Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoáng đó mà đã giờ chiều người làm ngoài đồng người ta cũng ùa về chuẩn bị cơm nước tắm rửa.

Chi Lợi lòm còm bước xuống cái thang đặt trên mái nhà. Làm từ chiều giờ mới xong cái mái ngói, ngói lâu mục cũ nên thay mới chứ để nó bể ra rớt xuống tôi mạng chứ chẳng chơi. Chi Lợi lưng ướt đẫm mồ hôi chống hông thở mấy nhịp rồi mới cúi người xuống nhặt bao đồ nghề đem vào nhà.

Cô đi ngang qua khu bếp nghi ngút khói hít một hơi cười khoái chí lớn giọng nói vào bếp:

- Nấu dì mà thơm dữ vậy má?

- Cá kho tiêu, món con thích chứ gì.

- Chắc chiều nay ăn nửa nồi cơm quá!

Hai má con cười rộ lên. Lợi nó chọc bà miết, nó khoái ăn cá kho tiêu nên mỗi lần nấu cá kho nó ăn như chết đói bới liền liền ba bốn chén.

Chi Lợi bước ra nhà trước để lại mớ đồ vào góc cũ sẵn tiện ngó nghiêng ra căn phòng trước nhà. Chẳng có chút động tĩnh gì hết, hình như con bé ngỗ nghịch đó ngủ rồi thì phải. Chi Lợi chỉ nhún vai rồi bước vào trong chuẩn bị dọn cơm.

Có tay có chân nếu có đói cô ta sẽ tự mò đến.

....

- Gì đây? Mới đó mà bốn giờ rưỡi rồi hả!

Nghệ Trác nheo nheo mắt vươn vai dãn người một cái, với tay bật sáng màn hình điện thoại thì có chút ngơ ngác. Mới nằm nghỉ lưng có xíu mà đến chiều rồi, Nghệ Trác lười biếng nằm lăn qua lăn lại một hồi mới chịu ngồi dậy.

Trong phòng mền gói và mùng đã được chuẩn bị sẵn. Trên bàn con có bình nước, bánh mứt. Nghệ Trác chống hai tay lên cạnh giường ngồi một hồi cho tỉnh ngủ hẳn mới đứng dậy đi đến lục lội trong va li bộ đồ mới.

Một quần thun ôm và cái áo thun đơn giản. Về quê mà ăn mặc hở đùi hở bụng như ở Sài Gòn thì muỗi nó rinh cô đi luôn.

Nghệ Trác ngáp một cái mắt nhắm mắt mở đi lững thững vào nhà trên người vẫn là cái váy ngắn đỏ phối với áo bó lộ vòng hai thon gọn. Lò mò đi thẳng ra sau Nghệ Trác chỉ thấy một người con gái bờ lưng có phần vạm vỡ hơn đang ngồi rửa chén ở sàn nước gần gốc cây.

- Nè chị kia! Nhà tắm ở đâu?

Chi Lợi nghe tiếng gọi thì xoay người ngoái nhìn, chỉ thấy Nghệ Trác đang đứng đó khoanh tay trước ngực còn cái kiểu tóc xỏa qua vai cộng màu này cộng màu kia như con chó bảy màu nhìn không vừa mắt chút nào.

Chi Lợi đứng dậy nghiêm mặt nói:

- Nói chuyện đàn hoàng một chút thì tôi chỉ cho.

- Dạ thưa chị cho em hỏi nhà tắm ở đâu ạ!!

Miệng thì dạ thưa nhưng cái vẻ mặt khinh khỉnh của Nghệ Trác Chi Lợi đều nhìn ra nhưng lại chẳng nói gì hết. Chi Lợi dang chân bước tới trước một chút Nghệ Trác sau lưng cứ khua tay múa chân miệng thì nhép nhép chửi thầm.

Chi Lợi dẫn Nghệ Trác đến một cái nhà không có nóc chỉ có mấy cái vách lá rồi tôn dựng lên tạm bợ. Nghệ Trác còn tưởng Chi Lợi đang đùa giỡn với cô liền khó chịu lên tiếng:

- Tui hông có giỡn với chị đâu!! Nhà tắm ở đâu mau chỉ cho tui nhanh lên, người tui mồ hôi rít chịt hết rồi nè!

- Đây là nhà tắm!

Nhận được câu trả lời của Chi Lợi mặt Nghệ Trác đờ ra thấy rõ hai mày nhíu lại rồi cười một cách khờ khạo. Cô ta đang chơi khâm Ninh Nghệ Trác cô sao?? Đây mà là nhà tắm cái gì, là một đóng đỗ nát thì đúng hơn.

Giọng Nghệ Trác ong ỏng lên hai tay thì chống vào hông phả mấy câu vào mặt Chi Lợi:

- Nhà tắm kiểu gì mà ngay cả nóc cũng không có!! Chỉ có mỗi cái vách tạm bỡ cũng không biết khi nào nó sập nữa.

Nghệ Trác vừa nói vừa vỗ vỗ vào vách lá.

- Cô cứ tắm đi không sập được đâu mà lo, từ nhỏ đến lớn tui đều tắm ở đây. Nếu cô vào bên trong mà nhà tắm sập thi là tại cô chứ hông phải tui. Với lại có nóc hay không  có nóc đâu có liên quan, có vách là được rồi. Chả lẽ người ta đang bay trên máy bay thấy cô tắm ghé lại nhìn hay gì!!

Chi Lợi nhướng một bên mày nhún vai rồi chấp tay sau lừng đi tèn tèn vào nhà. Bỏ lại Nghệ Trác dậm chân đùng đùng phía sau còn hét lên như ai chọc tiết.

Vừa bước vào nhà Chi Lợi đã bị mẹ cô kéo tay vào một góc nói nhỏ:

- Sao con hông cho em tắm ở trong nhà mà để em ra đó tắm!?

- Nó bướng bỉnh quá con phải dạy nó mới được. Hứa với chú Bảo là sẽ dạy con bé thật ngoan mà.

Má cô đánh vào bắp tay trách móc khi biết Chi Lợi đang chơi khâm Nghệ Trác. Khi nảy ở trước nhà nghe tiếng cãi cọ rất lớn bà vội vàng chạy ra xem thì thấy cảnh Nghệ Trác và Chi Lợi đứng cãi nhau ở đó.

Vừa thấy Chi Lợi bước vào bà liền tóm gọn cô hỏi chuyện. Chi Lợi cười rồi đẩy lưng bà ra trước nhà, tránh bà lại lo cho con bé ngạo mạn đó. Hóa ra bên trong nhà cô có toilet và nhà tắm đàn hoàng, còn nhà phía sau là cô dựng tạm dùng lúc đang sửa sang lại nhà chưa kịp tháo gỡ thì giờ lại có chuyện dùng đến, về sau còn dùng dài dài.

- Aizzz..tắm cũng hông yên với mấy con muỗi này nữa. Nhà nhìn cũng hông tệ lắm mà hông cất nổi cái nhà tằm đàng hoàng nữa.

Nghệ Trác bực tức vì nảy giờ tắm mà cứ bị mấy con muỗi bay è è bên tai. Nghệ Trác  bước ra khỏi nhà tắm còn liên tục quơ quơ cái khăn xung quanh để đuổi muỗi.

Chi Lợi đang đứng đấm bóp vai cho má mình thì xoay người lại khi nghe tiếng kẹt kẹt của đôi dép lào bị ướt. Nghệ Trác với mái tóc búi cao mặt mũi thì đã mất đi lớp trang điểm đậm lè để lại một khuôn mặt bây bi khó tả nhìn cúng đáng yêu dễ gần đấy chứ.

- Ngồi đi con.

- Dạ con cảm mơn dì.

Bà cười khi nhìn thấy Nghệ Trác, con bé nhìn đáng yêu lắm cũng lễ phép biết dạ thưa. Nghệ Trác ngồi xuống đó khép nép nghe bà hỏi:

- Con anh Bảo giờ lớn bộn hé, đẹp gái cứ như hoa hậu chứ thua kém gì đâu.

- Dạ dì quá khen, con bình thường thôi à.

- Cha má khỏe hông con?

- Dạ cha má con khỏe.

Nghệ Trác thẹn thùng khi được bà khen một câu như thế, đáp qua lại vài câu Nghệ Trác mới cúi đầu xin phép ra trước nhà. Vì lúc sáng đi xe từ Sài Gòn xuống đây cô vẫn còn mệt mỏi trong người.

Chi Lợi từ nảy giờ cứ nhìn lom lom con người lễ phép lúc nảy. Có phải không đó, nói chuyện với cô thì như vả vào mặt nhưng mà vậy cũng tốt vẫn còn dậy dỗ được. Đợi khi Nghệ Trác khuất bóng vào phòng thì bà mới níu tay Lợi dặn dò:

- Đêm hôm con bé lạ nước lạ cái đó nghe coi cho kỹ dô. Con gái người ta là cành dàng lá ngọc, với lại thân con gái ở ngoải một mình má không yên tâm.

- Má không cần lo, cứ vào phòng nghỉ sớm đi.

Lợi cười gật gù rồi đẩy vai bà vào trong. Đợi khi bà vừa khuất bóng Chi Lợi cũng đi vào phòng ôm mền mùng chiếu gói ra giường trước nhà nằm ngủ. Bình thường thì cô sẽ ngủ trong phòng và chốt cửa lớn nhưng có thêm một con báo con thì cô phải mở hờ cửa nằm ngủ bên ngoài để cạnh.

Biết vậy lúc sáng cho con bé đó ngủ luôn trong phòng kia thì đỡ cực rồi. Chi Lợi chải chiếu dăng lên bốn góc mùng dũ dũ vách mùng một cái rồi mới chui người vào trong. Dưới quê người ta ngủ sớm lắm, về khuya cũng chẳng có chuyện gì làm ngủ sớm thì mai thức sớm đi ruộng đỡ mệt ra.

Vừa tấn lại mấy góc mùng định đặt lưng xuống nằm nghỉ thì lại nghe được tiếng con Quýt bên ngoài.

Con bé kề sát mặt vào vách mùng vải còn chớp chớp hai mắt nhỏ giọng nói:

- Em ngủ với chị hai được hông?

- Sao đó? Không ngủ với má hả?

Chi Lợi dỡ nhẹ vách mùng để con bé chui vào trong, bên ngoài muỗi dữ lắm. Con bé tọt vào mùng trên tay còn ôm theo cái gói ghiền mà nó đã ôm từ nhỏ. Chi Lợi cười xoa đầu nó khi thấy hai mắt nó híp chặt ngồi gục lên gục xuống.

- Sao hông ngủ với má mà chạy ra đây?

- Quýt nhớ chị hai nên muốn ngủ với chị hai.

Cô nằm xuống để Quýt nằm gọn trong lòng vỗ nhè nhẹ lưng hỏi. Mắt nó thì hông mở nổi miệng chép chép nhưng vẫn đáp trong cơn buồn ngủ. Nghe xong Chi Lợi cười lắc đầu với độ xạo ke của con bé, ở trong nhà ngày gặp ba bốn chục giác mà kêu nhớ là nhớ làm sao.

Chi Lợi nhéo nhẹ hai cái mà tròn ụm của Quýt giọng hoài nghi:

- Thiệt hông đó? Mấy người mà nhớ tui cái gì, lại muốn hỏi cái gì đây!?

- Quýt nhớ chị hai thiệt mà.

Nghe Chi Lợi hỏi thế con bé nhích đến gác cái chân nhỏ xíu qua eo Chi Lợi ôm siết người. Với cách mè nheo này của nó thì Chi Lợi có lạ lẫm gì, chắc lại muốn xin xỏ gì đây chứ đâu.

- Có gì cứ nói đi cô nương, hông thôi tui ngủ là khỏi nói đó nha.

- Mai chị hai cho Quýt đi nhổ khoai dới. Ở nhà chán lắm, mai chủ nhật Quýt hông có đi học.

Được Chi Lợi mở lời trước hai mắt con bé mở ra tròn xoe sáng hực. Quýt ngước mặt nhìn cô còn làm ra bộ mặt chán nản như để thôi miên. Chi Lợi hông cho nó lên đồng trên là bởi nắng, còn mấy cái đường sông sâu ở trển nguy hiểm lắm.

Quýt thì biết bơi từ rất nhỏ bơi như mấy con nhái qua sông ào ào nhưng Chi Lợi vẫn rất lo. Mặt Chi Lợi đanh lại khi nghe lời đề nghị của con bé.

Thấy Chi Lợi cứ im im còn bé liền đu siết vào người cô hơn

- Nhaaa!!! Nhaaa...chị hai...

- Ừm!! Mai chị hai cho đi, nhưng mà phải ngoan đó nha nếu hông ngoan là chị hai bỏ ở nhà luôn.

- Dạ chị hai!! Chị lại là số một luôn.

Vừa đáp lời đồng ý con  bé đã vương tay yeah một cái còn cười tít cả mắt vì vui sướng. Lâu lâu chị hai mới cho lên trển chơi, còn bình thường thì có chuyện gì gấp lắm con bé mới chạy lên đó kêu Lợi về. Chi Lợi chỉ có con bé chơi với đám con nhít xung quanh nhà thôi chớ hông cho đi xa.

Thấy con bé vui Chi Lợi cũng lây cười bất lực, rồi kéo mền lên đắp trọn người con bé.

- Giờ thì ngủ đi cô nương.

- Yêu chị hai nhất.

Con bé ngóc đầu dậy hôn chụt lên má Lợi một cái rồi mới chịu ngủ. Biết cách thao túng tâm lí người khác quá đó chứ.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro