Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi Lợi nay cũng như thường ngày lại ra đồng làm việc. Xới đất hôm qua đến thẳng đét tối mờ Chi Lợi mới về đến nhà, người cô vừa mỏi vừa nhức nhưng vẫn phải cố làm cho xong. Thoa thoa được miếng dầu nóng cho đỡ xíu rồi lại đi.

Khoai và dưa Chi Lợi đều chất đủ trên xe tải chuẩn bị cho mùa mới. Tờ mờ thì mấy cô chú xung quanh ra đồng sớm một phần làm lúa một phần thì làm thuê cho Lợi.

Chạy ra tới ruộng đàn ông con trai thì đem cây khoai xuống chuẩn bị trồng. Mới vào vụ thì bận lắm hầu như ngày nào Chi Lợi cũng ở ngoài ruộng từ sáng đến tối mờ. Đợi khi nào cây hơi lơn lớn thì mới dãn việc.

- Lợi, nhìn bây sao phờ phạc dữ ạ?

- Dạ hôm qua rán xới cho xong sáng lại thức sớm nên có hơi uể oải một chút.

Chú tám đi từ sau đến vỗ vai làm cho Chi Lợi giật mình xoay lại. Chi Lợi chỉ cười trừ gãi nhẹ sau ót lễ phép đáp.

Chú tặc lưỡi vỗ nhẹ lưng Lợi khuyên bảo nhưng lại có ý châm chọc:

- Bây làm dừa dừa nó, làm riết nhìn cứ như con khô phơi mấy chục nắng teo húm hà. Về nhà coi cưới vợ mẹ đi, chứ như mày cưới đàn ông về làm gì thêm bệnh tức. Mày cái gì làm cũng được cưới nó về rượu chè gái gú không làm được con mẹ gì hết.

Chi Lợi cười ngại nhìn chú tám cười khoái chí đi xuống ruộng. Chú tám hễ gặp cô là chọc cô chuyện lấy vợ, mà cũng không riêng gì chú tám bà con xóm ghiền xung quanh ai cũng nói. Ngay cả má cô còn bắt cô cưới vợ trong năm nay nữa mà.

Cô chỉ cười cười cho qua rồi lại đi vòng vòng coi việc. Trồng khoai thì mau cắp kì, còn dưa hấu thì phải phũ bạc nên có phần lâu hơn.

- Chị Lợi...

- Thắm kêu chị có chuyện gì sao?

Nghe gọi Chi Lợi liền xoay lưng cười hiền đáp. Thắm có vẻ  ngại khi đưa cho Chi Lợi một cái bánh khoai nướng.

- Cho chị nè, sáng giờ chắc chị chưa ăn gì đúng hông?

Thấy cái bán khoai thơm phức Chi Lợi hớn hở cầm nó lên cắn một cái to. Món bánh khoái khẩu của cô.

- Cảm ơn em nha.

- Dạ hông có dì...

Thắm nhìn Chi Lợi ăn ngon miệng vậy thì cũng vui trong lòng, nhìn thì nhìn nhưng công việc thì vẫn phải làm. Ăn xong cái bánh Chi Lợi no căng cả bụng nhìn Thắm nở một nụ cười cuống hút. Chi Lợi mà làm vậy quài chắc Thắm lụy cả đời luôn quá.

Đi thêm mấy vòng ruộng Chi Lợi mỏi nhừ chân nên đã nằm ở chồi trên bờ nghỉ ngơi. Mọi người ở dưới thì lại tiếp tục làm việc, làm lay quay là chiều đến nơi chứ có lâu gì đâu.

.....

- Chân con nay đỡ hơn chưa?

- Dạ đỡ hơn rồi dì, hổm thầy thuốc nói là bó thuốc một tuần lận nhưng chân con chất lành mau nên nay là bỏ thuốc luôn.

Bà ngồi trên ghế cất giọng hỏi khi thấy Nghệ Trác bước vào từ căn nhà phía trước. Chân cô cũng lành, có thể tự đi lại nhưng vẫn còn rất chậm.

Bà gật gù một cái rồi lại nói tiếp:

- Khi nào con về Sài Gòn?

- Dạ chắc là qua tết lận, cha con trên đó còn bận việc nhiều.

Nghe thấy Nghệ Trác sẽ ở đây bận qua tết bà vui ra mặt niềm nở cảm thán:

- Dị hé, năm nay ăn tết dưới quê cho biết. Tết dưới đây thì hông có cao sang nhưng mà được cái dui dữ lắm, bà con lói xóm chụm lại tám chuyện gói bánh dui hú hồn. Con nít thì chạy giỡn ì xèo.

- Nghe dui quá ha dì.

- Dui chứ sao hong, năm nay ở đây chơi thử đi rồi ghiền.

Nghệ Trác hào hứng khi nghe dì kể về tết ở dưới quê. Sài Gòn thì chỉ quanh quẩn ở quán bar quán ăn thôi chứ làm gì có dụ gói bánh tám chuyện như dưới miền tây.

Thấy Nghệ Trác có vẻ hào hứng bà được mồi cứ tám chuyện tới tới. Tại không chịu nói chứ Nghệ Trác với bà hợp gơ quá chớ, nói chuyện đến chập tối luôn mờ.

- Mới đó mà tối nhanh quá he dì.

- Ờ..dưới quê là dị đó, lây lắc là tối lây lắc là tối à.

- Ủa mà chị Lợi sao giờ chưa về dì, trời cũng tối rồi.

Nghe Nghệ Trác hỏi bà mới sực nhớ, day mặt lên cái đồng hồ treo tường thở dài một hơi rồi mới đáp:

- Haizz....mới có sáu giờ rưỡi mà về gì con. Lợi nó ham việc lắm, nào làm xong nó mới chịu về có hôm nó ngủ luôn trên đồng.

Nghệ Trác có hơi bất ngờ trước câu nói của bà. Chi Lợi là con gái sao mà cực khổ quá dị, đám con trai cô từng gặp chắc thua xa Chi Lợi.

Con bé Quýt từ trong nhà tắm chạy tọt ra trước nhào vào lòng Nghệ Trác ngẩn mặt hai mắt tròn xoe hỏi:

- Nay em muốn ngủ chung với chị được hông?

- Được chứ.

Nghệ Trác nhéo mũi con bé cười híp mắt đáp, con bé có vẻ mến cô lắm.

- Quýt, ngủ với má. Ngủ với chị quậy sao chị ngủ được.

- Dạ hông sao đâu dì.

Thấy con bé bị má la Nghệ Trác liền ôm con bé xoa đầu. Con bé vui ra mặt cứ cười cười rồi nhảy tung tăng trong nhà.

Đang ngồi đó thì một ánh đèn pha chiếu vào cộng thêm tiếng xe đang đến gần ồn ồn. Chi Lợi đánh lái xe qua bên hông nhà cho ngay ngắn rồi mới bước xuống xe.

Như thường lẹ Quýt là người ra mừng cô đầu tiên, con bé bổ nhào đến choàng tay ôm ngang thắt lưng cô:

- Yeah...chị hai dề.

- Xời...làm như mấy người nhớ tui lắm hông bằng, thôi dô nhà đi chị hai đi tắm cái, người dính sình với mồ hôi thúi quắc mà ôm cái dì.

Xoa đầu con bé một cái rồi kéo tay nó vào trong. Đối diện cô trên bàn là má và Nghệ Trác đang trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Chi Lợi lễ phép hỏi má:

- Má, con mới về.

- Về rồi thì tắm rửa đi con, coi cơm nước gì đó má có chừa con đồ ăn dưới bếp.

- Dạ.

Đáp dứt câu Chi Lợi xách cái nón tay bèo đi ra nhà sau, xem Nghệ Trác như người vô hình.

Cô đi ra sau hè tắm rửa cho mát. Lúc chiều trên đồng có có ăn cơm với chú thím tám với Thắm, giờ bụng cô còn no căng chắc sẽ không ăn cơm. Tắm xong thì má cô chắc đã vào phòng nghỉ ngơi rồi, nhà cũng tắt đèn tối thui chỉ chừa mỗi phòng cô.

Bước đến gần Chi Lợi nghe được tiếng giỡn hớt lại có tận hai giọng nói.

- Sao giờ này chưa ngủ nữa Quýt? Còn cô nữa, sao lại ở trong phòng tôi!?

Nghệ Trác với con bé Quýt chơi giỡn với nhau trên giường. Nghe Chi Lợi hỏi một câu như đuổi khéo Nghệ Trác liền đứng dậy ra khỏi giường rồi mới đáp:

- Con bé rũ tui dô chơi một chút, chứ tui hông có tự ý vào phòng chị.

Cái giọng nói nhẹ nhàng từ tốn đó làm Chi Lợi sợ đến phát khiếp. Nghệ Trác bình thường đâu có phải vậy, nếu thường ngày chắc là Nghệ Trác sẽ táp cái đầu cô rồi nhai rộp rộp.

Nghệ Trác định rời đi thì bị con bé níu tay lại giọng nỉ non cầu xin:

- Chị Trác ngủ ở đây với em đi mà...

Giọng con bé kéo dài con lắc lư tay cô liên tục. Chi Lợi kéo tay con bé lại làm ra bộ mặt đáng yêu hỏi:

- Quýt hông thích ngủ với chị hai hả?

- Dạ thích, nhưng mà ngủ với hai chị thì thích hơn.

Chi Lợi bất lực thở dài một hơi đứng dậy nhìn Nghệ Trác nói một câu hời hợt:

- Dô mùng đi, tôi tắt đèn rồi dô sau.

Quýt nhảy lên vì vui sướng, nó biết chị hai là thương nó nhất mà, nó muốn cái gì mà hông được. Thấy Chi Lợi đổi ý thì Nghệ Trác liền mò vào trong để con bé nằm chính giữa Nghệ Trác bên trong và Chi Lợi nằm ở bên ngoài.

Nằm ngay ngắn ở đó con bé đột nhiên đưa bàn tay nhỏ, một tay đan vào tay Nghệ Trác một tay thì đan vào tay Chi Lợi. Nó cứ siết chặt rồi đập đập hai mu bàn tay của hai người vào nhau.

Nhìn họ cứ như gia đình nhỏ vậy. Chi Lợi nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy Nghệ Trác nhìn con bé rồi lại cười rất tươi. Tuy đèn chỉ lấp ló nhưng Chi Lợi vẫn bắt trọn được khoảnh khắc dễ thương đó.

Lần đầu tiên Chi Lợi thấy con bé lại mến một người như vậy. Dù mới quen biết chưa được bao lâu nhưng con bé có vẻ rất thích Nghệ Trác, nó cứ nhắc đến Nghệ Trác trước mặt cô suốt.  Mặc cho con bé xoa tay Chi Lợi muốn nhanh nhanh đánh một giấc cho khỏe người chứ mình mảy cô nó ê ẩm hết rồi.

......

Loáng thoáng thì Nghệ Trác cũng ở dưới quê ngót nghét gần một tháng trời rồi. Ba cái chuyện làm đồng giờ Nghệ Trác làm mướt rượt, nhưng có điều vẫn chưa quen lắm. Dân Sài Gòn mà, làm thì làm chứ đâu có chịu cực chịu khó như dân làm ruộng lâu năm được.

Nhắc tới mới nhớ, còn hơn tuần lễ nữa là tới tết dưới quê người ta chuẩn bị đồ đạc sắm sửa trong nhà từ từ rồi. Chợ tết dưới quê thì ta nói dui bà cố, ra đó nghe mấy bà 8 , bà 9 nói chuyện nghe mệt nghỉ. Coi dị nhưng mà dui lắm, có mấy người muốn mà hông ra đó.

Dưới quê ta nói tết thì tết ăn uống xong thì ra ruộng làm tiếp chứ có nghỉ bữa nào đâu. Tết có dịp thì được dịp gia đình đoàn tụ con cháu nó tụm lại ăn uống đồ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro