Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến 8 giờ hơn thì cái chảo mứt cũng sênh xong. Chi Lợi cất dọn xong mới đi về phòng ngủ, chỉ thấy Nghệ Trác nằm sát vào dách người thì quắn mền co rúm lại.

Chi Lợi dũ dũ vách mùng vài cái rồi chui vào trong, cô mò sang sửa lại tư thế ngay ngắn cho Nghệ Trác rồi bản thân mới nằm xuống. Má cô bắt Chi Lợi phải cho Nghệ Trác vào nhà ngủ không cho con bé ngủ ở ngoải một mình.

Nghệ Trác thỏ thẻ với bà răng cô rất sợ ma nên không dám ngủ một mình, thế là đã có sự việc hai người không đội trời chung ngủ cùng giường.

.....

-Chân cô hết đau rồi chứ gì? Nay cũng tới đợt nhổ cỏ...

-Tui biết rồi!!

Chi Lợi mặc đồ đi đồng như thường ngày đi vào phòng đang gặp Nghệ Trác đứng đó gấp chân thì cất giọng. Nghệ Trác không biết có hiểu hay không bỏ ra sau một mạch.

Cái giọng nói lạnh tanh làm Chi Lợi có phần dợn ốc. Bình thường cô ta có vậy đâu, chả lẽ giận chuyện tối qua sao?

Chi Lợi nhún vai tỏ vẻ không để tâm đi ra trước nhà. Ra được một lúc Nghệ Trác  bước theo sau với bộ đồ tay dài quần thun công thêm cái nón lá. Nhìn ra vẻ lắm chứ, nếu còn quắn luôn cái mền như lần trước chỉ có nước chết ngoài đồng vì nóng.

Hai người đi xuống vỏ chuẩn bị lên đồng trên. Nghệ Trác cứ ngồi một cục dưới đó không nói không rằng gì hết, Chi Lợi liếc mắt nhìn Nghệ Trác suốt chặn đường đi nhưng cũng câm như hến.

Tới cầu Nghệ Trác chạy tọt lên trước, trời còn chưa hé nắng mà mấy cô chú ra đồng hết biết. Chi Lợi bước đến đứng cạnh Nghệ Trác cất giọng:

-Nay cô nhổ cỏ dưới ruộng dưa, xuống đó đi Thắm chỉ cô.

Nghệ Trác không thèm đáp đi một mạch qua ruộng. Cái dáng người nhỏ xíu đội cái nón lá làm Chi Lợi bất giác cười tươi rói. Xuống đến ruộng đã thấy Thắm đang lúi cúi nhổ cỏ với mấy cô dì.

Gặp Nghệ Trác Thắm cười hiền:

-Nay chị ra làm hả?

-Ừm, nay tui ra làm.

-Chắc chị Lợi  cho chị ra nhổ cỏ chớ gì, đầu vụ thì có nhổ cỏ thôi à.

Nghệ Trác ngồi thụp xuống xem Thắm chỉ biết rồi học theo. Nhổ cỏ thì dễ ẹc chứ có khó khăn gì đâu, Nghệ Trác ngồi xổm nhổ cỏ nhưng không phải thái độ than cực than khổ như lần đầu.

Làm miết đến cử trưa thì nghỉ mệt, mấy cô dì đều lên cái chòi trên bờ ăn uống.

-Chị Trác ăn đi.

-Thôi Thắm cứ ăn đi, tui không đói.

Thắm bới sẵn chén cơm nấu chung với hạt sen đưa về phía Nghệ Trác. Cô chỉ cười đáp tay thì phảy cái nón lá cho mát, bị từ chối Thắm có vẻ hơi buồn.

-Cô không ăn đói rán chịu!! Cái này là cô từ chối không phải tôi ép không cho cô ăn.

Chi Lợi tay gắp miếng cá cho vào chén xoay sang nhìn Nghệ Trác đang dựa cột đằng góc. Nghệ Trác không đáp mắt chỉ nhìn chăm chăm ra ruộng. Chi Lợi định nói tiếp thì đã bị Thắm lắc đầu ra hiệu, có như thế Chi Lợi mới chịu thôi.

Ăn uống xong ngồi nghỉ một lát cho qua giờ trưa lại ra làm tiếp.

-Chị!! Để chị ấy ngủ đi, sáng giờ chị ấy làm cũng nhiều lắm rồi còn chưa ăn uống nữa.

-Làm thì ai mà không làm em!! Đâu phải riêng cô ra, ăn cũng đâu ai cấm.

Thắm kéo tay Chi Lợi khi thấy cô có ý định gọi Nghệ Trác dậy. Nghệ Trác ngồi co gối đầu dựa vào góc cột ngủ ngon lành. Chi Lợi có phần khó chịu khi Thắm lại lên tiếng bênh vực cô ta, chắc gì có mình cô ta mệt chứ, ai cũng làm mà.

-Thôi đi, ẫm chỉ lên võng ngủ cho thoải mái, ngủ vậy lỡ bật ra sau nguy hiểm lắm.

Chi Lợi hừ lạnh một cái rồi mới chịu tiến đến ẫm Nghệ Trác để gọn lên võng. Cái dáng vẻ ngủ mê đó, có ẫm lên có sửa tay sửa chân cũng không hay.

Nghệ Trác nằm trên võng ngủ một cách ngon lành, gió thì mát rượi còn nằm cập mé sông thì còn gì để nói nữa. Nghệ Trác đánh một giấc đến chiều sập tối, mấy cô dì dề hết rồi chỉ còn mỗi Chi Lợi chống hông nhìn Nghệ Trác vẫn đang say ngủ.

Chi Lợi đá đá vào võng, ngay chăng cái đít của Nghệ Trác.

-Ngủ nhiêu đó chưa đủ hả?

-Umm....

Nghệ Trác ưỡn người vươn tay trên võng còn cộng thêm cái chất giọng khè khè mới thức.

-Đi làm mà khỏe như cô chắc ai cũng muốn đi!!

Mới mở mắt ra đã nghe Chi Lợi xỉa xói, Nghệ Trác hai mắt còn lờ đờ ngước lên nhìn trời chập chiều tối xung quanh đồng chỉ còn mỗi cô và Chi Lợi.

Nghệ Trác liếc ngang liếc dọc xách cái nón lá đứng dậy muốn đi một mạch xuống vỏ lạn nghe giọng của Chi Lợi phía sau.

-Trên áo cô dính dì kìa.

Chi Lợi chỉ lên cái vai áo có dính cái gì đó xanh xanh to hơn ngón tay út còn có cả mắt nữa.

-Á..á..aa..c..ứu..cứu tui...

Nghệ Trác hét toát lên chân thì dậm nhảy đùng đùng dưới đất tay cứ phủi phủi lên bả vai liên tục. Chi Lợi giật mình nhắm mặt bịt chặt hai tai lại, Nghệ Trác sau một hồi khóc lóc thì nhảy luôn lên mình Chi Lợi đu dính trên đó.

Hai tay choàng qua cổ, chân thì siết chặt vào eo.

-Lấy..lấy..nó ra dùm tui đi....

Giọng Nghệ Trác run run cầu xin như sắp khóc. Chi Lợi xém mất đà ngã nhào vì lực ôm nhưng đã trụ lại một tay vòng qua giữ người em một tay bắt lấy con sâu trên bả vai. Nghệ Trác nhắm híp hai mắt, tay cứ siết rồi Lợim chặt lấy cái áo sau lưng cô.

Chi Lợi nghe được tiếng hít hít nơi hổm cổ vội đưa tay đến vuốt vuốt tấm lưng run rẩy trấn an:

-Thôi nín đi, tôi lấy nó xuống rồi.

-Thiệt...thiệt hông?

-Tôi nói dóc cô chi!

Nghệ Trác leo xuống khỏi người cô mắt lại đảo lia lịa xung quanh. Nước mũi chảy lòng thòng nước mắt thì tèm lem, cái vẻ mặt mếu máo vì sợ nhưng lại cúi thấp người xuống tìm kiếm con sâu lúc nảy.

-Tôi quăng nó xuống sông rồi khỏi kiếm nữa.

Chi Lợi xách cái giỏ sách trên tay đi xuống cây cầu dưới bến Nghệ Trác trên bờ cũng chạy lót tót theo sau. Nghệ Trác hai mắt không dám chớp cứ nhìn ngó xung quanh sợ lại gặp thêm con nào nữa chắc cô xĩu mất. Chi Lợi chỉ biết cười bất lực, suốt chặn đường chạy vỏ về nhà Nghệ Trác vẫn như thế.

Về đến nhà Chi Lợi buộc dây vào đầu cầu xách giỏ lên trước.

-Á..aa..cứu tui dới...

Mới bước sụp lên bờ lại nghe tiếng la thánh thoát, cô quay người đã thì thấy Nghệ Trác bay như chim từ dưới vỏ lên bờ rồi xà vào lòng cô ôm chặt cứng. Chi Lợi dang hai cái tay cầm đồ sang hai bên để tránh trúng Nghệ Trác.

Chi Lợi khó hiểu hạ thấp đầu xuống một chút hỏi:

-Có chuyện gì?

-S..âu..sâu..trên đầu tuii...

Nghe nói Chi Lợi ngước mặt nhìn lên chỉ thấy mỗi cái lá bạch đằng trên đó, Chi Lợi cười đưa tay gỡ cái lá đó ra quơ qua lại trước mặt Nghệ Trác:

-Chỉ là cái lá thôi.

Nghệ Trác buông vội người Chi Lợi chạy một tèo vào nhà vì ngại. Cô nhún vai một cái rồi đi vào nhà tắm rửa cho sạch sẽ, sáng giờ cũng mệt rồi.

....

Tắm rửa cơm nước xong hai người vào buồng chuẩn bị ngủ. Nghệ Trác vào trước, Chi Lợi thì phải ra trước nhà thấp hương cho cha.

Nghệ Trác xếp hai tay lên bụng tâm trạng rối bời:

-Không lẽ mình thích chị ta sao?

Nhớ lại lúc chiều, khi ôm Chi Lợi Nghệ Trác luôn cảm thấy ấm áp an toàn đến lạ thường, mặc dù lúc đó có sợ đến sắp xĩu. Lúc dứt ra còn cảm thấy có chút luyến tiếc, còn ngại ngùng khi phải đối mặc với chị ta.

Đang bận suy nghĩ Chi Lợi đột nhiên dở mùng chui vào.

-Chị làm gì mà như ma như quỷ dị, đi kiểu dì mà hông có miếng tiếng động nữa!!

Chi Lợi bày ra vẻ mặt ương ngạnh nhìn Nghệ Trác đáp một câu trêu ghẹo:

-Do cô yếu bóng día nên hay giật mình thôi, tôi đi vào lấy đồ ầm ầm nảy giờ tại cô không hay.

Nghệ Trác tạm thời không đáp được chỉ biết ôm cục tức nhắm mắt lại.

-Có muốn nghe kể chuyện hông?

Tiếng Chi Lợi rù rì bên tai làm Nghệ Trác nổi hết da gà, Chi Lợi nhướng mày day mặt nhìn. Nghệ Trác nuốt ực một cái hai mắt tròn xoe trông chờ.

-Dưới quê thì nhiều chuyện lắm, cô muốn nghe chuyện gì?

-Gì cũng được.

-Chắc chưa?

Nghệ Trác gật gù kéo mền lên ngang ngực nhắm hờ mắt chờ câu chuyện từ cô.

-Thú thật thì dưới quê này nhiều ma lắm, nhất là về khuya ma quỷ hay đi lang thang ngoài đường. Nếu tối nay cô nghe mấy tiếng gọi tên đại loại như Nghệ Trác ơi...Nghệ Trác ơi..

Chi Lợi đột nhiên hạ tôn giọng xuống nó vừa trầm vừa khàn đến đáng sợ, cứ như từ dưới vọng lên. Nghệ Trác nhảy bổ nhào vào lòng cứ dụi dụi mặt vào ngực cô. Chi Lợi giật thoát môi thì mím chặt nhịn cười.

Nghệ Trác trong trong lòng sợ đến nổi giọng nhỏ xíu xiu trách Chi Lợi:

-Chị bị điên hả!? Bộ hết chuyện nói rồi sao mà lựa chuyện đó nói vào ban đêm.

-Thì cô kêu chuyện gì cũng được mà.

-Thôi thôi chị dẹp dùm tui cái chuyện ghê gớm đó đi!!

-Ờ, vậy thôi.

Dứt câu Chi Lợi vờ rụt tay lại đẩy Nghệ Trác về phía vách.

-Dì ạ!?

Hai mắt mở to mặt thì nhăn nhúm hốt hoảng. Chi Lợi chớp chớp mắt đáp một cách ngây thơ:

-Thì tôi không kể chuyện nữa cô qua kia nằm đi chứ tôi còn ngủ nữa.

Nghệ Trác không chịu buông cứ nắm chặt cái cổ áo cô muốn ngạt thở. Nghệ Trác dụi vào lòng Chi Lợi kéo mền đắp lúc đầu nói vọng ra:

-Ai mượn chị làm tui sợ chi, giờ việc của chị là đợi cho tui ngủ chị mới được ngủ!!

Chi Lợi bị cái giọng đanh đá ra lệnh đó làm cho ngơ ngác. Cô không đáp chỉ nằm yên đó để Nghệ Trác cứ như con dế dũi nhụi nhụi trong lòng, hơi thở cứ phà vào cổ làm Chi Lợi có phần khó chịu.

Để Nghệ Trác nằm trên tay hơn nửa tiếng tay Chi Lợi như tê rần, cô vén nhẹ cái mền ra chỉ thấy Nghệ Trác đang say ngủ, tay thì còn che hờ trên miệng.

Chi Lợi cười nhẹ hôn vào đỉnh đầu em một cái chỉnh lại mền cho đàn hoàng rồi mới ngủ, Nghệ Trác vẫn nằm gọn trong lòng cô.

“Tui biết ngay là chị cũng thích tui mà!!”










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro