Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Aaa...tui xin lỗi nha...

-Không sao...

Nghệ Trác làm đổ nguyên một ly nước vào người Chi Lợi khiến nước chảy thấm ước hết từ mảng ngực tới bụng. Nghệ Trác vội vả rút khăn giấy trên bàn lau còn liên tục rít giọng xin lỗi.

Chi Lợi xua tay một cái rồi đi vào phòng thay đồ. Mới tắm xong, bây giờ lại phải đi thay đồ khác thì có chút phiền phức nhưng là sự cố nên thôi vậy. Thấy Chi Lợi đi vào phòng hai mắt Nghệ Trác láo liên rồi lù lù theo sau.

-Aizzz...bị đổ một ly nước lạnh vào người đúng là bực mình chết được.

Chi Lợi khó chịu cởi bỏ từng cú áo sơ mi rồi lột phăng nó quăng sang cái sọt dưới gốc giường, chỉ còn mỗi cái áo ngực đen bên trong.

Nghệ Trác nheo một bên mặt nhìn qua khe cửa. Vừa thấy Chi Lợi xoay người lại thì hai mắt sáng như đèn pha ô tô. Cơ bụng Chi Lợi hiện rõ còn hơn tương lai cô, cộng với làn da bánh mật rắn rỏi  đó nữa, chắc Nghệ Trác chết xĩu mất.

Đang ngắm nghía đến khúc hay thì Chi Lợi đột nhiên xoay lưng lại khiến Nghệ Trác phải luyến lầm bầm trong đầu:

Đừng...đừng có quay lại. Aizz...đang ngắm ngon lành à!!

Cái bóng lưng gây thương nhớ đó khiến Nghệ Trác cắn môi đến đau rát. Chi Lợi cởi luôn cái áo ngực đó quăng vào xọt, từng xớ cơ trên lưng Chi Lợi hiện rõ mồn một nhìn thì khô khan vậy thôi chứ bên trong ngon lành dễ sợ. Múi nào ra múi náy đều go.

*** Cạch...

-Cô đứng đây làm gì!?

Chi Lợi mở cửa thì giật bắn người khi gặp Nghệ Trác đang đứng cúi cúi ở gần khe cửa. Mồ hôi nhiểu đến hai bên thái dương, Nghệ Trác sợ Chi Lợi phát hiện thì cứ ú ớ một hồi mới đáp:

-Coi..coi chị thay đồ xong chưa, tui vào phòng ngủ.

Dứt câu Nghệ Trác luồng người vào phòng. Chi Lợi chả quan tâm đến chỉ nhún vai một cái rồi đi ra trước bàn. Giờ mới có 7 giờ mấy Chi Lợi cảm thấy có chút khó ngủ.

Cô nâng tách trà lên miệng chép chép vài cái cho thấm giọng nhìn ra màn đêm tĩnh lặng trước mặt. Trăng rọi xuống sáng hực, mấy dàn bạch đằng dưới mé sông thì đung đưa theo gió, tiếng ếch nhái ngoài ruộng kêu lềnh khênh.

Đang tận hưởng không gian yên tĩnh đột nhiên hai mày cô lại dính chặt lại khi nhìn thấy Nghệ Trác với bộ đồ ngủ lụa bóng còn là áo dây hờ hững, làm lộ ra phần cổ và xương quai. Cộng thêm làn da trắng trẻo nõn nà, quần thì chỉ qua được vòng ba một chút. Nghệ Trác cứ lượng lờ trước mặt Chi Lợi vài vòng mới chịu ngồi xuống ghế.

-Ra đây làm dì!? Sao nói buồn ngủ? Ăn bận kiểu đó muỗi nó tha cô đi thì đừng có trách!!

-Trỏng hơi nóng, tui ra đây cho mát thui.

Nhấp hết một tách trà Nghệ Trác mới nhàn nhã đáp. Chi Lợi cũng chẳng để tâm gì mấy chỉ để mắt nhìn phần cảnh trước mặt.

-Chị hai...dô phòng ngủ đi, em muốn ngủ với chị hai.

-Gì đây!? Ngủ với má tới giấc này còn đòi dô ngủ với chị hai nữa hả!?

Quýt đi lững thững từ phòng má ra hai mắt thì nhắm híp. Nó ôm Lợi gục luôn đầu lên đùi cô mè nheo, Chi Lợi bất lực cười trừ một tay bế nó lên để đầu nó nằm lên vai một tay đóng cánh cửa nhà lại.

Nghệ Trác cười đắc ý nháy mắt với con Quýt đang vờ ngủ trên vai Chi Lợi. Vào đến phòng Nghệ Trác chui tọt vào trong trước kéo mềm lên đắp ngang ngực, Chi Lợi để con bé nằm gọn ở giữa ngay ngắn xong thì chui ra tắt đèn.

Nhúc nhích lưng qua lại cho thoải mái hai mắt cũng nhắm híp. Đột nhiên Chi Lợi cảm nhận được một bàn tay đặt lên bụng thì giật mình mở tròn mắt. Chỉ thấy con Quýt nắm lấy tay Nghệ Trác đặt lên bụng cô, miệng con bé chép chép say ngủ.

-Là..là con bé...

-Ngủ đi!

Nghệ Trác vội giải thích khi thấy Chi Lợi liếc mắt nhìn sang. Chi Lợi đáp một câu ngắn gọn rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Bên này Nghệ Trác cứ nuốt nước miếng ừng ực khi chạm vào cơ bụng Chi Lợi thông qua cái áo sơ mi mỏng loét. Mấy ngón tay nhích nhích từ từ cũng đủ làm Nghệ Trác ngại đến đỏ mặt.

.....

-Yeah!! Chị thấy em diễn đỉnh hông?

Nghệ Trác với con bé Quýt đập tay nhau hớn hở:

-Quá đỉnh luôn!!

-Em nói thiệt mờ, chị hai em ngon lém luôn.

Con bé kề sát tay Nghệ Trác rỉ vào đó làm Nghệ Trác khoái đến run người. Hôm qua là một vỡ kịch thành công mỹ mãn Nghệ Trác với con bé lại tiếp tục rù rì kế hoạch mới. Chi Lợi nay lại ra đồng, nay lại tới cử nước nên Chi Lợi phải ra đồng xem mới được.

Tuần nữa là đến tết ở nhà dì chuẩn bị làm bánh mứt tết. Nghệ Trác chạy lon ton theo bà muốn phụ giúp.

-Dì có cái dì dễ dễ mà con làm được hông?

-Muốn làm hen?

-Dạ.

Nghệ Trác dạ gọn hơ bắt cái ghế ngồi sát bên bà học hỏi. Tay bà làm nhanh thoáng đảo đảo cái thao mứt dừa, Nghệ Trác thấy lạ nghiêng mặt hỏi:

-Dừa này làm món gì hả dì?

-À, cái này trộn đường dô nữa sênh làm mứt để dành ăn tết.

Nghệ Trác gật gù nhìn theo tay bà, mấy món này cô có ăn bao giờ đâu nói chi là biết cách làm. Trộn xong thao mứt bà bỏ nó sang một bên để thấm đường chiều chiều Lợi về bắt nó sênh tiếp. Nghệ Trác cứ tò tò theo muốn phụ cái này phụ cái nọ nhưng đụng đến cái nào Nghệ Trác cũng hông biết làm.

-Đây con làm cho dì.

-Biết làm hông đó?

-Dạ hông.

Bà cười phá lên trước dáng vẻ tỉnh bơ đó, cái gì cũng không biết làm mà đòi phụ.

-Đây dì chỉ làm cho biết dới người ta. Này là làm tắc xí muội, cắt hết ra nặng nước để riêng võ để riêng như này. Làm này để uống giấc trưa đã lắm.

Giọng của người có kinh nghiệm có khác nghe già dặn hơn. Bà vừa chỉ vừa cầm tay chỉ Nghệ Trác làm từng cái nhỏ một, cứ như mẹ chồng đang dậy cho con dâu thành phố hông bằng.

Nghệ Trác chăm chú xem từng cái thật kỹ rồi làm theo, lúc đầu có chút lọng cộng nhưng không sao. Mới mà, ai hông vậy.

Làm lây lắc thì đến chiều Nghệ Trác nằm sải lai ở cái giường trước nhà. Cái đít thì tê cứng, hai cái tay thì mỏi nhừ hết trơn. Tết đáng lí ra được nghỉ ngơi, sao dưới quê người ta toàn làm ngược lại không vậy. Đang nằm thở phì phò thì bỗng nhiên điện thoại trong Lợii Nghệ Trác run lên.

Cô bật dậy nghe máy:

-Alo?

-Anh nè, em không khỏe hả sao nghe giọng mệt mỏi quá vậy?

Biết đó là Hiển Nghệ Trác cảm thấy có chút phiền phức chẳng còn chút thích thú gì với anh ta. Thấy Nghệ Trác cứ im lặng anh lại nói tiếp:

-Hổm giờ con nhỏ đó còn ăn hiếp em yêu của anh hông? Nếu còn thì anh kêu người xuống đó xử nó liền sẵn tiện đón em về Sài Gòn.

Nghe cái giọng điệu hoang tưởng xạo ke của anh ta Nghệ Trác chỉ biết thở dài ngao ngán đáp một câu thẳng thắn:

-Thôi khỏi đón!! Tui dới anh từ nay không là gì nữa, chia tay đi!

-Chia tay gì chứ? Em đừng có giỡn với anh kiểu đó không vui đâu!!

-Vui hay không kệ anh!!!

Nghệ Trác rút máy ra khỏi tai thì lại nghe một giọng gọi lớn của anh ta, cô miễn cưỡng nghe tiếp. Giọng anh ta vừa khó chịu vừa có phần tức tối:

-Em có người khác rồi đúng không?

-Tôi không có ai hết, chỉ là chán anh thôi.

-Em nói dối!!

-Thì coi như tôi nói dối đi! Anh biến đi cho đẹp trời, từ nay về sau đừng có gọi cho tôi nữa phiền lắm!!

-Vậy hơn năm qua tình cảm em đối với anh là gì!!?

-Thấy anh khờ, lừa chơi vậy thôi!! Giờ thú thật là tui có người mới ngon hơn anh nhiều.

Nghệ Trác nói thẳng một câu rồi cúp máy ngang. Đúng là cái tên phiền phức công tử bột, nhìn Chi Lợi rồi nhìn lại anh ta mới thấy. Anh ta so với Chi Lợi chắc chỉ là một con khô cá nhái phơi một năm thịt teo hóp dính vào xương.

Cái điện thoại đáng thương bị Nghệ Trác quăng lăng lóc ở giường. Cô ra sau hè phụ dì nấu cơm chiều, giờ đã gần 5 giờ rồi chắc Chi Lợi cũng sắp về.

....

-Má dô nhà nằm nghỉ đi để con sênh cho.

-Mình con làm chắc đến tối luôn quá.

-Thì có sao đâu, khi nào rồi thì rồi.

Mới rửa mâm chén dô đã thấy bà bắt cái lò nhóm lửa ở trước nhà. Chi Lợi đỡ tay bà vào phòng rồi mới đảo ra chuẩn bị sênh mứt. Năm nay má làm có một mẻ nên chắc cũng nhanh hơn mọi năm, má cô năm nay dồn vào gói bánh.

Chi Lợi khom lưng thổi thổi vào bếp lò cho bắt lửa, bắt cái chảo bằng gang to nặng chịt lên lò đổ nguyên cái thao mứt đã trộn thấm lúc sáng vào trong. Tiếng xèo lớn khi chảo nóng gặp nước.

Chi Lợi ngồi xuống cái ghế một gần lò tay thì dùng hai cái sạn đảo đảo. Nói nhanh thì hông nhanh lắm, cái này để lửa liu riu mứt thấm dô mới ngon. Xào thì phải xào cho điều tay chứ hông thôi nó khét, coi dị chứ khó lắm

-Dì đây? Ra đây chi?

-Bộ chị nói chuyện với tui nhẹ nhàng chút hông được hả?

-Cô muốn nhẹ nhàng như thế nào?

Nghệ Trác bước ra với bộ đầm hai dây khác có phần hôm nay còn hờ hững hơn. Nghệ Trác nheo mày khi nhận thấy cái chất giọng khô cứng không có chút cảm tình nào từ Chi Lợi.

Chi Lợi tay vẫn sênh mặt miệng thì thuận đáp. Nghệ Trác không chút do dự dõng dạc đáp:

-Thì nhẹ nhàng như cách chị nói chuyện với cô Thắm gì đó đó!!

-Vậy cô có dịu dàng giỏi giang như người ta hông mà bày đặt so sánh, nhìn lại mình đi. Một góc cũng không bằng!?

Chi Lợi xoay mặt bình thản đáp. Nghệ Trác cứng họng không nói được, hai mắt Nghệ Trác rưng rưng môi thì mím chặt như sắp khóc. Nghệ Trác đứng dậy hít hít mũi vài cái nhìn Chi Lợi bằng cặp mắt long lanh đỏ hoe nói một câu rồi bỏ luôn vào trong:

-Tui là tui!! Tuy tui hông giỏi nhưng chị đừng có đem tui ra so sánh với người khác kiểu đó!!

Chi Lợi chau mày khó hiểu. Là ai so sánh ai trước chứ, tự nhiên lại nổi cấu với cô, ai làm gì đâu mà nhảy đỏng lên. Đúng là tiểu thư con nhà giàu quen thói, không xem ai ra gì hêt.

Chi Lợi lắc đầu ngao ngán tiếp tục sệnh chảo mứt, được một lát thì Quýt chạy ra.

-Cà phê của chị hai.

Quýt chạy ra bê ly cà phê đá đưa cho Chi Lợi. Đợi khi cô hớp một hớp con bé mới cất giọng:

-Ngon hé chị hai?

-Ngon!! Nhưng mà vẫn chưa được.

Nghe hỏi Chi Lợi cười đáp, tay thì vẫn trộn trọn chảo mứt. Quýt nó nhoẻn miệng cười rồi chạy tọt vào nhà. Hai chị em nhà này đang nói tới cái gì vậy? Cái gì ngon? Cái gì chưa được?






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro