Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Nghệ Trác..

Chi Lợi với bộ mặt hớn hở mở cửa, cứ tưởng Nghệ Trác ở phòng nhưng nào ngờ không có. Chi Lợi đi đến giường nằm ịt trên đó, cả tháng trời không gặp nhớ đến phát điên rồi.

Đang nhắm hờ mắt nghe tiếng cửa kêu cô bật đầu ngồi dậy.

-Trác, em về rồi hả? Chị nhớ em chết đi được. – Cô ôm chặt lấy em, còn hôn hít mái tóc ấy.

-Ừm!!

Nghệ Trác chỉ ừm một cái thoát ra khỏi cái ôm đó đi đến để đồ đạc lên bàn. Cứ tưởng Nghệ Trác giận mình chuyện đi mà không nói nên đi đến làm lành trước.

Đang cất đồ Nghệ Trác nhận được cái ôm từ sau lưng. Chị dụi mặt vào cổ em thỏ thẻ:

-Xin lỗi vì đi mà không báo em một tiếng, tại gấp quá nên chị không nói với em điện thoại lại hư nữa.

-Không sao!!

Bao nhiêu sự chân thành đổi lại được câu trả lời lạnh nhạt từ em, hai tay chị buông lỏng khỏi eo. Thái độ này của Nghệ Trác là sao? Em ấy chưa bao giờ nói chuyện với cô như thế dù cho bản thân có giận đến mức nào đi chăng nữa.

Chi Lợi vẫn còn đinh ninh Nghệ Trác giận mình chuyện đó nên nhỏ giọng hỏi:

-Em còn giận chị chuyện đó sao?

Nghệ Trác đáp nhanh như chẳng thèm suy nghĩ:

-Không! Em với chị đâu là gì của nhau đâu mà giận với hờn. – Dù đáp nhưng em còn không thèm xoay lại.

Nghe mấy lời xa cách ấy Chi Lợi vẫn chưa định hình được bản thân đã làm gì sai. Cô ấp úng hỏi em:

-Em..em nói vậy là ý gì Trác? Sao không là gì được chúng ta là..

-Chia tay đi!! – Nghệ Trác xoay lại nhìn chầm chầm chị, ánh mắt cầm phẫn chẳng còn chút yêu thương nào hết.

-Em..em đang đùa với chị đúng không Trác, không vui đâu em.

Chi Lợi cố nắm lấy tay em nhưng em lại tuyệt tình rụt tay lại. Nghệ Trác cự tuyệt cô một cách tàn nhẫn như em ấy đang rất hận cô.

-Tôi nói thật, chia tay đi!!

-Nhưng tại sao!?

Nhìn cái cách Chi Lợi khờ khạo em cười khẩy lắc đầu:

-Tại sao hả!? Chị phải là người biết rõ nhất chứ, sao lại đi hỏi tôi? Tự mình xem đi. – Nghệ Trác nghẹn ngào không thể nói nữa quăng điện thoại lúc nảy lên giường.

Chi Lợi từng bước đi đến cầm lấy điện thoại trên tay. Chính là cái ngày cô đến nhà Quý, mấy câu nói ngượng miệng cô phát ra lúc đó chính là nguyên nhân cho cớ sự ngày hôm nay. Nhưng mà phải giải thích cho Nghệ Trác làm sao đây. Môi cô mấp máy như muốn nói nhưng lương tâm cô lại không thể.

Thấy Chi Lợi cứ đứng đờ ra đó Nghệ Trác bật cười một cách chua nát. Lúc nảy cô còn le lối chút suy nghĩ rằng chị ấy sẽ nắm lấy tay cô giải thích mọi chuyện không phải như vậy nhưng giờ thì khác rồi chị ấy đứng ngây ra đó không thèm nói một câu nào biện minh hết.

-Chị có gì để nói hay không?

-... – Câu trả lời của Chi Lợi chính là sự yên lặng.

Cô không dám đối mặt với em chỉ cúi mặt đứng đó.

-Chi Lợi chị nhìn tôi này!! – Nghệ Trác tức tưởi bước đến ôm lấy mặt chị ngước lên đối diện.

Chi Lợi hai mắt đỏ hoe nhưng lại cố liếc sang một bên trách né. Hai tay em buông lỏng khỏi mặt chị, giọng nhỏ xíu hỏi:

-Từ trước đến giờ chị có bao giờ yêu em chưa? – Câu hỏi mà tận tâm can muốn hỏi mong có thể níu kéo chút gì đó.

-Có!!

-Nói dối!! Chị là đồ lừa đảo!! Chị xem tôi là đồ chơi tình của chị sao? Chán thì vứt bỏ đúng chứ? Rõ quá còn gì chính miệng chị nói cũng chính tai chị nghe luôn mà đâu có lệch đi chữ nào.

Nghệ Trác không thể nhịn được nữa xổ một tràn như thế vào mặt cô Chi Lợi không nói chỉ đứng lặng ở đó nghe em chửi mắng mình. Nghệ Trác còn giận hơn đánh liên tục vào ngực chi.

-Sẵn đây tôi cũng nói cho chị biết, tôi cũng chưa từng yêu chị....

Câu nói ấy mới khiến chị ngẩn mặt lên nhìn... Nhìn thấy phản ứng của chị  Nghệ Trác có chút chững lại không nói. Chi Lợi nắm lấy hai bắp tay em giọng nghẹn hỏi:

-Em nói vậy là sao, em đừng lấy chuyện đó ra đùa giỡn..

Em lạnh lùng gạt tay chị:

-Tôi không đùa với chị! Tôi nói thật, tôi chỉ đến với chị vì nhiệm vụ thôi!!

-Nhiệm vụ?

-Chị nhìn đi..

Nghệ Trác đưa tấm thẻ vuông trước mặt cô.

   Mã số 161 – 031

•Ninh Nghệ Trác
Cấp bậc: Trung Úy.

Chi Lợi đứng ngây ra nhìn vào tấm thẻ vuông ấy, cô đã từng thấy nó một lần rồi. Hóa ra là cảnh sát chìm sao, cũng hay đấy dám tiếp cận tên gian hồ để moi thông tin.

-Giờ thì tin rồi chứ, tôi chỉ tiếp cận chị để moi tin tức thôi. Còn về yêu chị hả? Tôi chưa từng!! Một tên giang hồ sao?

-Vậy còn lần đó thì sao? Vì nhiệm vụ em sẵn hy sinh lần đầu của mình cho một tên giang hồ?

-....

Bị câu hỏi của Chi Lợi chặn họng Nghệ Trác không thể nói được lời nào nữa. Chi Lợi nhìn em lại hẳng đi một nhịp, hy vọng rằng em ấy sẽ..

-Đúng!! Tất cả là vì nhiệm vụ, chị chả là gì với tôi hết.

-Chuyện ở chợ đen của Quý và lô hàng ở bến tàu là do em chỉ điểm đúng không?

-Phải!! Là tôi đó, chị chờ ngày vào tù với bọn nó đi.

Nghệ Trác cười khẩy đi sát đến dí vào mặt chị. Mấy câu nói ấy như sát muối vào tim cô, Nghệ Trác dù có lạnh nhạt đến đâu thì cũng phải rơi nước mắt lả chả nhưng miệng thì không ngừng nói lời cay nghiệt.

-Có khoảnh khắc nào em thật lòng với chị chưa?

-Chưa!! Đừng hỏi nữa vô ích thôi, tôi với chị kể từ nay không còn là gì nữa. À mà không đúng, tôi và chị giờ là cảnh sát và tội phạm không chung đường không chung lối. Chị chờ ngày tôi còng tay chị mang vào tù đi!!

Nghệ Trác tuông ra một tràn lời lạnh lùng với cô, nhưng tay thì không ngừng vuốt đi vệt nước mắt lăn dài trên má. Cô không nói nhưng chỉ nhẹ nhàng bước đến ôm lấy người em.

Định vùng ra khỏi nhưng Chi Lợi lại nói một câu khiến em dừng hẳng mọi hành động:

-Chị xin ôm em một chút được không?

Xin? Sao lại xin? Từng là của mình bây giờ lại phải xin sao?

Câu nói đau lòng ấy khiến Nghệ Trác không kìm được nước mắt hức lên vài cái, cứ giữ nguyên tư thế cho chị ôm vào lòng. Cái ôm hờ không qua siết, chắc lại sợ em ấy thấy khó chịu thấy ghê tởm một đứa giang hồ như cô.

Dứt ra khỏi cái ôm Chi Lợi cười nhẹ vuốt hết nước mắt lem luốc trên mặt em còn bạo gan hôn lên trán em một cái. Nghệ Trác chẳng cự tuyệt mặc chị ấy muốn làm gì thì làm.

-Chị về đi..

-Ừm..chị về ngay..

Chi Lợi xoay lưng bước ra khỏi cửa, tiếng cửa vang lên Nghệ Trác đỗ gục xuống sàn ôm mặt khóc nức nổ. Sợ rằng chậm trễ một chút em sẽ không chịu nổi, tiếng nấc cứ vang lên liên hồi từng cơn nấc đến nghẹn ngào đến quặn thắt. Nghệ Trác liên tục đám thình thịch vào tim muốn ngăn nó không đau nữa nhưng sao nó lại khó chịu hơn vậy chứ.

Nghệ Trác nằm vật vã dưới nền nhà nước mắt rơi nhiều đến động vũng dưới sàn.

-Chị xin lỗi... – Chi Lợi đứng ngoài cửa lẩm bẩm.

Sau này em ấy sẽ hiểu cho cô mà, nhưng không biết sau lần này cô có còn cơ hội giải thích với em ấy hay không nữa.

Đêm đó chả ai ngủ được cứ chầu trực mãi, Chi Lợi thì ở nhà ngoại Nghệ Trác thì ở nhà đối diện. Không ngờ chuyện của họ lại kết thúc theo cách này cách đau khô nhất, tự mình bắt người mình yêu vào tù sao? Hay...hay thật.

Đêm vốn dài nhưng đối với Chi Lợi và Nghệ Trác còn dài hơn, chuyện của họ sẽ kết thúc như vậy sao?

Liệu rằng có chuyện gì xảy đến để hàng gắn lại đôi trẻ vẫn còn yêu nhau sâu đậm hay không? Nhưng nếu có thì sẽ là khi nào...








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro