Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Con Mẫn đi đâu cả đêm không về hả Lợi, nó không nói gì với ngoại hết trơn hết trội. Làm ngoài chờ đó cả đêm không ngủ được.

Ngoại lo lắng sốt vó hỏi Lợi khi cô vừa mới bước sụp vào nhà. Có việc nên cô đi ngang đây sẵn ghé thăm ngoại luôn. Nghe hỏi cô cũng có chút bất ngờ, Trí Mẫn nó đi đâu cả đêm không về vậy ta. Nó còn không thèm nói với ngoại nữa.

Nhớ mại mại được gì đó Chi Lợi cười trừ nắm lấy tay ngoại vỗ vỗ:

-Tối qua nó nói với con là có việc nên không về được. Định sang nói ngoại nhưng con có việc đi gấp quá nên quên mất. Làm ngoại lo lắng rồi.

Nghe Lợi nói thế bà cũng an tâm, vuốt ngực thở phào:

-Không sao thì tốt rồi, sợ nó có chuyện gì nên ngoại lo vậy thôi.

-Dạ, mà ngoại ăn uống gì chưa?

-Chưa, sáng giờ cứ ngồi ở nhà trầu trực đợi con Mẫn nên chưa có đi chợ được. Con ở đây đợi đi, ngoại đi vòng ra chợ mua đồ về nấu con ăn luôn.

Ngoại nhóm người dậy định đi nhưng Lợi đã lên tiếng ngăn bà lại:

-Dạ thôi ngoại ngồi đó đi, con đi chợ cho. – Lợi đỡ tay ngoại để bà ngồi lại xuống ghế.

-Được hông đó cô? – Bà hoài nghi nheo mắt hỏi.

-Dạ được mà, ngoại hông tin con hả?

Chi Lợi bĩu môi làm nũng khi ngoại lại hông tin tưởng cô. Thấy Lợi nó làm nũng bà chỉ biết lắc đầu cười trừ. Ngoài chuyện nó không nghe lời bà đi kiếm việc khác thì nó cũng ngoan lắm.

Chi Lợi cười híp mắt rồi đi vòng ra trước nhà. Chợ đi ra tới đầu hẻm qua lộ là tới chứ đâu xa xôi. Đi lai rai một hồi cũng tới đầu hẻm Chi Lợi dừng chân lại nhìn vào quán nước vẫn còn đóng chặt cửa ở đầu hẻm. Bình thường thấy mở cửa cũng sớm lắm mà, nay trưa trời trưa trật rồi sao còn chưa mở cửa.

Nghĩ ngợi gì đó Chi Lợi lại cười tủm tỉm lắc đầu. Chắc tối qua tăng ca nên nay mở quán trễ chứ gì.

....

Trí Mẫn lò mò tỉnh dậy sau một đêm thức trắng, cơ thể trần chuồn chỉ có mền mỏng đắp ngang ngực. Cô thở hắt nheo mắt, tay thì mò mẫm sang bên cạnh tìm kiếm. Nhưng chả có gì ngoài khoảng giường và gối trống lỏng.

Cô tự lưng vào thành giường vuốt mặt vài cái, với tay thu thết quần áo đi thẳng vào nhà tắm. Mẫn Đình đi đâu vậy ta?

Tắm rửa xong cô đi khắp nhà tìm kiếm nhưng tìm mãi chả thấy Mẫn Đình đâu hết. Ra trước nhà quán vẫn chưa mở. Trí Mẫn dẫn con Wave từ trong nhà ra sân. Tối qua chắc Mẫn Đình dẫn vào dùm cô, nếu bỏ ngoài đường chắc bọn nó rả xe cô ra bán ve chai mất.

Dẫn xe ra đến khỏi sân Trí Mẫn xoay người lại khóa cửa rào. Vừa leo lên xe đạp máy định chạy đi thì nghe thấy tiếng Chi Lợi sau lưng:

-Ê!! Tối qua làm việc dữ lắm sao? Không thèm về nhà, để ngoại chờ mày đến không ăn không ngủ kia kìa. – Chi Lợi từ bên kia đường đi qua trên tay còn là đỗ đạt lỉnh kỉnh.

-Ừmm... – Trí Mẫn chỉ xoay mặt ừm một cái yểu xìu.

-Sao đó? Bộ vẫn chưa... – Chi Lợi khó hiểu hỏi.

-Rồi..nhưng mà lúc thức dậy thì không thấy người ta...

Trí Mẫn khoanh tay để lên cổ xe rồi nằm dài lên đó ủ rũ thở dài. Chi Lợi nhếch nhếch một bên mỏ muốn chửi nó lắm nhưng kìm lại:

-Mày chạy giao đá ngoài nắng riết bị sảng hả!!? Lỡ người ta có công chuyện gì thì sao, chả lẻ thức dậy mắc đu dính mày. Nhà cửa quán xá người ta ở đây thì bỏ đi đâu được mà mày lo. Thôi chở tao dề nhà ngoại đi, còn nấu cơm nấu nước ăn nữa trưa trời trưa trật rồi đó.

Chi Lợi phả một tràn rồi cầm mấy bọc đồ nhảy lên yên sau. Trí Mẫn cũng thôi nghĩ rồ ga chạy đi. Chi Lợi đói đến rã ruột tay chân thì bùn rủn ra, còn mắc đứng đó cãi với Trí Mẫn một bận nữa chứ. Phí hết cả sức cả hơi.

Trí Mẫn chạy xe nhưng tâm trí cứ ở trên mây hay sao lạng lạng ghê chết mồ.

-Ê mậy!! Chạy đàng hoàng coi, tao còn yêu đời đó nha.

Ngồi ở sau mà xe cứ lạng qua lạng lại cảm nhận rõ nên Chi Lợi lên tiếng nhắc nhở nó, Trí Mẫn không ừ hử gì hết cứ thế mà chạy. Chạy thêm khúc nữa là tới nhà đột nhiên Trí Mẫn lại hết toát lên:

-Mẫn Đình!!

Trí Mẫn tự nhiên buông tay lái nhảy xuống xe khi thấy Mẫn Đình đi cùng với một thằng con trai cao ráo trắng trẻo còn cười nói rất vui vẻ.

-Ê.ê..Mẫn!! Còn tao...

*** Đùng....

Chi Lợi ngồi trên yên xe phía sau hét như heo chọc tiết, hai tay thì cầm đồ lũ phủ đâu có bay xuống kịp, với lại Trí Mẫn nó bay ra bất ngờ nên đâu biết trước được đâu mà lần. Chi Lợi cùng với chiếc wave tàn tông mạnh vào vách nhà Nghệ Trác một cái rầm. Chi Lợi nằm sải lai đồ thì vẫn cầm siết trên tay, chiếc xe văng một bên Chi Lợi văng một bên.

Tiếng động khá lớn khiến Nghệ Trác, bà ngoại còn có mấy người xung quanh xóm lú đầu ra xem.

Nghệ Trác hốt hoảng bước ra từ trong nhà khi bị tiếng động lớn ấy làm cho giật mình.

-Chị có sao hông!?

Nghệ Trác chạy vội đến đỡ lấy Chi Lợi đang nằm dưới đất mặt mũi thì nhăn nhúm lại. Ngoại bên này cũng chạy ra đỡ tiếp người nó dậy, phủi phủi lớp bụi dính vào đầu, vào quần áo nó.

-Trời ơi có sao hông con?

Mẫn Đình thấy vậy cũng lo lắng định chạy đến hỏi hang nhưng Trí Mẫn lại chụp lấy bắp tay em níu lại khó chịu hỏi:

-Thằng này là ai!!? Sáng sớm em đi đâu!?

-Trí..

-Kệ nó!!

Mẫn Đình ú ớ chỉ về phía Chi Lợi nhưng Trí Mẫn lại cắt ngang lời cô. Chi Lợi đằng này nổi điên muốn nhanh tới đó đạp cho nó một cái nhưng cái chân đau đi cứ sượng sượng nên xem như lần này nó hên. Nhưng mỏ thì không sao, Chi Lợi lớn họng chửi nó:

-Con chó!! Mày chạy xe kiểu gì vậy hả? Tao mà không lăn ngang thì gãy chân rồi.

Trí Mẫn lúc này mới nhận thấy sự nghiêm trọng, cô cúi mặt không nói. Phải lúc nó nhảy xuống nó điếm 1,2,3 thì biết đường nhảy theo, còn đằng này nó không đếm ai mà biết. Chi Lợi được bà với Nghệ Trác vuốt giận rồi dìu vào nhà.

-Thôi con, vào nhà ngồi nghỉ đi. Để nữa ngoại la nó sau. – Bà vuốt lưng cô dỗ ngọt.

-Từ từ thôi em dìu chị. – Nghệ Trác vén gọn mái tóc đang xõa, gác một tay Lợi quá cổ, tay em thì luồn qua eo chị.

Mẫn Đình nhìn Chi Lợi khập khiễng vào nhà thì quay qua nhìn Trí Mẫn tức giận:

-Chị bị làm sao đó!!? Muốn gì thì cũng phải dừng xe lại đàn hoàng chứ, lúc nảy hên mà tông vào vách nhà nếu ngoài đường ngoài xá hay có xe người khác nữa thì sao!!?

-Chị.. – Trí Mẫn cúi mặt ú ớ.

-Chị làm sao!?

Bị Mẫn Đình tra khảo Trí Mẫn lại không cạy miệng nói một chữ. Mấy câu khi nảy cô quên hết rồi, giờ chỉ biết ừm ờ ú ớ thôi.

Cậu trai đi theo bên cạnh Mẫn Đình giờ mới lên tiếng minh oan.

-Chời ơi, tui bê đê má ơi. Tui làm móng..làm móng cho bánh bèo này nè. Ghen tuông chi với tui má, ghen dới trai hổng ghen đi ghen với tụi. Tổ biết tổ quật tui chết. – Vừa nói vừa dậm chân đùng đùng giẫy tử.

Mẫn Đình khoanh tay trước ngực chép chép môi. Khi thấy vẻ mặt đơ như cây cơ của Trí Mẫn. Thấy Trí Mẫn cứ ngu ngu ngơ ngơ như không tin, chế lại lên tiếng:

-Cưng hông tin phải hôn? Bộ nhìn môi chụy chưa đủ bóng sao cưng. Chụy chê bánh bèo nha cưng, nên khỏi lo chế giành bồ cưng. – Chế rút ra cây son bóng tha lên rồi bậm môi, còn nghiêng đầu sang một bên vuốt vuốt tóc.

-Em tính xổ chị sao!!

Mẫn Đình nghiến răng rồi đi thẳng vào nhà ngoại, không thèm để ý đến Trí Mẫn.

-Xớ!! Mấy con bánh bèo này hại đời tui quá!! – Chế hất tóc rồi tức tối dậm chân rời đi.

Dáng đi, cách đánh hông sánh ngang với người mẫu hay hoa hậu chứ chẳng chơi. Trí Mẫn nhìn theo cũng nhăn mặt, sao lúc đầu cô không nhìn ra chứ.

....

Chi Lợi được dìu vào nhà ngồi lên ghế tay chân gì đều trầy trụa chảy máu hết trơn. Nghệ Trác ngồi cạnh vừa chậm máu sát trùng vừa nhăn mặt đau thay, nhưng mà sắc mặt Chi Lợi thì không mấy thay đổi.

Nghệ Trác ngẩng mặt nhìn chị thắc mắc hỏi:

-Bộ chị không thấy đau hả?

-Tui cũng là con người mà cũng biết đau chứ. Nhưng ở mức chịu được không đến nổi phải cấu xé la làng lên.

Chi Lợi một tay để Nghệ Trác  bôi thuốc một tay rút điếu thuốc ra phì phò khói.

-Khụ..khụ..

Nghệ Trác cúi mặt ho vì sặc khói thuốc. Chi Lợi nghó nghiêng một hồi thì nghiêng đầu rít một hơi thuốc rồi dụi đi bỏ trong cái gạt tàn. Từ trỏ và cả lòng bàn tay đều bị lát một miếng da lớn.

-Chị vào trong hay quần ngắn đi, để em coi chân chị xem có bị thương gì hông. Nảy thấy chị cứ đi cà nhắc. – Nghệ Trác vừa đóng nắp chai thuốc vừa nói.

Chi Lợi gật nhẹ đầu xem như cảm ơn đáp:

-Không cần đâu, chắc bị bầm hay gì đó thôi. Cảm ơn cô.

Chi Lợi xua tay từ chối, chắc là bị trúng đâu đó nên bầm vậy thôi. Nghệ Trác không miễn cưỡng cô gom gọn hết đồ đạt để vào tủ kính gần đó, y như chỗ ngoại chỉ khi nảy.

-Chị có sao không đó!?

Mẫn Đình gấp rút từ trước cửa chạy vào hỏi. Nhìn thấy Mẫn Đình cô không tức nhưng khi thấy Trí Mẫn lủi thủi theo sau làm Chi Lợi điên máu ngoách mặt sang chỗ khác, giọng giận lẫy:

-Tui còn sống!! Tay chân chỉ hơi lát nhẹ vẫn còn lành lặn ăn uống được.

-Còn chị nữa, mau xin lỗi người ta đi.

Thấy Trí Mẫn cứ im im không nói năng gì hết Mẫn Đình kéo người cô lại đối diện với Chi Lợi đanh giọng. Trí Mẫn cứ cúi gầm mặt lí nhí:

-Tao..tao xin lỗi...

-Thôi, tao không dám nhận!! Nhận chắc có lần sau nữa quá, lần này không chết chứ lần sau thì có thể lắm đó. – Chi Lợi khó ở lên mặt, nhất quyết không chịu nhận lời xin lỗi từ Trí Mẫn.

Trí Mẫn cũng hết cách, biết tính Lợi nó không phải vậy nên mới lên tiếng hỏi

-Chứ tao phải làm sao thì mày mới chịu tha lỗi?

Chi Lợi không vòng vo đáp lại ngay:

-Mày ngồi ở sau đi cho tao chạy giống khi nảy rồi tao tha cho.

-Ừ! Đi! – Trí Mẫn đi đến kéo tay Chi Lợi làm cô cũng có phần giật mình.

Bình thường nó nhát lắm mà ta, sao nay nó sung bất thường vậy. Hay tại có gái trước mặt nên nó mới sĩ diện. Mẫn Đình nghe xong thì giật mình kéo tay Trí Mẫn cản lại:

-Bộ chị bị điên hả? Một người bị chưa đủ hay sao?

Không gian im lặng, Nghệ Trác cũng là người mới đến đâu biết gì về mối quan hệ của ba người họ nên chỉ biết ngồi nghe thôi. Bất đắc dĩ lắm mới ngồi lại, định khi nào họ nói xong chuyện cô mới xin phép ra về cho lịch sự.

Chi Lợi vẫn không chịu thôi, lên tiếng thách thức:

-Sao? Không dám hả?

-Chị Lợi, coi như chị với Trí Mẫn cũng bạn bè thân thiết bỏ qua cho chỉ đi. Nếu cảm thấy không đủ thì em thay mặt chỉ xin lỗi chị. – Vừa nói Mẫn Đình vừa đứng lên cúi đầu.

Thấy cảnh đó Chi Lợi cũng không muốn đùa nữa chỉ đưa tay ngoắc ngoắc Trí Mẫn lại gần:

-Em không cần xin lỗi, còn mày lại đây.

Trí Mẫn theo hướng tay Chi Lợi đi lại.

-Quay lưng lại!! – Chi Lợi lên tiếng.

Tuy không hiểu lắm nhưng Trí Mẫn vẫn xoay người lại. Vừa xoay lại Chi Lợi đã đứng lên đạp một cái vào đít Trí Mẫn khiến cô loạng choạng tới trước vài bước, Trí Mẫn định chỏ mỏ chửi thì nín khe khi thấy Mẫn Đình liếc nhìn. Dù sao cũng là bản thân làm sai trước nên phải biết nhịn. Trí Mẫn vừa xoa đít vừa háy mắt liếc Chi Lợi.

Trí Mẫn báo thù mười năm chưa muộn.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro