lợi rồi nâng tách trà lên uống, ghét của nào trời trao của náy.

Chi Lợi cười đến chảy nước mắt rồi đi luồng ra sau hè chuẩn bị thay đồ ra đồng. Nay phải đi xới cho xong còn phải trồng vụ mới nữa.

....

- Ủa Quýt, chị Lợi đâu?

- Dạ chị hai đi ra ruộng xới đất rồi chị.

Nghệ Trác nhích nhích chân ra ghế trước nhà ngồi đó, nhìn quanh một lượt không nhìn thấy Chi Lợi thuận miệng hỏi con bé Quýt đang chơi trước nhà.

Nghệ Trác gật gù rồi nhìn ra khoảng sân đang nắng gắt. Chân cô cũng đỡ nhiều rồi đã bớt xưng nhưng đi lại một mình thì vẫn còn rất đau.

Ngồi không cũng chán Nghệ Trác ngoắc ngoắc tay gọi con bé Quýt lên nói nhỏ:

- Quýt nè, ở đây có gì chơi hông? Chứ chán quá à.

Nghe hỏi xong con bé xoa cằm suy nghĩ. Chơi thì có nhiều cái lắm nhưng mà chị Trác đang bị đau chân nên phải tìm cái gì đó thật an toàn.

- Hmm...để em coi, hay là mình ra sông câu cá đi.

- Dính hông đó, mùa này mà có cá gì.

- Có..có chứ...đi nè.

Nói xong con bé hào hởi chạy ra sau lấy cái cần câu mà chị hai làm cho nó, xong lại lạng vào nhà xin phép má rồi mới đi.

Nghệ Trác được con bé đưa cho cái nón lá rồi nhắc nhắc ra cây cầu cập mé sông. Nghệ Trác ngồi duỗi chân ra cầu, gió dưới sông lọng lên mát rượi, dưới cái bóng cây cồng bự Nghệ Trác nhắm mắt hít một hơi. Ở đây đúng là dễ chịu hơn ở Sài Gòn nhiều, sao giờ cô mới nhận ra nhỉ.

- Em làm gì đó?

Thấy con bé đang trộn trộn cái gì đó Nghệ Trác thắc mắc hỏi. Con bé cười híp mắt múc thêm miếng nước cho vào gáo dừa.

- Dạ trộn mồi câu cá.

- Giỏi quá ta, còn nhỏ mà biết nhiều thứ quá ha. Quýt còn giỏi hơn chị nữa.

- Dạ mấy cái này chị Lợi chỉ em á. Chị Lợi của em giỏi lắm cái gì cũng biết hết trơn mấy người con trai trong sớm hông có ai làm lại luôn.

Quýt khoe mẻ về chị hai nó khiến cho Chi Lợi đang làm trên đồng cũng phải hắt hơi liên tục. Nhìn con bé hồn nhiên như thế cô chỉ cười nhẹ xoa đầu con bé, người ở đây ai cũng thân thiện đáng yêu hết.

Chả trách ở Sài Gòn tiếp xúc với ai cũng phải cảnh giác. Làm mồi câu xong Quýt lấy một miếng nhỏ móc vào lưỡi chỉ cho Nghệ Trác từng cái nhỏ một:

- Chị ở thành phố chắc hông biết dụ câu cá này đâu hé, để em chỉ cho. Đầu tiên là phải móc mồi dô như này, mồi nhỏ thôi hông là con cá mắc nghẹn chết. Móc mồi xong chị để nhẹ xuống nước như này rồi đợi khi nào cái phao đó bị cá kéo lúc xuống nước rồi thì chị giật mạnh lên.

Con bé vừa nói vừa làm một cách chậm rãi. Nghệ Trác bên này  liền tục trố mắt nhìn, từ nhỏ giờ cô có biết câu cá là gì đâu ngoài uống rượu và đi bar ra cô chẳng biết gì hết.

Hai người ngồi đó nhìn chằm chằm vào cái phào đang nổi trên nước. Câu cá thì phải kiên nhẫn chứ đâu phải mới bỏ xuống ra dính liền đâu.

- Giật...giật lên đi chị.

Nghe con bé kêu lớn Nghệ Trác giật hết sức lên thì một cái bọc Trác lông dính trong lưỡi. Con bé nằm lăn ra cầu ôm bụng cười quằn quại:

- Chị Trác câu dính bọc...đó giờ em chưa thấy ai câu dính được cái bọc như chị luôn á.

- Câu không dính cá còn bị em chọc quê nữa.

Nghệ Trác bĩu môi chán nản. Mang danh đi câu cá mà lại câu dính cái bọc, khởi đầu vậy là xu quá rồi.

- Thôi không câu nữa, mình kiếm cái gì khác chơi đi.

Quýt không cười nữa bật dậy cố nghĩ ngợi ra trò mới. Nhưng nghĩ mãi cũng không biết làm gì, Nghệ Trác đâu thể chơi lò cò được. Đợi con bé lâu quá Nghệ Trác tự có ý hay, cô rít giọng nói:

- Hay là ra chỗ chị hai em chơi đi, thấy sao?

Quýt đột nhiên hốt hoảng xua tay liên tục:

- Dạ thôi thôi, giờ này nắng lắm chị hai mà thấy em ra ngoải chắc quánh em tét đít luôn quá. Chân chị con bị thương đi sao được mà đi, chị dô nhà nghỉ đi khi nào lành hẳn chị em mình chơi chung.

Nghệ Trác gật gù trong vẻ mặt buồn chán rồi lê cái chân đau vào nhà. Chân như vậy thì chơi không được làm cũng không xong chỉ có nước ở nhà đợi đến khi hết thôi chứ biết sao.

Vừa vào đến nhà Nghệ Trác đã chui tọt vào căn phòng cũ trước sân đánh một giấc. Mới lim dim một chút lại có cuốc điện thoại gọi đến:

- Alo con nghe cha?

- Mấy nay ở đó sao rồi?

- Dạ bình thường, dì tốt với con lắm. Nhưng mà khi nào con mới được về lại Sài Gòn hả cha?

Nghệ Trác cố làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn để ông ấy sẽ động lòng cho người đến đưa cô về lại Sài Gòn. Cha cô nghe thoát qua đã có chút khó tin, mới có hơn hai tuần mà nó thay đổi nhanh vậy sao.

Giọng ông chắn nịch đáp:

- Qua tết! Nếu đến đó cha cảm thấy con ngoan ngoãn thay đổi tánh nết thì cha sẽ cho người đón con. Còn không cha sẽ gửi con lên rừng ở với thú chứ không có ở dưới quê đó nữa đâu. Vậy thôi nhe, cha có chút chuyện.

Còn chưa kịp để Nghệ Trác phản pháo gì hết thì điện thoại đã cúp ngang. Nghệ Trác tức tối nằm dài ra giường giẫy giụa, qua tết là còn hơn một tháng nữa lận. Lâu như thế thì làm sao cô chịu nổi đây trời.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro