Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời bắt đầu nắng dần mọi người thì càng làm việc thúc hơn. Làm mà kéo dài đến giữa trưa chỉ có nước xĩu luôn ngoài đồng chứ đùa.

Dưa thì cắt gần hết, chỉ có khoai là mới nhổ được một khúc. Chi Lợi đứng trên bờ đê nhìn xung quanh một lượt thì lại nghe thấy tiếng chú tám ở sau lưng:

Chú chống hông trên tay còn là cái khênh vừa khiên khoai đổ lên xe.

-Con mướn con bé đó hả?

-Dạ, có gì hông chú?

-Tao thấy nó nhổ bụi khoai còn hông nổi nữa kìa. Mới làm có xíu mà than trời trách đất nó chửi bây lép nhép ở ngoải nảy giờ. Làm không mệt tao nghe nó la tao mới mệt.

Chi Lợi nhìn theo hướng nhếch mắt của chú tám cười trừ:

-Bất đắc dĩ thôi chú. Chú với mọi người cứ làm đi đừng để ý đến cô ta.

Nói rồi chú tám lội xuống ruộng chuẩn bị khiên lên mẻ khoai mới. Chi Lợi nhìn ra hướng đồng chỉ thấy một con lăng quăng hai tay nắm chặt vào bụi khoai rồi dùng đến sức kéo. Bụi khoai bay ra khỏi lớp đất thì vừa y mông Nghệ Trác cũng ngã ịt ra sau.

Mấy cục đất bự nhỏ lòn hòn khiến Nghệ Trác phải thét thé lên vì đau. Cô đứng dậy xoa xoa lấy cái mông rồi lại tiến đến cầm lấy một bụi khoai khác tiếp tục dùng sức nhổ.

-Để coi cô lì tới mức nào!!

Chi Lợi dạo dọc theo bờ đê lần nữa, đi qua lại chỗ Nghệ Trác mấy vòng. Nghệ Trác chú tâm nhổ như chẳng quan tâm mọi chuyện xung quanh dù đã khát khan cả cổ nhưng vì sĩ diện nên không dám xin nước của Chi Lợi.

-Nè, uống đi.

-Ai mà thèm uống nước của chị!!

-Không uống làm một lát lăn đùng ra xĩu thì tôi không có chịu trách nhiệm đâu.

Cái thói chảnh chọe nổi lên. Nghệ Trác buông lời từ chối khi thấy Chi Lợi đưa bình nước đến trước mặt cô. Chi Lợi  thở dài rồi lại nghiêm giọng, cô không muốn mang tiếng là ảnh hạ người làm đâu.

Nghệ Trác bầy ra vẻ mặt miễn cưỡng cầm thấy bình nước kéo mội hơi dài.

-Àaaa...đã quá trời quá đất..

Uống xong Nghệ Trác còn cảm thán một câu khiên Chi Lợi cũng phải nghiên mặt cười. Vậy mà lúc nảy chê, nhưng mà liêm sĩ đâu có giúp Nghệ Trác bớt khát đâu nên mới bấm bụng uống đại.

-Chị cười cái gì!? Bộ đó giờ chưa thấy người đẹp uống nước hả?

-Đúng! Đó giờ tôi chưa thấy người đẹp uống nước nhưng mà bà chằn lửa uống nước thì tôi thấy rồi. Cũng vừa mới thấy lúc nảy thôi không quá lâu đâu.

Máu điên trong người Nghệ Trác lại nổi lên sau câu trả lời móc mẻ đó. Ý chị ta cô là bà chằn lửa á hả!? Chi Lợi giật lấy bình nước rồi đi nhanh về hướng bờ để lại Nghệ Trác tức đến run tay run chân.

Cô bị bộ đồ bó đó làm cho khó duy chuyển, thêm việc làm từ này giờ cũng thấm mệt nên không còn chút sức lực nào để chơi rượt đuổi với Chi Lợi nên đành ôm cục tức.

-Chị cứ chờ đó đi, Ninh Nghệ Trác tôi thù dai lắm!!!

....

Chi Lợi bước lên bờ đê thì lại chạm mặt Thắm nên đã bân quơ nói chuyện mấy câu:

-Em có mệt hông?

-Dạ..? Cũng có một chút...

Nghe Chi Lợi hỏi thế Thắm có chút ái ngại e thẹn đáp. Thú thật mà nói thì Thắm thích Lợi cũng lâu rồi nhưng ngại nên không dám nói, một phần cũng vì sợ bà con cười chê vì đàn bà mà thích đàn bà.

Nhưng lần trước nghe mẹ cô nói sẽ làm mai một đứa con gái cho Chi Lợi cô liền vui ra mặt. Muốn can đảm thử một lần nói ra với Chi Lợi biết đâu Chi Lợi cũng thích cô thì sao.

Thắm có chút ngập ngừng nhưng rồi lại thở phù một cái lấy hết can đảm xoay người hỏi Lợi:

-Dì Lương có nói gì với chị hông?

Chi Lợi có chút khó hiểu liền đáp ngay:

-Nói cái gì em?

-Thì là chuyện làm mai mối...

Nhắc đến chuyện đó Chi Lợi mới sực nhớ ra. Má bắt cô phải tìm được một người trong năm nay trai gái gì cũng được, nhưng mà cô chẳng thích ai hết thì lấy đau ra dẫn dề cho má cô đây.

Chi Lợi cười khổ mặt rầu rĩ:

-Má kêu chị phải tìm được người trong năm nay trai gái gì cũng không thành vấn đề. Nhưng mà em biết đó, chị có yêu hay thích ai đâu mà dẫn dề, má đang làm khó chị thì có.

Thắm có hơi hụt hẫng ngẩn mặt khi Chi Lợi hoàn toàn không nhắc đến chuyện cô sẽ là người được làm mai cho Lợi. Vậy là dì Lương vẫn chưa nói sao?

Chi Lợi dường như nhận ra sắc mặt trầm đi của Thắm liền níu vai hỏi:

-Em không khỏe sao? Nếu không khỏe em cứ về trước đi, tiền công chị sẽ nhờ cha em cầm về.

-Không có...em chỉ là hơi choáng nhẹ thôi. Giờ hết rồi...xin phép em ra làm tiếp.

Nói rồi Thắm bỏ đi một mạch chẳng đợi Chi Lợi nói thêm câu nào hết. Chi Lợi nhìn theo chỉ biết cười mãn nguyện, cô biết ý tứ của Thắm chứ. Nhưng mà chuyện giữa cô và Thắm là không thể, cô chỉ xem Thắm như em út trong nhà thôi không có thứ tình cảm nào khác hết.

Còn về chuyện Thắm cứ lắp lững thì cô cũng đoán ra được chút ít nhưng cũng không chắc lắm.

.....

Trời cũng nhá nhem tối ruộng dưa đã cắt xong, mớ người làm xong thì thư thả ra về. Người làm ở ruộng khoai thì cỡ chừng một hàng nữa là xong.

Khoai với dưa chất đầy hết xe tải. Chi Lợi nhìn lên mớ khênh đầy ấp đó thì cười mỉm. Năm nay vó vẻ trúng hơn năm ngoái một chút.

-Chị hai...

-Ừm, Nghệ Trác đâu Quýt?

Quýt mặt mũi đen nhẻm vì táp nắng hôm nay chạy đến gần Chi Lợi gọi cô. Chi Lợi cười nhẹ xoa đầu nó rồi lại thuận miệng hỏi Nghệ Trác khi thấy đoàn người đã ra về hết chỉ còn mỗi Nghệ Trác là chưa lên khỏi ruộng.

-Dạ đằng kia kìa.

Nghe hỏi Quýt xoay người chỉ tay về phía Nghệ Trác đang nằm sải lai trên bờ đê thở hồng hộc. Chi Lợi hết cách đành tự thân lội xuống đó xem xét tình hình, Quýt cũng chạy tọt theo sau lưng cô.

-Đi dề, nằm đó làm dì?

Nghệ Trác bật người ngồi dậy đấm đấm cái lưng mỏi nhừ hét vào mặt Chi Lợi. Nhưng lại tiếng có tiếng hông bị mất giọng.

-Chị là cái đồ tàn ác!!!

Tự nhiên lại bị chửi Chi Lợi cũng khó hiểu:

-Chỗ nào?

-Đài ải người làm của mình chứ dì!!

-Tại cô yếu ớt làm không nổi đổi thừa ai.

Nghệ Trác chỉ ngón trỏ vào ngực Chi Lợi một cái thiệt mạnh làm Chi Lợi đau đến nổi gạt phăng tay Nghệ Trác sang một bên xoa lấy ngực trái.

Mặt trời lặng sắp hết muỗi bắt đầu dậy lên Nghệ Trác không muốn đôi co với Chi Lợi liền bỏ một mạch ra xe làm Chi Lợi cũng phải đơ mặt. Cô ta đang nghĩ bản thân còn là Ninh tiểu thư như ở Sài Gòn sao?

-Chị hai..nhịn chị ấy chút đi.

-Ừm, mình về thôi.

Quýt nắm tay Lợi hai mắt tròn xoe nói. Chi Lợi chỉ cười rồi nắm tay con bé đi theo dọc bờ đê lên trên đường. Vừa mở cửa xe đã thấy Nghệ Trác ngồi bên trong đợi sẵn.

Chi Lợi chỉ im lặng bật chìa khóa nổ mấy rồi chạy về nhà. Trên đường vẫn thế vẫn không ai đá động gì đến ai hết, đường về nhà thì gần nên rất nhanh cũng đến. Chi Lợi chạy xe đậu ở cái nhà thiếc bự cô thường đỗ xe tải bên hông nhà.

-Cô tắm trước đi.

-Tất nhiên rồi! Cần chị cho phép sao!?

Vừa mở xe bước ra Chi Lợi đã đi sang bên lịch sự mở cửa mời Nghệ Trác nhưng với thái độ coi thường đó khiến Chi Lợi phải tức sôi máu nhưng vẫn phải nhịn. Nghệ Trác hất đít bỏ đi vào trong như chưa có chuyện gì cũng quên bén luôn việc nhìn lại sắc mặt cười hớn hở của Chi Lợi.

-Em vô nhà kêu má tắm cho, chị hai bận chút chuyện.

-Chuyện gì vậy chị hai? Có cho Quýt làm chung được hông?

Nghe Chi Lợi nói thế con né hớn hở nắm tay cô hỏi lại nhưng Chi Lợi chỉ xoa đầu con bé đáp rồi thúc giục nó vào trong nhà.

-Chị hai chỉ nhóm lửa thôi à, Quýt cứ dô nhà tắm đi.

-Dạ.

Đợi khi con bé khuất bóng trong nhà Chi Lợi đi bộ ra khoảng sân trống phía trước nhặt mớ củi khô chắc rồi bước đến cái hố cô đã đốt than mấy tuần trước. Cái hố này cách căn nhà Nghệ Trác đi ngang hơn mười bước chân từ nhà chính nhìn thẳng ra là thấy rõ nhất.

Nhưng mà Chi Lợi đốt lửa để làm gì?

Chi Lợi không vội, chất từ từ mấy cái củi nhỏ để bắt lửa ở dưới rồi mấy cây củi to chắc bên trên. Chăm một mòi lửa vào tờ lá dừa khô nhét xuống đó, tiếng tách tách nổ của củi khô quen thuộc.

Khói bắt đầu ngung ngúng rồi một vài tia lửa đỏ phừng lên. Chi Lợi thổi vào đó vài luồn hơi rồi đứng dậy đi đến cái xe tải vừa đậu lúc nảy lấy ra ít củ khoai ở ghế lái đặt cạnh cái hố than rồi đứng khoanh tay nhìn đóng lửa đang cháy.

*** Khụ..khụ..

-Bộ chị định giết người hay sao dị?

Nghệ Trác bước ra từ phía nhà ho sặc sụa vì ngộp khói. Nghe tiếng ho lớn với giọng nói đanh đá quen thuộc cô xoay người lại:

-Tắm xong rồi sao? Đây là công của cô ngày hôm nay, tôi đã tốt bụng nhóm lửa dùm cô luôn rồi đó.

Chi Lợi cười híp mắt hai tay thì vẫn khoanh trước ngực. Trái ngược với khuôn mặt tươi cười đó là một Ninh Nghệ Trác hai mắt mở trừng cứ liên tục cười một cách chua chát:

-Chị bị ngáo hả!? Bộ không thấy tui làm việc từ tờ mờ sáng đến chập tối mà cho tôi ăn mấy củ khoai này hở?

-Cô làm việc có bằng ai hông?

-...

Nghệ Trác im re không biết đáp trả làm sao. Người ta làm hai cô khênh thì cô chất mới được vài củ, nhưng mà đâu tới mức đối đãi với cô vậy chứ.

-Tui là người mới thì làm sao thông việc bằng người cũ được, chị so sánh vậy là thiệt cho tui quá rồi con gì!!? Bắt người ta làm việc không ngừng nghỉ mà cho ăn có mấy cũ khoai, hông thấy ác sao?

-Ăn hay không tùy cô! Đây là phần ăn của cô hôm nay, nếu còn la hoảng thì sẽ không có cái gì hết!!

-Nè!! Chi Lợi!!

Chi Lợi bước vào nhà một nước bỏ lại Nghệ Trác dậm dò la hét um sùm ngoài đó.

-Aizz..mình sắp bị chị ta làm cho tức chết rồi!

Nghệ Trác ngồi ịch xuống đó, đối diện với đóng lửa đang chảy. Đầu tóc vừa gội đã bị Nghệ Trác vò cho rối đanh lên, cảm giác ấm ức mà không nói được nó khó chịu lắm.

*** Ọt..ọt..

Cái bụng đối meo của Nghệ Trác reo lên, hai mắt Nghệ Trác dán chặt vào vài ba củ khoai mật mập ù nằm trên đất. Nghệ Trác bấm bụng cầm củ khoai đó thảy vào đóng than hồng nóng hổi, thà ăn khoai còn hơn là nhịn đói đến sáng. Tay chân của Nghệ Trác run lên vì đói còn phải chờ mấy củ khoai đó chín nữa chứ.

Nghệ Trác cho thêm vài khúc củi vào hố vừa phải quơ tay đập muỗi. Lúa mới lên nên muỗi nhiều là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà Chi Lợi làm vậy có ác với Nghệ Trác quá không đây?







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro