Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Alo Phi hả?

- Em nghe đây chị.

- Tối nay Quý sẽ đến bến lấy lô hàng, cho người tập trung ở sân và cửa sau bến. Còn nữa, đừng để đứa nào bén mảng lên tàu hàng nghe chưa!?

- Dạ em biết rồi.

Căn dặn xong Chi Lợi cúp máy, tối nay Quý sẽ đến lấy lô hàng còn lại ở tàu nên phải cẩn thận một chút. Chi Lợi chọn vào số lạ đó gửi tin:

- Bến tàu, chuẩn bị!!

Nhắn xong Chi Lợi bỏ lại điện thoại vào túi đi đâu đó.

....

Nghệ Trác mặc một bộ đồ đen nón kết và khẩu trang đen và còn cả balo. Nhưng giờ đã tối mù rồi Nghệ Trác định đi đâu. Nghệ Trác bước ra khỏi nhà leo lên chiếc xe taxi:

- Đến bến tàu nha chú.

Chiếc xe lăn bánh, theo như lời Nghệ Trác nói xe dừng trước đường vào bến, chỉnh lại nón một chút rồi len lẻn vào trong. Đèn ở bến tàu thường khá sáng nhưng hôm nay đột nhiên cứ nhấp nháy. Nghệ Trác nhìn vào cái bóng đèn ấy thầm mong là nó tắt lụi đi một phát.

*** Bụp..

Hàng loạt đèn ở bên tàu đều tắt Nghệ Trác không dám chạm trễ phi theo con đường cô đã quan sát khi nảy.

- Anh Phi em vừa thấy có bóng người đi qua bên đó!!

Phi nheo khoe mắt nhìn về phía mấy thùng hàng to đùng đằng kia.

- Làm gì có, chắc là con chuột con mèo gì đó thôi, dẫn anh em qua góc kia kiểm tra đi. – Phi vỗ vỗ vai nó trấn an.

Đèn vừa sáng lên Nghệ Trác cũng vừa kịp núp phía sau thùng hàng, may mà đến được gần tàu nếu không bị phát hiện là tôi rồi. Canh lúc bọn chúng đi nơi khác Nghệ Trác nhanh chóng lên tàu.

Đến nơi Nghệ Trác không dám lơ la dù là một cái chớp mắt, đi xung quanh tàu kiểm tra em mới lấy làm lạ. Đâu lí nào lô hàng lớn vậy mà không lấy một đứa canh, đi cả nửa vòng tàu rồi cơ mà. Người canh ở bến hôm nay cũng ít hơn thường ngày thì phải.

Mã hiệu 0202. Đúng mà, cứ tưởng lên nhầm tàu nhưng xem kỹ lại thì đúng mà cô lấy thông tin này từ Chi Lợi chả lẽ sai hay sao? Nghệ Trác chú ý đến một thùng đen đặt ở góc, một vệt trắng rơi dưới đất khiến Nghệ Trác xua ngay cái suy nghĩ ngờ vực lúc nảy.

Nghệ Trác để balo xuống đất lấy ra trái bom hẹn giờ lấp vào tàu. Vừa lắp vừa quan sát xung quánh. Lắp xong trái đầu tiên, Nghệ Trác rón rén đi đến định lắp trái thứ hai, vừa lắp xong định đứng đậy rời đi thì một cánh tay từ sau bịt chặt lấy miệng em.

- Um..um... – Nghệ Trác vùng vẫy muốn thoát ra nhưng người ở phía sau quá mạnh.

- Nghệ Trác là chị!!

Chi Lợi kéo khẩu trang xuống ra hiệu cho em im lặng. Nghệ Trác có chút bất ngờ khi có sự xuất hiện của Chi Lợi ở đây. Thấy Nghệ Trác cứ ngồi đờ ra đó không nói không rằng Chi Lợi nắm chặt lấy bắp tay em tức giận hỏi:

- Em đến đây làm gì!? Còn gan đến nổi lẻn lên tàu bộ em không muốn sống nữa hả!?

Nghệ Trác khó chịu gạt tay chị ra:

- Chị nên chuẩn bị tâm lý vào tù kia kìa, tôi chỉ muốn báo cho chị biết chị còn một tiếng nửa để sơ tán người của chị rời rồi đây. Khi đồng hồ đúng 12 giờ thì con tàu với số hàng này sẽ một phát đi tông!!

- Em!! Em biết tối nay Quý đến lấy lô hàng đúng chứ?

- Đúng, thì sao?

Chi Lợi không hiểu nổi Nghệ Trác đang muốn làm gì nữa, biết nhưng vẫn làm người ta gọi là cố chấp, mà những người cố chấp chả có kết quả tốt.

- Biết mà vẫn dám mạo hiểm đến đây, em đúng là ăn gan hùm. Nhưng nếu không nhờ chị đừng nói lẽn lêm tàu, bước nửa bàn chân vào bền tàu còn không được..

- Ý chị là sao? – Nghệ Trác nhíu mày hỏi lại.

- Là chị muốn em đến đây, nói chuyện với em ở ngoài rất khó.

- Đèn tắt và sơ tán người là chị làm?

- Ừm!! Chứ em nghĩ mới sức và cách hành động lỗ mãng của em thì em sẽ vào được đến đây sao?

Chi Lợi bước đến cóc vào đầu em một cái nhưng chỉ là một cái nhẹ tay nhất. Nghệ Trác không mấy quan tâm đến lên tiếng cảnh cáo:

- Chị không còn nhiều thời gian để ở đây đâu, nếu hôm nay tụi nó đến lấy hàng thì một phát bay sạch, số hàng này cũng bị thêu trụi!!

- Em học cách làm việc đó từ ai vậy? Chả có cảnh sát nào mà đi cài bom trong ổ giặt hết. Giặt để yên cho em vào đặt bom thủ tiêu nó sao? Em nghĩ đơn giản quá rồi đó. – Chi Lợi lắc đầu chán chường.

Ai cho Nghệ Trác ra trường tốt nghiệp vậy, ngay cả điều cơ bản nhất về tâm lí tội phạm còn nắm không vững nữa kìa.

- Chị muốn nói chuyện với em một chút!!

- Tôi và chị có gì để nói sao?

-....

Đương định nói gì đó đột nhiên tiếng chuông điện thoại cô reo lên.

- Alo?

- Quý tới rồi!!

Chi Lợi cúp máy ngay bỏ điện thoại vào túi lên tiếng thúc giục Nghệ Trác.

- Đi!! Đi mau lên, càng xa càng tốt!!

Nghệ Trác nhấp nhử không dám rời đi, quả bom hẹn giờ vẫn đang chạy kia kìa, Chi Lợi thì sao?

- ..Chị cũng mau rời khỏi đây đi, tôi muốn bắt sống chị hơn.

- Được, chị sẽ sống chờ ngày em đến bắt chị được chưa, giờ thì đi đi. Cẩn thận một chút người đang ở khắp nơi.

Chi Lợi đẩy nhẹ lưng em, đợi khi Nghệ Trác đi khỏi mới ngồi thụp xuống nhìn quả bom đang chạy ngược thời gian kia. Tháo báo sao? Thử vận may mới được.

Từ bao giờ một cảnh sát một tội phạm lại nói chuyện với nhau nhiều đến thế lạ còn quan tâm nhau nữa chứ.

.....

- Con Lợi đâu?

Quý cùng với cả đám đàn em sau lưng kéo đến bến tàu, nay là ngày lấy hàng mà không đến làm sao được. Phi vờ cười đáp:

- Anh Quý đợi một chút chị Lợi đang đến.

- Đợi? Tao mà phải đợi hả mậy!? – Quý túm lấy cổ áo Phi trợn mắt.

Phi cũng không dám hó hé gì đợi đến khi tiếng Chi Lợi vang lên phía sau Quý mới chịu buông tay.

- Em đâu dám để anh đợi. Em nó còn nhỏ không hiểu chuyện anh tha cho nó đi, há? – Chi Lợi vỗ vỗ nhẹ trên tay Quý.

- Tới thì tốt!! Chuẩn bị lô hàng chưa?

- Tất cả đều xong.

Quý gật đầu tán thưởng trước thái độ làm việc của Chi Lợi, nhanh gọn và thông minh. Một cái phát tay cả đám phía sau chuẩn bị tiến lên tàu thì một giọng nói lớn cất lên.

Minh cùng vài tên đàn em dẫn theo ai đó.

- Anh Quý, chắc anh cần xem một người!! – Minh đẩy Nghệ Trác về phía trước khiến em ngã lăn ra đất.

Chi Lợi nhíu mày nhìn chằm chầm vào Nghệ Trác nhưng chân chỉ dám nhích nhích không dám đến gần. Quý ngồi thụp xuống nâng cầm Nghệ Trác lên nhìn rồi chuyển hướng sáng Chi Lợi:

- Đồ chơi của mày sao?

-... – Chi Lợi mím môi không đáp, mắt thì nhìn chằm chằm vào em.

Nghệ Trác khó chịu gạt phăng cái tay Quý ra khỏi mặt:

- Bỏ ra, cái tay thối!!

- Đồ chơi của mày cũng thú vị quá chứ, còn chơi tới cả cảnh sát luôn sao?

Quý bật cười lớn nhìn Chi Lợi, nó bị chơi một vố đã đời luôn mà. Bản thân bị cảnh sát lừa lấy thông tin mà không hay không biết còn năm lần bảy lượt che chở cho nữa. Đúng là vì tình thì ai cũng trở thành ngứa ngu hết.

Nghệ Trác bị bọn nó kéo tay đứng dậy, Quý đi đến tát cho em một cái thiệt mạng vào má.

Quý bóp chặt lấy cổ Nghệ Trác gằn giọng:

- Con chó!! Mày là đứa hại cả chợ đen tao bị bắt, lô hàng của tao cũng bị bọn nó thu giữ. Chỉ có con Lợi ngu dốt mới bị mày lừa, còn tao thì không!!

Nghệ Trác khó thở ho khan ngay cả mặt cũng chuyển sang đỏ gắt. Chi Lợi không thể đứng nhìn được nữa chạy nên lên tiếng:

- Anh đừng phí thời gian cho chuyện này nữa...

- Mày im!! Mày lo cho nó chứ gì?

- Em..em..

Quý buông lỏng cổ Nghệ Trác ra rồi thúc cho Chi Lợi vài gối. Nghệ Trác không biết có thấy xót hay không nhưng nước mắt lúc này lại rơi lả chả. Quý nhìn hai đứa nó làm trò mèo trước mặt cười khẩy:

- Mày xót con ghệ mày hả? – Quý nắm tóc Nghệ Trác giật mạnh ra sau.

- Tôi và chị ta không là gì hết!! Xót thương cái gì, giờ vào tay mày muốn chém muốn giết cứ tùy ý đừng làm mấy trò khó coi này!! – Nghệ Trác không chút sợ hãi dùng ánh mắt kiên định nhìn Quý.

- Hay!! Hay.. Để tao cho hai đứa bây chơi một trò chơi nha, đúng lúc tao cũng muốn anh em được giải trí một chút.

Quý hất mặt một cái cả đám bốn năm người lôi Chi Lợi đi, trói cô vào một sợi dây thần to đùng buộc vào cần cẩu rồi lái ra treo lên cao. Chi Lợi bây giờ bị leo lủng lẳng trên cần cầu giữa con sông lớn. Nghệ Trác điếng hồn không nói được lời nào nữa, hai mắt cứ mở trân nhìn Chi Lợi bị treo lơ lửng trên đó dưới chân còn treo cả đá.

- Thả..người..thả người đi!! Cô ta là người của ông mà, nếu để cô ta chết lô hàng của ông..

- Tao đã đến được đây thì sợ mất cái gì nữa.

Câu uy hiếp của Nghệ Trác vô dụng. Em khụy xuống nhìn chị với vẻ mặt khắc khổ khi bị treo lơ lửng trên đó. Thấy thái độ đó Quý lên tiếng trêu chọc:

- Sao? Không thấy xót hả? Miệng thì nói không yêu không là gì, đụng vào nhau là khóc đến mù trời. Haizz...đàn bà với đàn bà mà yêu cũng sâu đậm chứ. Tụi bây vỗ tay coi!!

Quý vỗ vỗ vài tiếng thì tụi nó cũng vỗ tay theo, còn vừa cười vừa xù xì. Thấy Nghệ Trác vẫn im lìm Quý lại giỡ trò tiếp. Nó là đứa khiến chợ đen và lô làng một phát bây mất làm tổn hại biết bao nhiêu tiền của đâu thể nào tha cho nó dễ dàng vậy được.

- Giờ tao chỉ cho mày chơi một trò vui lắm!!

Quý xoe tay, một cây súng ngắn được đặt lên đó. Lên đạn một phát rồi ngồi thụp xuống cạnh Nghệ Trác bỏ vào tay em đưa lên ngắm vào Chi Lợi!!

** Đoàng...












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro