Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cảnh khiếp vía đó lại là bữa cơm gia đình, nhưng lại có nhiều thành viên hơn thường ngày một chút. Trí Mẫn, Mẫn Đình, Chi Lợi, Nghệ Trác.

-Ăn nhiều dô đi mấy đứa, nay ngoại nấu nhiều cơm dữ lắm.

Bà gắp cho mỗi đứa một cục thịt kho to đùng. Chi Lợi nó mua nhiều đồ lắm, nấu ăn mấy ngày không biết hết không nữa. Nghệ Trác cũng có phần ngại vì ở đây cô chỉ quen mỗi Chi Lợi, cũng không hẳn là quen nhưng có nói chuyện một lần và được Chi Lợi giúp đỡ lần đó.

Trong bữa cơm thấy Nghệ Trác có vẻ ngại ngùng nên Mẫn Đình cũng lên tiếng:

-Trác sống đối diện nhà ngoại sao?

-Ừm.. – Nghệ Trác gật gù nhưng vẫn còn ngài ngại.

-Là hàng xóm với nhau không à tối lửa tắt đèn có nhau nên là thoải mái đi không cần ngại đâu. – Trí Mẫn cũng tiếp lời Mẫn Đình lên tiếng

Nghệ Trác cười nhẹ, ở nơi đất khách quê người mà gặp được người tốt tánh như thế thì may phước cô rồi. Chi Lợi nảy giờ không nói năng gì hết cứ ăn rồi lại ăn thôi.

Bữa cơm cũng ấm cúng và rộn tiếng cười hơn thường ngày. Ngoại nay cũng cười nhiều hơn, thấy tụi nhỏ vui bà cũng vui lay. Ăn uống xong dọn dẹp thì Trí Mẫn chở Mẫn Đình về lại quán. Nghệ Trác về nhà chuẩn bị đồ đạt đi làm, Chi Lợi thì vẫn như cũ đến bến tàu.

....

-Chị Lợi, lô hàng của anh Quý thông báo nay mai gì đó sẽ cập bến.

-Dẹp đường hết chưa?

Chi Lợi nhướn mày hỏi. Thằng Phi gật gù chắc chắn, nó là người Chi Lợi tin tưởng nhất trong đám. Cũng xem như cánh tay phải của cô.

-Về bọn cớm? Bịt miệng tụi nó hết chưa?

-Tất cả đều xong hết rồi, chỉ cần chờ lệnh chị. Muốn làm gì tiếp theo cứ báo tụi em.

-Ừm!! Canh kỹ bến, khi nào có động tỉnh lập tức thông báo cho dừng tàu, đừng để nó lên bến rồi mới báo là tôi mạng cả lũ.

-Dạ em biết rồi.

Nói xong Phi chạy đi chuẩn bị kỹ càng cho mọi thứ. Chuyến hàng lần này khá lớn, cũng đang nằm trong dự án mục tiêu của bọn cảnh sát nên nó theo kỹ lắm không thể lơ là được. Phải tính luôn đường lùi khi bọn nó phát hiện, còn cả cách để số hàng đó tuồng hết cả chợ đen an toàn.

Chi Lợi moi trong túi ra điện thoại bấm dẫy số quen thuộc.

-Lô hàng! Bến..cẩn thận.. – Nói mấy chữ như thế xong cô ngắt máy.

Cô ngửa lưng ra sau ghế nhắm hờ mắt. Mấy nay cứ bận suy nghĩ đủ thứ chuyện nên đầu cô muốn nổ tung ra, sợ chuyến hàng lần này đi không trót lọt thì cô hại anh em trong băng.

Giờ trời đã nhá nhem tối cô muốn đi ra bến tàu xem thử mọi thứ, ngoài chuyện tiếp tay cho mấy ông trùm lên ma túy thì bến vẫn là nơi chở hàng chớ khách bình thường. Vẫn có giấy phép hoạt động đàng hoàng được cảnh  sát cấp giấy kiểm kê hàng tháng đấy chứ.

Kiểm kê hết Chi Lợi mới lên xe chạy ra khỏi bến. Hôm nay tâm trạng không được tốt Chi Lợi chạy vòng vòng ngắm cảnh Sài Gòn về đêm. Dạo gần tết nên người ta chưng bông chưng hoa với bày biện đồ tết đầy đường nhìn vui lắm. Chi Lợi chạy đến công viện đậu xe một góc rồi tản bộ đi vòng vòng xem, trên tay còn là cây kẹo bông gòn lép nhép.

Nhìn y chang con nít, ai nhìn Chi Lợi nói cô là giang hồ đâu chứ. Cạnh bờ sông có mấy cái ghế đá bắt sẵn, ai cũng có đôi có cặp tựa vai cười cười nói nói rất vui vẻ. Chi Lợi đi dọc theo vỉa hè bị thu hút bởi cái bóng lưng nhỏ xíu ngồi ôm mặt khóc.

-Nghệ Trác hả?

-...Hức..hức..

Nghe ai đó gọi tên Nghệ Trác xoay người lại, mặt mũi thì tèm lem nước mắt. Nhận ra người đó là Nghệ Trác Chi Lợi không vội, cô bước chân từ từ lên vỉa hè ngồi vào ghế cạnh em.

Nghệ Trác vội lau nước khi thấy Chi Lợi vào ngồi cạnh.

-Giờ này cô đang trong ca làm mà, sao còn ngồi ở đây khóc lóc? – Chi Lợi nhíu mày khó hiểu.

Nhắc đến Nghệ Trác lại mếu máo tức tưởi, vừa nức lên vừa kể lại:

-Em..em bị đuổi việc rồi...

-Sao bị đuổi?

-Bị người ta xàm xỡ, em..em không chịu được nên đập vào đầu tên khách đó. Mà xui là công tử nhà giàu, nó bắt quản lí đuổi việc em..

Nghệ Trác giọng nghẹn như mách lẻo với cô, nhắc đến vẫn còn thấy tức. Nghe xong Chi Lợi bật cười thành tiếng lắc đầu, nhìn vậy mà cũng dữ quá chừng he.

-Mấy thứ đó không đập cho nó vài trận nó không chừa đâu. Vả lại làm việc ở mấy môi trường phức tạp đó thì phải chịu thôi. Sao không tìm ở mấy chỗ đàng hoàng mà làm?

Chi Lợi nghiên mặt hỏi, nhưng chỉ thấy Nghệ Trác cúi mặt lí nhí:

-Có tìm...nhưng mà không ai nhận, chỉ có chỗ đó là nhận em vào làm nên em mới vào làm thôi. Ở Sài Gòn mà không có việc làm chắc chết quá.

Nghệ Trác rầu rĩ nhìn xuống đôi bàn tay đang run rẩy bấu vào nhau. Không biết cuộc sống sắp tới của cô thế nào khi không có công việc nữa, tháng này cũng chỉ được phân nửa lương chứ mấy, còn phải đóng tiền nhà tiền ăn uống đủ thứ hết trơn, nhiêu đó sợ xoay sở không đủ quá.

Chi Lợi nhìn ra phía bờ sông hỏi tiếp:

-Lên đây một mình sao?

-Dạ không, em có anh.

-Vậy sao không sống cùng anh cô, có anh có em không phải tốt hơn sao?

Có người thân ở cùng chắc chắn phải tốt hơn chứ, sao Nghệ Trác lại chọn sống một mình.

Nghệ Trác lắc đầu đáp:

-Anh em cũng chỉ phận làm thuê ở đây, lên đây làm cũng chỉ vì miếng ăn giờ còn gánh thêm em thì cực khổ lắm...

-Vậy sắp tới cô định làm gì?

Chi Lợi hôm nay hoạt ngôn hơn thường ngày quá ta. Cứ hỏi mấy câu là lạ, thường thì không nói với ai quá ba câu, giờ bày đặt hỏi hang một người xa lạ. Mà đôi khi nói chuyện với người lạ còn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

-Em cũng không biết nữa, chắc sẽ đi đâu đó tìm công việc mới thôi chứ biết sao giờ.

Nghệ Trác thở dài, không biết phải đi đâu tìm nữa, nhưng không tìm thì tiền đâu mà sống ở cái đát Sài Gòn này đây.

-Tui giới thiệu viêc làm cho cô.

-Thiệt hả chị? – Trận Ni vui mừng xoay mặt nhìn chị khi nghe Chi Lợi rích giọng như thế.

-Ừm, thiệt. Nhưng với một điều kiện. – Chi Lợi đột nhiên nghiêm mặt.

-Dạ..là điều kiện gì hả chị?

Nghệ Trác xụ mặt ngay, nét mặt cũng trở nên căng thẳng hơn. Đúng là ở đời mà không ai cho không ai gì hết. Thấy Nghệ Trác có vẻ sợ đến mím môi bấu đùi Chi Lợi cười phì, cũng không biết bản thân cảm thấy thoải mái trước Nghệ Trác hay vì điều gì đó.

Cô xoa đầu em nhẹ nhàng nói:

-Không cần sợ, điều kiện là cô phải cùng tôi đi chơi một vòng Sài Gòn hôm nay. Sao? Đồng ý hông?

-Hả? Nhưng mà em..em không có tiền.. – Nghệ Trác bất ngờ hỏi lại nhưng rất nhanh đáp.

Tiền ăn còn không có lấy đâu ra mà đi chơi một vòng Sài Gòn trời. Chi Lợi không nói gì rất nhanh chống gói đứng dậy.

-Tôi bao, cô không cần lo.

-...

-Bộ hông định đi hả?

Thấy Nghệ Trác cứ ngồi đờ mặt ra đó Chi Lợi đi được vài bước thì xoay mặt hỏi. Tuy không hiểu dụng ý của cô cho lắm nhưng Nghệ Trác rất nhanh chạy lúc khúc theo sau. Để Nghệ Trác ngồi đàn hoàng trên xe mới rồ ga. Chạy vòng vòng qua mấy khu chợ tết Nghệ Trác ở sau cứ ú ớ miệng hỏi làm Chi Lợi cười đến mỏi cả miệng.

-Lần đầu tiên em thấy tết ở Sài Gòn luôn á, công nhận đông ghê ha chị.

-Sài Gòn mà không đông thì còn ở đâu đông nữa.

Chạy chầm chạm cho Nghệ Trác ngắm cảnh Sài Gòn về đêm, Chi Lợi còn tỉ mỉ giới thiệu đủ thứ ở Sài Gòn cho gái quê nghe nữa chứ. Chi Lợi hôm nay đúng là khác lạ quá chừng.

Dẫn Nghệ Trác mấy khu trò chơi đến mệt lả. Hai người ngồi tạm ở ghế nghỉ ngơi.

-Uống đi. – Chi Lợi đưa chai nước về phía em.

-Thôi chị uống trước đi. – Nghệ Trác ngại ngùng đẩy lại.

-Cô uống đi tôi không khát.

Nghe Chi Lợi nói thế Nghệ Trác mới cầm thấy chai nước vặn nắp ra uống. Chơi lả mồ hôi khát đến khô họng nhưng vì lịch sự nên mới nói vậy thôi. Nhìn Nghệ Trác một hơi nóc hơn nửa chai nước Chi Lợi chỉ biết cười trừ.

-Chị mua hoa tặng người yêu đi...

-Phụt!!

Nghệ Trác sậc hết ngụm nước trong họng khi một bé gái gày nhom đen nhẻm trên tay còn là một giỏ bông hồng gợi hàng. Nghệ Trác lau sạch nước trên miệng lắc đầu cười nhẹ:

-Chị không mua đâu bé.

Làm gì có người yêu mà mua chứ. Con bé hiểu chuyện định rời đi nhưng đã bị tiếng của Chi Lợi chặn lại.

-Lại đây. – Chi Lợi phảy tay gọi nó.

Con bé lon ton chạy tới đưa giỏ hoa ra trước mặt Chi Lợi, cô lựa đại một bó hoa hồng nhỏ nghiêng người lấy tờ năm trăm rong túi đưa con bé.

-Chị ơi, tiền lớn quá em không có tiền thối. Hay chị đợi em đi đổi tiền rồi quay lại thối cho chị nha. – Con bé thấy tờ tiền lớn trên tay thì bối rối.

Định quay người chạy đi thì Chi Lợi cất giọng:

-Cầm đi khỏi thối.

-Cảm ơn chị. – con bé vui mừng cúi đầu rồi chạy đi.

Nghệ Trác nhìn thấy mọi chuyện từ nảy giờ thì cười mỉm. Nhìn bề ngoài có chút khó gần vậy mà cũng tốt tánh ghê.

Đang bần thân suy nghĩ thì bị câu nói của Chi Lợi làm cho giật mình.

-Ùm, tặng cô.

-Hả? Cho..cho em?

-Ừm, không không thích hả? – Chi Lợi có chút bối rối khi thấy Nghệ Trác mãi không cầm bó hoa trên tay cô.

Thú thật thì đó giờ cô chưa tặng quà cho ai bao giờ, đặt biệt là con gái nữa. Mà con gái thì hay nhạy cảm lắm sợ làm gì không đúng hay khiến người khác thấy khó chịu. Định thu tay lại thì Nghệ Trác chòm tới hai tay nhận lấy bó hoa cười nhẹ:

-Thích..hoa đẹp mà, chỉ là hơi bất ngờ khi chị tặng em thôi.

Chi Lợi hai tai đỏ lừ, nhưng cũng không biết tại sao nữa. Cô ừ ờ gật đầu rồi đứng dậy nói cắt đi sự ngại ngùng này:

-Thôi tối rồi về thôi, mai cô còn đi làm mà.

Nói rồi cô đi trước để Nghệ Trác tò tò theo sau. Trên xe không ai nói với ai tiếng nào, trời Sài Gòn về đêm lại thêm không khí gần Tết có chút se se lạnh. Nghệ Trác đột nhiên vòng tay ra trước ôm hờ tay vào eo còn áp má lên lưng chị. Cảm giác ám áp từ người kia khiến Nghệ Trác cảm thấy thoải mái hơn.

Bao nhiêu gió bụi Chi Lợi ở trước đều hứng hết. Cảm nhận được Nghệ Trác tự vào lưng Chi Lợi không thấy khó chịu còn nhẹ ga lên cho người ở sau dễ chịu hơn.

Chạy vào hẻm mấy cục đá lòn hòn khiến xe có chút dần, Nghệ Trác lờ mờ mở mắt thì nhận ra cũng gần đến nhà.

Chiếc xe dừng ngay trước cửa để Nghệ Trác xuống xe rồi mới  tắt máy lên tiếng:

-Sáng mai tôi qua dẫn cô đi làm.

-C..ảm ơn chị...

Nghệ Trác cúi đầu rồi quay vào nhà, trên tay còn là bó hoa Chi Lợi tặng khi nảy. Đợi khi Nghệ Trác vào trong Chi Lợi mới quay đầu xe chạy đi.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro