Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Để chị đưa em đi...

- Không cần, tôi có người đón rồi!!

Nghệ Trác lạnh lùng hất tay Chi Lợi ra khỏi vali rồi kéo đi một mạch. Nay em ấy chuyển đến nơi khác sống mà, chắc là tránh mặt cô hoặc là đã hoàn thành được nhiệm vụ.

Chi Lợi chôn chân nhìn em tay kéo vali rời khỏi chốn hàng gắn hai người. Nghệ Trác đi không thèm ngoảnh mặt lại vì biết chắc là Chi Lợi đang đi theo lót tót sau lưng.

Đứng trước đầu hẻm Chi Lợi không nói cứ nhìn Nghệ Trác không rời mắt.

- Bên này...- Nghệ Trác phẩy phẩy tay về phía chiếc xe hơi màu trắng.

Chiếc xe ấy dừng lại bước xuống từ ghế lái là một người con trai:

- Sao không bắt xe về đi còn bắt anh đến đón làm gì.

Quân hằn học khó chịu vì phải lái xe một đoạn đường đến đây chỉ đến đón đứa em gái này. Quân có chút bất ngờ khi nhìn thấy Chi Lợi đứng một góc nhìn qua đây. Chi Lợi cười nhẹ cúi mặt xem như lời chào.

- Người quen em sao? – Quân hếch mắt về phía Chi Lợi hỏi, nhưng mà anh cũng biết thừa chỉ hỏi cho vui thôi.

Nghệ Trác nhìn theo hướng đó rồi đáp một cách dứt khoát:

- Không!! Em không quen, chắc là người điên nào đó đứng đó ngắm trăng ngắm sao thôi.

- Không quen thì thôi mắc gì nặng lời vậy, 11 giờ mấy trưa trăng sao đâu mà ngắm.

Nói xong Nghệ Trác mở cửa bước vào trong mặt mày còn hầm hầm. Quân lắc đầu ngán ngẩm khiên vali để vào cóp xe rồi qua bên ghế lái. Nghệ Trác trên xe cứ khoanh tay trước ngực thở mạnh bằng mũi liên tục.

- Bộ em có chuyện gì sao?

- Không!!

Quân có chút giật mình vì tông giọng khá lớn của Nghệ Trác. Không thì thôi mắc gì lớn tiếng vậy chứ, là ai đã chọc giận con bé vậy trời.

- Sao rời đi mà không báo trước cho anh để còn sắp xếp lại kế hoạch.

- Kế hoạch vẫn vậy thôi, em hoàn thành nhiệm vụ em đi thì có gì sai sao? Em đã thõa thuận trước với anh rồi mà, ở lại đó để gặp...

Nói đến đây đột nhiên Nghệ Trác dừng lại không nói nữa, Quân cũng mơ hồ đoán ra:

- Gặp Chi Lợi sao? Đừng nói là em yêu...

- Không!! Anh đừng có nói bậy lo lái xe đi!!

- Ừm, lái thì lái. Nhưng mà anh nói trước luôn sắp tới mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như bây giờ đâu. Thân phận em để lộ đồng nghĩa với việc em cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cẩn thận thì hơn, em cũng chỉ là con cừu non giữa bầy sói nếu em lơ là.

- Em biết rồi.

....

- Cái gì!? Chia tay? Mà sao chia tay?

Trí Mẫn hốt hoảng hỏi khi nghe Chi Lợi kể lại chuyện của hai người họ hôm qua. Chi Lợi thở dài lắc đầu rồi nóc một ly rượu.

- Hết yêu thì chia tay...đâu có lí do gì đâu hức..hức..

Chi Lợi uống đến mắt mũi mờ nhòe ra không thấy gì hết nhưng tay thì vẫn cầm rượu nóc đều đều. Trí Mẫn có cản đến cỡ nào cũng không làm lại con sâu rượu Kim Chi Lợi.

- Uống ít thôi!!

- Trả đây!

- Không, chừng nào mày trả lời thì tao trả cho!!

Trí Mẫn giựt lấy chai rượu từ tay Chi Lợi ép cô phải nói ra mới chịu đưa, Chi Lợi không biết trời trăng mây gió hì hết cứ gật gật đại vài cái.

- Có phải Nghệ Trác biết chuyện gì từ mày rồi phải không? Còn chuyện mày là....

- ... – Chi Lợi gục xuống bàn.

- Lợi..Lợi.. – Trí Mẫn lây lây người nó gọi.

Nó ngủ mất tiêu rồi, Trí Mẫn tức muốn điên đầu đập bàn một cái. Chuyện thì moi không ra còn phải tốn tiền mua mòi mua rượu, chuyến này lỗ là cái chắc rồi. Giờ cô phải cõng con sâu rượu nó vào nhà nữa khổ hết sức.

....

- Cũng hai tuần rồi thưa đồng chí Nghệ Trác, bộ em không..

** Đùng!!!

Nghệ Trác đập bàn đứng dậy nhìn lom lom Quân, mấy nay cứ lãng vãn trước bàn làm việc của cô rồi mấy cái câu tào lao khó chịu gần chết.

Quân rén ngang nuốt ực một hơi để sắp hồ sơ lên bàn Nghệ Trác rồi quay về phòng. Trước lúc đi còn bạo gan trêu chọc thêm câu nữa:

- Nhớ thi về thăm đi hai tuần rồi đó..

- Ninh Điền Quân!! Anh có thôi đi chưa! Là tội phạm chứ không phải bạn bè bình thường đâu mà nói thăm là thăm, đã lộ thân phận về đó cho chết hay gì.

Nghệ Trác khó chịu đóng sầm sắp hồ sơ lên bàn. Quân chít lưỡi đi đến tựa hông vào tường nhìn Nghệ Trác đoán mò:

- Nhưng mà anh thấy tội phạm cũng có tim mà, chả lẽ không rung động sao? Em về đó đừng nói là giết em một cộng lông của em chưa chắc đứa nào dám đụng đến.

Nghệ Trác bật cười hề hề:

- Nếu anh dư dã thời gian đứng đây nói mấy chuyện tào lao thì làm ơn đều vài người đến bắt nghi phạm à không tội phạm mới đúng.

- Sao em không tự mình đi đi, bắt người yêu em mà. – Quân nhún vai rồi đi.

- Anh!! Em nhắc lại lần nữa, em và tên tội phạm đó chả là gì hết!!

- Nhưng mà anh cũng không biết sao em lại không rung động nhờ, vì em mà bị đánh bầm dậm tơi tả xém chết. Vì em bỏ hết chuyện ở bến tàu, giang hồ người ta trọng tình nghĩa anh em còn Lợi anh thấy nó trọng em hơn đó. Bộ em không có chút rung động nào sao? – Quân xoa cằm nheo nheo mắt hỏi.

Nghệ Trác trả lời một cách nhanh gọn nhưng lại có sát thương cao đó, Chi Lợi mà nghe được chắc sẽ đau tim chết mất.

- Không!! Anh đừng hỏi mấy chuyện vớ vẩn đó nữa. Em là cảnh sát còn chị ta là tội phạm anh hiểu chưa!?

- Coi như anh hiểu đi há!

Quân đóng sầm cửa lại cái vẻ mặt ngu ngu ngơ ngơ đó khiến Nghệ Trác tức đến điên người dậm châm đùng dùng. Yêu đương gì với tên tội phạm đó chứ.

Nghệ Trác xua tay lắc đầu ngồi bịt xuống ghế tựa lưng ra sau. Hai tuần rồi cô cố không nghĩ đến nhưng cái tên mà cô gọi là anh hai đó cứ suốt ngày lải nhải quanh tai cô.

.....

- Hai tuần rồi không liên lạc gì sao?

- Không...

Chi Lợi đốt điếu thuốc nhưng chỉ rít một hơi rồi bỏ đi. Trước cách hút thuốc đó Trí Mẫn cũng lấy làm lạ, trước đây một ngày có khi cả gói giờ lâu lâu mới làm một điếu nhưng chỉ rít một hai hơi rồi dụi đi. Chắc do ở gần Nghệ Trác cô không hút thuốc lâu dần thành thói quen.

Trí Mẫn nhìn Chi Lợi nó buồn cô cũng buồn theo nhưng hỏi thì nó không chịu nói.

Chi Lợi chòm người dậy dầm dầm ly cà phê đá. Nay trời đẹp nhỉ?

Vừa dứt câu thì có tiếng nói vang lên:

- Chúng tôi bên tổ trọng án phòng chống ma túy nghi ngờ cô có liên quan đến vụ việc buông bán hàng cấm ở chợ đen, mong cô hợp tác đều tra!!

Mấy chiếc xe cảnh sát kéo nhau lần lượt đậu trước quán, giấy tờ đều hiện ra trước mắt muốn chối thì chối làm sao? Trí Mẫn hai mày nhíu lại vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra muốn tiếng nói nhưng đã bị Chi Lợi cản lại Mẫn Đình cũng chỉ biết đứng đó nhìn Chi Lợi bị còng tay dẫn đi.

- Được thôi. – Chi Lợi vui vẻ đưa hay tay trước.

Tiếng còng sắt vang lên Chi Lợi được dẫn vào xe. Cô cũng rất muốn lên đó xem Nghệ Trác mặc đồ đồng phục ra sao, chắc sẽ ngầu lắm cho coi. Trên xe Chi Lợi không mấy sợ hãi còn gật gù theo máy tiếng kèn xe như điệu nhạc.

Đến nơi Chi Lợi được giải vào phòng thẩm vấn đặc biệt. Chi Lợi để hai tay lên bàn nhìn dáo dát xung quanh.

*** Cạch...

Bốn mắt chạm nhau Chi Lợi vui đến nổi đứng bật dậy muốn bước đi nhưng quên mất bản thân đang bị còng vào cây sắt dài trên bàn. Nghệ Trác bước vào ghế đối diện nhìn cô bằng cặp mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.

Chi Lợi nhìn ra chứ chỉ mím môi gật gù.

- Nghệ..

- Tôi chưa hỏi!!

Định mở lời nói gì đó nhưng Nghệ Trác lại cắt ngang lời cô, Chi Lợi không tức giận chỉ ngồi đó chờ em. Trong Nghệ Trác rất ra dáng khi mặc vào bộ đồ đó, nhưng mà ngầu nhất chắc là việc mang người mình yêu vào cửa tử.

- Cô biết mình phạm tội gì chứ!?

- Không thưa cán bộ. – Hai mắt cô tròn xoe nhìn cứ ngu ngu làm sao, chả giống tên tội phạm gì hết.

Trước thái độ nhỡn nhơ đó Nghệ Trác nhíu mày gằn giọng:

- Đừng có diễn cái thối ngây ngô ở đây, tốt nhất nên tự thú để nhận được sự khoan hồng của pháp luật. Nếu cố chấp thì tội chồng tội không sung sướng gì đâu.

Nghe Nghệ Trác nói Chi Lợi không nhưng không tỏ ra sợ hãi còn chòm đến trước gần mặt em gần nhất có thể:

- Bằng chứng tôi phạm tội đâu thưa cán bộ?

- Chị!!

- Không có thì xem như tôi không phạm tội gì hết nên bị oan được thả. – Cô nhún vai bình thản nhìn em.

Nghệ Trác tức đến không nói nên lời, mọi chứ cô đều biết nhưng bằng chứng lại không có. Nếu nói miệng thì ai mà tin chứ.

- Sao cán bộ, cô có bằng chứng phạm tội của tôi chứ?

- Cứ chờ đó tôi sẽ tìm ra, chính tôi một lần nữa sẽ đưa chị đến đây.

Nghệ Trác nhìn Chi Lợi chầm chầm còn không thèm chớp mắt, ánh mắt câm phẫn đến muốn ăn tươi nuốt sống cô. Chi Lợi lại hiên ngang tựa lưng ra sau ghế dơ hai tay đang bị còng lên trước mặt:

- Nếu vậy thì tháo còng cho tôi đi chứ, khi nào cô tìm được bằng chứng rồi hãy đến bắt tôi sau. Giờ vẫn chưa mà!!

Dứt lời Chi Lợi thì Quân từ ngoài bước vào:

- Tháo còng đi!! – Quân hếch mặt ra hiệu cho đồng chí đứng phía sau Chi Lợi.

- Anh à cô ta..!! – Nghệ Trác bực tức xoay người nhìn Quân.

- Bây giờ bằng chứng em không có, nếu bắt giam người ta chúng ta mới là người bị chịu tội. Tội giam giữ người trái phép em có biết hay không!?

Nghệ Trác nhìn Chi Lợi rồi tức giận bỏ đi. Vừa được tháo còng Chi Lợi đã xoa xoa lấy hai cổ tay có chút hằng đỏ. Cô đứng dậy dối diện Quân:

- Tôi đi được chứ sếp?

- Mời!! – Quân cười nhẹ đưa tay về phía cửa.

Chi Lợi hiên ngang bước ra khỏi phòng thẩm vấn, không mẻ một miếng da miếng thịt nào. Đến đồn công an mà bình thản kiểu này chắc chỉ có Chi Lợi.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro