Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi Lợi bước ra từ nhà tắm ưỡn lưng một cái. Cả ngày hôm nay cứ đi đi lại lại  chẳng nằm nghỉ được giấc nào hết.

-Con bé Trác đâu Lợi? Gọi nó vào ăn cơm, hôm nay nó cũng làm cả ngày rồi chứ ít dì.

Bà Lương tay dọn chén liền hỏi khi thấy Chi Lợi vừa đặt đít ngồi xuống ghế. Cô chỉ cười mắt lại liếc nhìn ra phía trước nhà nhưng lại khuất cái vách nên khó thấy.

Chi Lợi bình thản đáp, tay thì bê chén cơm trắng nóng hổi:

-Cô ta không biết ăn mấy món quê này đâu. Khi nào đói cô ta sẽ tự mò vào nhà kiếm ăn không cần kêu đâu má.

Nghe Lợi đáp một cái thơ ở bà liền mở giọng trách khứ:

-Con nói vậy nghe sao được, chú gửi em xuống nhờ con trông giúp. Vả lại em nó là người thành phố lần đầu tiên về sống dưới quê nên còn nhiều chuyện lạ lẫm không biết, con không dậy em thì thôi còn hơn thua với em làm chi.

Chi Lợi cũng thấy có chút hỗ thẹn trong trong lòng. Bản thân cũng khá trưởng thành bây giờ lại đi hơn thua với đứa con nít coi có được không? Bà nhìn Lợi rồi lắc đầu, nhìn Lợi vậy thôi chứ cũng còn con nít lắm.

-Nè chị hai, đem đùi gà ra cho chị Trác ăn đi.

Quýt một tay cầm cái đùi gà một tay thì gắp thêm một cái khác bỏ vào chén rồi đưa cho Lợi.

Chi Lợi nhìn nó với vẻ mặt khó hiểu hỏi lại:

-Không phải em thích ăn đùi gà lắm sao? Cho chị ấy rồi em không thấy tiếc hả?

-Dạ có dì đâu mà tiếc, nhà mình gà nhóc muốn ăn thì em kêu má với chị hai mần cho ăn là được chứ dì. Hồi chiều em thấy chị Trác làm việc dữ lắm mà nếu hông ăn lỡ xĩu thì phải làm sao?

Hai má nó độn phồng thịt gà miệng mồm thì dầu mỡ không. Nhai hết mớ thịt trong miệng nó cười híp mắt rồi thúc giục Chi Lợi khiến cô bất lực bỏ lại chén cơm vừa mới dà được vài đũa.

Chi Lợi cầm chén gà bước ra nhà trước, cô  có chút bất ngờ vì Nghệ Trác vẫn ngồi cạnh đóng lửa cô nhóm khi nảy. Ánh mắt Chi Lợi có chút dao đọng cũng có chút hỗ thẹn hối lỗi.

Từng bước chân nhẹ nhẹ chẳng có âm thanh gì hết. Chi Lợi bước đến đứng phía sau lưng nhưng Nghệ Trác chẳng hay biết chỉ lo thổi thổi củ khoai đen xì đang bóc khói trên tay.

Thổi cho nguội bớt thì Nghệ Trác cắn một miếng lớn, bản thân cô đã đói đến rã người rồi. Hai chân co lên được hai tay ôm lấy trọn vào ngực Nghệ Trác cạp liên lục củ khoai đến nổi lớp vỏ đen bên ngoài đã dính đầy trên miệng. Đầu tóc thì rũ rượi chẳng còn gọn gàng tươm tất như Ninh tiểu thử ở Sài Gòn nữa.

-Đói lắm sao?

-...

Nghệ Trác giật mình xoay nhanh người lại trong miệng vẫn là một họng khoai đầy ấp độn tròn hai bên má. Thấy Chi Lợi đứng đó Nghệ Trác lại đanh mặt không muốn đáp chỉ chú tâm đến củ khoai còn phân nửa trên tay. Nghệ Trác cạp hết miếng khoai đó thì khiều ra một củ khoai khác từ trong đóng lửa.

Chi Lợi chỉ cười trước sự bướng bỉnh đó ngồi xuống cạnh đưa chén đùi gà ra trước mặt Nghệ Trác giọng điềm đạm:

-Cho cô, gà nồi đó bao chắc thịt.

-Chị đem vào nhà ăn đi tui không ăn!

-Gà mà cũng chê sao?

Nghệ Trác từ chối nhanh đến nổi ngay cả Chi Lợi cũng có chút ngỡ ngàng. Nghệ Trác còn không thèm nhìn Chi Lợi dù là một cái liếc mắt, miệng thì vẫn thổi phù phù vào củ khoai.

Chi Lợi cười nhẹ lắc đầu ngán ngẩm, mặt mũi Nghệ Trác cứ như con mèo mun, lem luốt tùm lum.

-Là má tôi kêu tôi đem ra cho cô vì sợ cô chết đói, chứ tôi không có rảnh mà mang ra tận tay cô như này đâu.

-Vậy chị đem vào nhà đi tôi không cần!!

-Tôi cho cô năm tiếng điếm nếu thật sự không cần tôi sẽ mang vào trong.

-Một...hai...ba...bốn...năm!!

Nghệ Trác vẫn không đáp tay cứ cạp lấy củ khoai ăn trong rất ngon lành. Chi Lợi đúng như lời đã nói đứng bật dậy cầm chén  đùi gà đi thẳng vào trong.

Là Nghệ Trác nói không ăn chứ cô đâu có đối xử tệ với Nghệ Trác đâu.

Bước vào nhà với cái chén còn y thinh trên tay cả Quýt và bà điều nhìn Lợi lom lom.

Bà nhăn mặt hạ chén cơm rít giọng hỏi:

-Sao đó? Sao không đưa gà cho con bé ăn.

Chi Lợi nhún vai đặt chén gà lại lên bàn ngồi ịch xuống đó nâng chén lên ăn một cách ngon lành đáp:

-Tại cô ta không muốn ăn chứ không phải con không muốn đưa. Má đừng có trách con à nha.

Bà thở dài không nói chỉ gắp miếng gà vào chén ăn tiếp tục. Ông Bảo mà thấy cảnh này chắc xót con chết, từ nhỏ con bé Trác có làm gì nặng nhọc đâu. Giờ về quê gặp Chi Lợi nó đưa ra ruộng làm ngày làm đêm, với sức nó thì ai nói nhưng sức con Trác yêu ớt mà làm kiểu đó chắc có nước chết xĩu ngoài đồng.

-Chị hai hông đem thì để em đem cho.

Quýt nhảy xuống từ cái ghế cao hai tay bê lấy chén đùi gà chạy tọt ra trước.

Con bé lần mò từ từ bước đến cạnh Nghệ Trác vẫn còn ngồi trước đóng lửa.

-Hù...

Nghệ Trác giật mình xoay lại nuốt vội mớ khoai trong miệng:

-Nhóc ra đây chi? Dô nhà đi muỗi đó.

Con bé không đáp cười tươi rói ngồi xuống cạnh Nghệ Trác, một tay đưa chén gà một tay thì cầm lấy cái đùi gà trên miệng ăn nhối nhép:

-Cho chị á.

-Sao nhóc hông ăn đi?

-Thì em một cái chị một cái có sao đâu. Nè chị ăn đi ngon lắm á.

Sau một hồi đáp qua lại con bé dúi luôn cái chén vào tay cô khiến Nghệ Trác có chút ngỡ ngàng. Cô nhìn chằm chằm vào chén gà rồi nhìn lại con bé, Quýt cười khoái miệng thì bóng lưỡng vì lớp mỡ gà.

Nghệ Trác cầm lên há miệng cắn một cái ngập mồm, thịt dai ngọt khiến Nghệ Trác càng ăn càng cuống cắn thêm một cái to nữa. Hai chị em cứ ngồi cạnh đó nhai ngoàm ngoàm gà nghe mấy tiếng củi nổ tách tách.

-Mà chị ở đây trong bao lâu dạ?

-Chị hông biết, nhưng mà sẽ nhanh rời đi thôi.

Đang ăn thì đột nhiên con bé xoay sang hỏi. Nghệ Trác dừng lại vài giây nhưng rất nhanh đáp. Cô sẽ rời khỏi đây nhanh thôi, nếu còn ở đây chắc chắn sẽ phát điện mất. Con bé buồn thấy rõ sau khi nghe được câu trả lời ấy, hông biết sao nữa chỉ là con bé cảm thấy rất buồn khi Nghệ Trác không ở lại đây.

Quýt phồng má hỏi một câu khác:

-Em tên Quýt, sau này chị cứ gọi em bằng tên đừng kêu nhóc con nữa em lớn rồi.

-Ô kê!

Nghệ Trác chỉ biết cười trừ đáp con bé, ở dưới quê toàn nghe mấy cái tên lạ lạ không hé. Tên trái cây đủ thứ loại, Nghệ Trác cạp sạch cái đùi gà đó rồi quăn vào đóng lửa trước mặt. Bây giờ bụng cô đã no căng nhưng đa số là khoai, Quýt  ăn xong nó đứng dậy chạy tọt vào trong nhà.

Trời đã tối đen muỗi bắt đầu nhiều hơn tiếng ếch nhái ngoài đồng kêu lễnh nghểnh, xung quanh đều là một khoảng không đen thui. Nghệ Trác bước đến cái lu trước phòng rửa tay miệng cho sạch sẽ rồi bước vào trong.

Nhìn cái giường đã muốn bay lên đó nằm cho đã lưng. Vừa nằm xuống mấy đốt sống của Nghệ Trác kêu lên răng rắc, cả ngày hôm nay không được nằm nghỉ rồi, chưa bao giờ cô thấy yêu cái giường như bây giờ.

*** Về đây bên nhau, ta nối lại tình xưa...

Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Nghệ Trác phải mở trừng mắt lòm khòm bò dậy với lấy cái điện thoại trên bàn, bật lên nghe:

-Alo em nghe?

-Sao mấy nay anh không thấy em đến quán? Em bệnh sao?

Đó là Hiển bạn trai Nghệ Trác, là một công tử nhà giàu chính hiệu. Chuỗi quán bar ở Sài Gòn đa phần là của nhà anh ta.

Nghệ Trác nghe thế thì lại nằm dài ra giường than thở:

-Em bị cha tống về ở dưới quê đây nè!! Còn bị bắt ra đồng làm việc từ sáng tới tối.

-Là đứa nào bắt cục cưng của anh đi làm ruộng!? Nói anh, anh về đó xử nó cho em liền.

Nghệ Trác dí điện thoại vào làng da đen nhẻm hạ đi mấy tôn của mình luôn giọng nũng nịu. Hiển tức tối khi thấy bạn gái mình bị ăn hiếp liền nổi máu anh hùng muốn tìm ra đứa đã đài đọa Nghệ Trác.

-Còn ai ngoài bạn làm ăn của cha em!! Là con gái mà xuống ngày ru rú ngoài đồng da thì đen thui bởi hai mươi tám tuổi rồi mà hông ai lấy.

Nghệ Trác cứ luôn miệng nói móc méo Chi Lợi làm Hiển cũng có chút khó hiểu nhưng rồi lại gạt sang chuyện đó hỏi một câu khác:

-Anh đến đón em về nha?

Nghe đến đó Nghệ Trác hốt hoảng đáp:

-Thôi..thôi không được đâu, để cha em mà biết sẽ cắt tiền của em cho coi. Gáng vài ngày nữa em làm bộ cực khổ nói với cha vài tiếng cha cho người rước em về chứ gì.

Hiển gật gù cười hôn gió sang điện, Nghệ Trác cũng hôn một cái đáp trả rồi cúp mấy.

-Con nhỏ đó chưa về sao anh?

Một đứa con gái với lớp áo ngủ mỏng manh bước ra từ phía nhà tắm tiến đến ngồi hẳn lên người Hiển. Anh ta cười nhẹ tay bợ lấy bờ mông căng tròn.

-Chưa! Chắc tầm mấy tuần nữa nó mới về, bây giờ anh và em tha hồ vui vẻ.

Nói rồi Hiển ôm cô ta hôn ngấu nghiến rồi làm mấy chuyện mà thường ngày họ vẫn làm.

Nó ngoại tình bao lâu nay nhưng Nghệ Trác hông hề hay biết. Nhưng mà cũng đâu có gọi là ngoại tình đâu, anh ta vốn chỉ xem Nghệ Trác như món đồ chơi qua đường thôi.

Nghệ Trác nó khôn, dụ nó lên giường mãi mà chẳng được nên Hiển sanh chán tìm đứa khác ngoan hơn tự động dâng hiến thì có gì là sai đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro