Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tiếng nổ máy cành cành của xe tải ồn đến nổi khiến một con sâu mê ngủ như Ninh Nghệ Trác phải nheo mắt thức dậy trong tức tối. Tiếng ồn của động cơ xe vẫn còn ở bên ngoài khiến Nghệ Trác phải lòm còm bò dậy dở phăng cái vách mùng đùng đùng đi ra mở toang cánh cửa chống hông hét lớn:

- Mới sáng sớm làm cái gì mà ồn ào dữ ạ!!! Bộ hông định cho ai ngủ nghê hay sao!?

Nghệ Trác đứng đó đầu tóc có chút rối hai mắt nhắm híp chặt chống nạnh la oai oái lên. Chi Lợi trên xe nhìn rồi lại nheo mắt, cô mở cửa xe bước xuống đứng đối diện với Nghệ Trác đáp:

- Cô ngủ nhiêu đó đủ rồi đó, vào trong thay đồ chuẩn bị ra đồng làm việc!!

- Làm việc!? Nực cười, Ninh Nghệ Trác tôi mà phải tự thân ra đồng sao?

Trước câu nói ra lệnh Nghệ Trác cười khẩy đáp, tay thì vuốt vuốt lại mái tóc. Bây giờ mới có năm giờ sáng mà bắt con người ta ra đồng có phải là bốc lột sức lao động hay không đây.

Chi Lợi nhún vai, nói một câu rồi lại leo lên xe tải rồ ga đi.

- Tùy cô! Nhưng nếu không làm thì sẽ không có ăn đâu. Cảm thấy bản thân không cần ăn thì cô cứ việc lười biếng nằm ở đó ngủ cho quên cơn đói, còn muốn làm thì thay đồ nhanh lên. Tôi không có kiên nhẫn chờ đợi cô đâu!!!

Nghệ Trác thở mạnh bằng mũi rồi nhìn theo bóng xe tải đang chạy ra đường. Cô ta là đang uy hiếp cô sao?? Bắt cô đi đồng làm ruộng, đen da hết thì sao. Tức thì tức nhưng Nghệ Trác vẫn dậm dò bước vào trong lục lội tìm đồ.

- Đồ mình đem toàn là đồ hiệu mấy chục triệu giờ lại mặc đi ruộng hả!!?

Toàn là mớ đồ hiệu xa xỉ váy ngắn áo thun được vài ba cái quân thun dài mỏng lét. Nhưng đồ đó mặc ra nắng thì chỉ có nước ung thư da chết.

Nghệ Trác muốn phát điện lên!! Cha cô lúc đi còn không thèm cho cô một xu dính túi ở đây thì biết mua đồ ăn ở đâu toàn là đồng không mong quạnh. Cũng chẳng có dịch vụ gọi đồ ăn như ở Sài Gòn.

*** Tin..tin..tin..

Sau một hồi bực tức Nghệ Trác lại nghe thấy tiếng còi xe kéo dài mấy hồi bên ngoài liền bước ra. Chỉ thấy Chi Lợi mở cửa kính ngồi trên xe tải đang đậu ngoài đường ấn còi liên tục.

Nghệ Trác quạo quọ bước ra khỏi phòng hét to đến lấn cả tiếng kèn xe:

- Từ từ người ta ra, mắc dóng ôn gì mà hối quài ạ!!!?

Chi Lợi nghe lời đáp thì thôi tay ấn kèn chỉ cười đắc ý tự lưng ra ghế khoanh tay trước ngực. Để cô xem có trị được con bé bướng bỉnh đấy không, đơn giản vì không có làm thì sẽ không có ăn thôi.

Hôm nay là ngày nhổ khoai cắt dưa Chi Lợi cũng có mướn một số bà con trong xóm. Bởi năm nào Chi Lợi cũng làm nên tới mùa người ta cũng có công ăn chuyện làm kiếm tiền trang trải.

*** Cốc...cốc..cốc...

Đang ngồi nhìn mây trời Chi Lợi nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhóm người sang đẩy nhẹ cửa ra.

- Chị hai!!

Con bé Quýt với bộ đồ dài tay cái nón tai bèo vừa mặt nhảy tọt lên xe phía sau còn là Nghệ Trác. Chi Lợi cười nhìn con bé rồi lại liếc nhìn sang Nghệ Trác, đợi khi Nghệ Trác ngồi yên vị trên ghế Chi Lợi mới cất giọng hỏi:

- Đi làm ruộng không phải đi thi hoa hậu mà cô ăn bận kiểu đó!!!

Hai mày cô đâu lại khi thấy Nghệ Trác trong bộ đồ chóng nắng kính mít, còn đeo cả kính râm hầu như không lộ phần da thịt nào hết. Nghệ Trác khó chịu trước mấy câu bắt lỗi của chị ta liền nạt lại:

- Chị đang muốn bức chết tôi hả!! Ăn bận sao là chuyện của tui liên quan gì đến chị, miễn sao tui có làm là được chứ gì! Có gì thì bận đó, chả lẽ giờ chị bắt tui mặc váy ra đồng.

- Ừm, để tui coi cô làm được cái dì với bộ đồ dạ hội đó.

Chi Lợi không muốn phí thời gian liền rồ ga chạy một mạch lên đồng trên. Con bé Quýt ngồi cùng băng ghế với Nghệ Trác nhưng lại ở giữa hai người khiến con bé phải bịt tai chịu đựng

Từ nhà mà chạy xe lên đồng trên cũng nhanh lắm. Vì nhổ khoai với cắt dưa phải để đầy khênh chất lên xe mới chở lên tỉnh được.

*** Két..

- Bộ chị mua bằng lái giả hay dì mà chạy xe ẩu tả dữ ạ!!

- Là cô hông thắt dây an toàn mà, đừng có lấy cớ vụng về của bản mà trách khứ người khác.

Vừa đến nơi Chi Lợi đã đạp mạnh phanh khiến Nghệ Trác phải nhào đến phía trước. Nghệ Trác giật mình xoay mặt sang trách tội Chi Lợi. Nhưng cô lại thãn nhiên tắt máy tháo dây an toàn rồi đẩy cửa sang một bên.

Chi Lợi mở cửa xe bước ra ngoài chẳng chút ngó ngàng gì đến Nghệ Trác hết. Nghệ Trác vừa quê vừa phải ôm cục tức chà bá mở cửa bước xuống xe.

Nghệ Trác có chút kinh ngạc khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt. Người ra ruộng đông ì ì ai cũng chuẩn bị sẵn sàng cho công việc. Đám đàn ông con trai thì mở cửa xe tải lấy hết mấy cái khênh bên trong khiên xuống ruộng, còn đàn bàn thì ngồi nhổ khoai cắt dưa.

- Cô đi xuống đó sẽ có người hướng dẫn cô làm việc.

Chi Lợi bước đến gần làm Nghệ Trác có chút giật thót. Nghệ Trác hếch mặt đi rồi lần mò bước xuống ruộng, nhìn Nghệ Trác chả giống đi làm nông chút nào. Trời thì mới hé nắng mặt bộ đồ gì mà mệt muốn chết, lát nắng lên mồ hôi ra còn quá cha hơn nữa.

Cô dang chân bước xuống ruộng tiến đến gần Thắm đang đứng đó giọng nhẹ nhàng:

- Một lát em chỉ việc cho cô gái đó dùm Lợi nha.

- Người mới hả chị?

- Ừm, người mới.

Thắm cười đáp làm lộ ra hai cái ma lúm rất đáng yêu. Thắm nghiêng đầu hỏi xong thì gật gù sau câu đáp gọn của Chi Lợi.

Tới vụ Chi Lợi sẽ mướn bà con xung quanh nhổ khoai với cắt dưa nên chuyện mướn thêm người mới là hết sức bình thường. Nói xong Chi Lợi đi một vòng xem việc, Quýt nó cũng đi tò tò theo sau lưng cô.

- Aizzz...cái gì đây trời!! Bắt mình làm hết đóng này á hở, còn bộ móng mình mới làm thì sao!?

Nghệ Trác lay hoay với bộ đồ chống nắng rườm rà đứng chống hông than thở. Cô đưa bộ móng dài ngoằng mới làm ra trước mắt nghó nghía. Tay này mà phải đi làm ruộng sao trời! Nghệ Trác người nhỏ nhắn nhưng vác lên mình bộ đồ thùng thình nhìn cứ như mấy con người rơm người ta hay để ngoài ruộng để đuổi chim cò.

- Chị là người làm mới đúng hông? Để em chỉ việc làm cho chị.

Đang đứng than trời trách đất Nghệ Trác có chút bất ngờ với giọng nói ngọt ngào của một cô gái trẻ trạc tuổi cô. Thắm cười tươi nhìn Nghệ Trác rồi còn hớn hở nắm tay cô kéo đi đến một đường ruộng ít người. Như thế vừa có thể dạy Nghệ Trác vừa tránh làm mọi người chậm việc.

Nghệ Trác không chút phản ứng chỉ đi theo lực kéo của Thắm. Thắm đến nơi thì đưa cho Nghệ Trác một cái lưỡi hái nhỏ dành cho việc cắt dưa.

- Chị ngồi lên ghế cho đỡ mỏi chân, còn đây là cái lưỡi hái nó bén lắm nên chị nhớ phải cẩn thận một chút. Đầu tiên là phải cầm cuốn dưa cho dài một chút rồi cắt ngang.

Thắm ngồi xuống cái ghế gần sát đất vừa nói vừa thị phạm cho Nghệ Trác xem. Từng bước từng bước một rất tỉ mỉ và cẩn thận. Nghệ Trác chỉ gật gù nhưng lại nhìn trời nhìn mây chả có chút chú tâm gì hết.

- Đó, chị thấy chưa? Dễ mà đúng hông, giờ chị làm cho em coi thử đi nếu còn khó hiểu gì em chỉ cho chị. Nào làm xong dưa em chỉ cho chị cách nhổ khoai.

Thắm bật người đứng dậy nhẹ nhàng nhìn sang Nghệ Trác nói một câu rồi bước lùi ra sau. Nhìn sơ qua đã biết Nghệ Trác không phải dân làm ruộng nên phải chỉ cạn kẻ một chút, với lại chị Lợi nhờ vả sao cô dám lơ là được.

- Tui làm cái này á hả!?

- Dạ đúng ời, hông phải chị Lợi thuê chị đến đây làm việc sao?

Nghệ Trác thảo bỏ cái kính râm trên mắt gằn giọng hỏi lại. Thắm vẻ mặt ngây thơ gật gù, thì chị Lợi mướn đến chỉ có cắt dưa hoặc nhổ khoai thôi chứ làm dì. Mấy chuyện khiên vác đã có đàn ông họ lo rồi.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Chi Lợi từ xa bước tới nhìn dáng vẻ Nghệ Trác rồi lại đanh giọng:

- Tôi mướn cô không phải để làm tượng!!

- Chị làm như tui muốn làm cho chị lắm dậy đó. Cái đồ khó ưa!!

- Chắc tui ưa cô!

Chi Lợi nói một câu Nghệ Trác lại đáp một câu cứ lời qua tiếng lại như thế khiến Thắm ở cạnh nghe đến nhức cả đầu. Có ai người làm mà cãi chủ rôm rốp như Nghệ Trác đâu.

Nghệ Trác dảnh bộ móng tay dài bóng lưỡng ra trước mặt Chi Lợi giọng thách thức:

- Bộ móng tui làm mấy triệu đó, lỡ như có gãy có xước chị đền được hông? Bắt tui ngồi coi đám người này làm việc thì may ra tui còn làm được.

Chi Lợi chỉ cười nhẹ không vội đáp, bước nhanh tới trước chụp lấy đôi bàn tay nhỏ xíu nắm chặt từng ngón tay rồi dùng sức búng thật mạnh. Mấy cái móng dài của Nghệ Trác đều bị Chi Lợi búng cho gãy ngang rơi rớt xuống lớp đất.

Nghệ Trác vùng vẫy la toát lên còn tát hát mấy cái vài bắp tay Chi Lợi:

- Yah!!!! Chị bị điên hả!? Có biết là tui phải đợi lâu lắm mới làm được bộ móng này hay không?

- Đó là chuyện của cô!! Bây giờ là cắt dưa hoặc nhổ khoai. Không làm thì không có cơm đâu mà ăn.

Chi Lợi bỏ đi một mạch không thèm nhìn ngó gì đến Nghệ Trác hết. Nghệ Trác khụy xuống khóc bù lu bù loa làm cho mọi người xung quanh cũng tò mò thay. Lợi bình thường là đứa thông minh lanh lợi tại sao lại mướn đứa điên này đến đây.

Đúng là có gì đó kì lạ. Nhưng nhìn một lát ai lại làm việc náy, chứ hơi đâu mà để tâm mấy chuyện vặt vãnh chi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro