Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Lợi à...Lợi ơi....

-Dạ má?

Nghe giọng má hơi hơi gọi Chi Lợi lớn vọng đáp từ phía sau hè. Cô đang dót ba cây tre sau hè thì má cô bước tới.

-Nghỉ tay xíu rồi dô đi chợ dới má coi, tết nhất rồi mua mớ đồ sắm sửa trong nhà cho có với người ta.

-Dạ má dô trước đi, dót xong cây này con dô liền.

Miệng thì nói nhưng tay mắt cô cứ dán vào cây tre trên tay. Bà tặc lưỡi nhìn Lợi:

-Tết rồi con làm ơn nghỉ ngơi dùm má đi Lợi, làm riết mày đổ bệnh má già má hông lo được cho con má rầu chắc chết.

Nghe má lại than phiền Chi Lợi liền bỏ cái mác qua một bên đứng dậy choàng tay qua xoa xoa vai bà cười đáp:

-Rồi rồi, con dô liền.

Cô dẫn bà vào nhà để chuẩn bị đồ đi lên chợ. Giờ còn sớm bửng mặt trời còn chưa ló nữa mà, dưới quê người ta đi giờ này không chứ đâu 6 giờ đi là còn muốn trễ.

Thay cho mình cái quần tay đen với cái áo thun đen được quắn cao phần tay áo Chi Lợi đi ra trước đã thấy Quýt hớn hở đợi sẵn. Con bé thích đi chợ lắm, bởi đòi cái gì chị hai cũng mua cho mà không thích sao được.

-Cô cũng đi nữa hả?

Nghệ Trác với cái nón bo trắng thêm bộ đồ bộ hình con gấu đứng trước nhà. Chi Lợi nhíu mày dựa vai vào cột cái bản mặt xéo sắc vô cùng.

Còn chưa để Nghệ Trác lên tiếng má cô từ sau đi đến nhéo vào bắp tay cô một cái đau điếng khiến Chi Lợi phải rít lên.

-Cái con bé này ăn nói kì khôi hôn!! Lâu lâu em nó dề quê chở nó đi đây đi đó cho biết dới người ta. Để má biết con ăn hiếp em má quánh con tét đít cho coi, hông phải lớn là má hông quánh đâu. Lớn nhỏ dì tao quánh ráo.

Bà làm một tràn ca cổ rồi kéo tay Nghệ Trác đi ra cái vỏ dưới bến, lúc đi Nghệ Trác còn không quên quay lại lè lưỡi chọc ghẹo. Vừa bị chửi vừa vị chọc quê làm Chi Lợi giận đến bóc khói nhưng chỉ biết xách cái giỏ mếu máo đi theo.

Chạy máy được một xíu lại gặp hai má con Thắm lội bộ trên đường Chi Lợi liền rít giọng rồi tấp vỏ vào cây cầu gần đó.

-Thắm với dì tám đi chợ hả? Xuống đây con cho có dang nè.

-Mấy má con cũng đi chợ đó he, có bây cho đi nhờ dì cũng mừng.

Chi Lợi chỉ cười hiền. Dân dưới quê là dị đó, tốt tánh dữ lắm giúp được gì là giúp thẳng đét chứ có biết từ chối ai đâu. Ở đây người ta đi chợ bằng ghe bằng võ lải không à, không có vỏ thì đi xe đi bộ thôi.

Nhanh đến chợ, Chi Lợi cài cộng dây xích vào đầu câu dìu má cô lên. Chợ hôm nay đông kinh khủng, người thì nghẹt cứng hết trơn nhìn thôi đã thấy mệt rồi.

Nghệ Trác trố mắt nhìn khu chợ đông đúc đó. Ở Sài Gòn cô có bao giờ đi chợ đâu nên khi thấy chợ cô bất ngờ là đúng rồi.

-Má với dì dô chợ mua đồ mấy đứa cứ đi vòng vòng chơi đi, Lợi dẫn em đi chơi cho biết.

Nói rồi bà xách cái giỏ lên tay kéo tay bà tám đi cùng. Chi Lợi vừa mệt vừa phải dẫn theo Nghệ Trác và con bé Quýt còn mệt hơn.

Thắm đi cạnh Nghệ Trác nhưng cứ cúi mặt e ngại không dám bắt chuyện, đi được thêm mấy bước Thắm mới dám hỏi nhỏ:

-Chị Trác lần đâu đi chợ quê hở?

-Ừm lần đầu luôn á, mà công nhận dưới quê dui thiệt còn mát nữa.

Vừa đáp Nghệ Trác vừa cưới híp hai mắt, chân thì còn đi tung tăng trong dui lắm. Nhìn Nghệ Trác cũng giống gái quê chứ có khác gì đâu nói chuyện thì gặt ghi người miền tây.

Hợp gơ nên Nghệ Trác với Thắm cứ nói chuyện qua lại suốt dọc đường. Mấy cái hàng quán nước bánh trái Nghệ Trác ghé đều hết Chi Lợi phải moi tiền túi ra trả muốn nghèo luôn.

-Cô ăn no chưa?

-Tất nhiên là chưa rồi, đồ ăn dưới quê chị ngon quá trời ăn quài mà hông biết ngán luôn á.

Chi Lợi thở dài khó chịu hỏi Nghệ Trác đang cầm cái bánh bò nhốp nhép trên tay. Nghệ Trác, Quýt hai người hai cái trên tay ăn y chang nhau độn phồng hai cái má căng tròn. Chi Lợi bất lực tựa lưng ra cái ghế.

-Nè chị ăn đi, sáng giờ em chưa thấy chị ăn.

Thắm cầm cái bánh khoai nướng bằng hai tay đưa về phía Chi Lợi trong dáng vẻ e ngại. Chi Lợi bật cười nhận ngay lấy cắn một cái rít giọng ngọt lịm:

-Em mua làm chi cho tốn tiền, bánh của người ta làm sao ngon bằng của em được.

Khen chi làm người ta ngại đến đỏ mặt. Chi Lợi cười tươi rói khi thấy Thắm ngại đỏ mặt. Nghệ Trác chứng kiến cảnh đó thì chề môi liếc mắt, trong miệng vẫn nhai cái bánh bò.

Cả bốn đang ngồi ở quán nước cạnh mé sông. Gió thổi mát rượi, trời cũng bắt đầu nắng rồi.

Đợi đến khi má cô với dì tám bước ra từ trong chợ Chi Lợi khiên hết mớ đồ lỉnh khỉnh xuống vỏ thì toát cả mồ hôi. Tết là má cô gôm muốn hết một cái chợ, cứ như chuẩn bị chạy giặc hông bằng.

....

Về đến nhà Chi Lợi còn phải khiên mớ đồ đó vào nhà, nào là đường nào là nếp, đậu, bánh mức.... Ta nói búa xua hết ai đâu mà đếm cho hết.

Sau một hồi vật vã với đóng đồ Chi Lợi nằm sải lải trên cái giường trước nhà thở hỗn hển mồ hôi thì đầm đìa.

-Nay có ra đồng hông con?

Nghe má hỏi Chi Lợi liền bật dậy đáp:

-Dạ đi chứ má, mới ra mầm non nên tưới thúc cho tốt cây.

-Haizz...tết rồi bây nghỉ ở nhà một bữa được hông Lợi, đi dì mà đi miết hông biết nữa. Năm sau để ruộng đó cho người ta mướn cho rồi.

Lợi biết bà lo liền bước đến đấm bớp vai cho bà, trấn an:

-Thì làm nông mà má, có giờ nào nghỉ đâu. Với lại con còn trẻ còn sức làm mệt thì nghỉ mấy hồi lại khỏe re liền. Má khỏi lo cho con.

-Mẹ mày! Làm riết ốm tông ốm teo má xót đứt ruột sao hông.

Bà kéo tay Lợi tát nhẹ lên đó còn bóp bóp nắn nắn. Lợi chỉ cười hề hề, biết là má thương cô nhưng mà biết sao giờ có việc thì làm miết chứ nghỉ sao được. Tính cô là vậy, thà không làm chứ đừng có làm cho có.

Nói xong Chi Lợi đi vòng ra sau thay đồ chuẩn bị ra đồng. Vừa ra sau đã thấy hai chị em nó giỡn hớt ngoài xích đu, Chi Lợi cười nhẹ hướng mặt về đó một hồi mới chịu quay dô.

-Quýt nè, lại đây chị hỏi nhỏ cái này coi.

Đang đung đưa trên xích đu Nghệ Trác đột nhiên ngoắc ngoắc tay, mắt thì nhìn láo liên vào trong nhà. Đợi khi con bé lại Nghệ Trác mới nhướng mày thắc mắc:

-Bộ cái người tên Thắm gì đó thích Chi Lợi hở?

Nghe Nghệ Trác hỏi hai mắt con bé mở to gật đầu lia lịa:

-Dạ đúng ời, chị Thắm thích hai em lâu lắm rồi mà tại hông có chịu nói, cứ dấu trong lòng quài à.

-Lợi hông biết hả?

-Dạ biết chứ, mà chị hai em sợ chị Thắm bị thiệt thòi nên bơ luôn.

-Vậy Lợi có thích Thắm hông!?

Hỏi được Nghệ Trác hỏi sấn tới nhưng tôn giọng và dáng vẻ trong vô cùng gấp gắp nhìn có phần giận dữ nữa chứ.

Quýt nó hơi giật mình nhưng vẫn đáp:

-Cái này thì em hông biết rõ nữa, nhưng mà em nghĩ chất cũng có. Chị hai em khoái ăn bánh khoai nướng lắm nên chị Thắm qua học lổm má, lâu lâu lại làm rồi đem qua tận nhà cho chị hai. Chị hai ăn xong khen quá trời khen luôn, chị Thắm vừa đẹp vừa nấu ăn ngon làm bánh cũng ngon nữa.

Nhắc về Thắm thì không biết bao nhiêu cho đủ, giỏi giang ngoan hiền lễ phép được lòng mọi người. Nghệ Trác nghe xong thì làm cảm thấy tự ti hắn, nhìn con người ta xem bao nhiêu thứ tốt bao nhiêu thứ giỏi. Còn nhìn lại mình chả có cái gì ngoài báo cha báo mẹ.

Đang ngồi bần thần thì con né khiều tay cô nói tiếp:

-Trong xóm này hông phải riêng gì chị Thắm thích hai em đâu nhe, còn nhiều lắm. Trai gái dì có đủ.

Nghe xong Nghệ Trác có chút bất ngờ hỏi lại cho rõ:

-Chị hai em có giá dậy luôn á hở!?

-Chứ sao nữa, nhìn vậy thôi chứ gái trong xóm này mê chị hai em lắm. Vừa đẹp gái vừa giỏi giang lại còn là người vô cùng ấm áp nữa đó, người thì cơ bắp cuồn cuộn còn có sáu múi nữa. Đêm nào ngủ mà em hông sờ bụng chị hai.

Mặt con bé nhìn hớn hở vô cùng khi nhắc đến Chi Lợi. Nghệ Trác chề môi đáp:

-Nhìn như con nhái khô mà múi cái gì, chắc múi mít.

Thấy Nghệ Trác cười cợt như thế con bé liền hắng giọng:

-Nhìn bên ngoài dị đó chứ gặp bên trong bảo đảo chị mê liền chi coi, múi sầu riêng không đó hông phải dỡn chơi đâu. Lúc đi ruộng nhìn bần bần dơ dơ dậy thôi chứ lên đồ là ngon nghẻ liền chứ đùa.

-Nhìn vậy mà hông phải vậy hé?

-Chứ sao nữa.

Con bé quẹt ngón tay sang mũi khi thấy Nghệ Trác có vẻ tin những câu con bé nói. Nghệ Trác chỉ cười gượng nhìn vẻ mặt tự hào của con bé. Chi Lợi nhìn cũng đẹp đó nhưng không đến mức cả trai gái xóm này đều mê như lời Quýt nói, còn về múi của Chi Lợi chắc là múi sầu riêng lép là cái chắc.

Đang bận suy nghĩ chút chuyện đột nhiên con bé hỏi một câu giật gân:

-Chị có thích chị hai em hông?

-Tất nhiên là hông rồi!!

-Hồi đó mấy người trong xóm em cũng nói vậy á...hahhaaa..

Con bé đột nhiên cười phá lên rồi chạy vào nhà. Để lại Nghệ Trác ngớ người ngồi đó, ý con bé là sao đây? Chi Lợi thì có mười năm nữa cô mới thích!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro