Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Sếp!! Sao giờ này anh mới tới!?

Phi vừa hốt hoảng lo lắng cũng có chút vui mừng khi Quân đến. Quân ra hiệu phẩy tay một đoàn người tay cầm súng người mặc áo chống đạn đi vào. Quân nhìn Phi gấp rút hỏi:

-Mọi chuyện thế nào rồi!?

-Chị Lợi với Nghệ Trác bị bọn nó bắt rồi!!

-Đi..đi nhanh lên!!

Quân thảy cái áo và súng vào người Phi, rồi nhanh chống phong tỏa hiện trường chuẩn bị yểm trợ bên trong. Phi đi theo Quân sâu hơn vào bên tàu trước phân cảnh hổn loạn phía trước. Quý cầm tay Nghệ Trác chỉa súng về phía Chi Lợi.

Phi định đưa súng lên ngắm bắn thì Quần đã kịp để tay lên nòng súng đè xuống.

-Bây giờ chưa được!!

Phi đành nhịn ôm khẩu súng vào tư thế chuẩn bị. Quân chạm tay vào tai nghe:

-Tất cả vào tư thế chuẩn bị, khi có lệnh hướng 10 giờ ngắm bắn.

....

-Lợi!!

Viên đạn ghim lặng vào vai trái cô, Chi Lợi còn không thèm gào hét dù cảm nhận được cơn đau đến thâu trời đó, máu bắt đầu chảy ra loang lỗ bên trong ẩm ướt cả vùng vai. Nghệ Trác bên dưới vừa gào vừa khóc, Quý thì lại cười rất vui vẻ.

-Không xót sao? Hay là thêm viên nữa nha?

Quý kéo tay Nghệ Trác lên nhưng lần này lại ngắm vào ngực cái cô. Nghệ Trác có vùng vẫy đến mấy cũng không thoát ra được!!

** Đoàng...

Một viên đạn nữa thoát ra khỏi nòng súng nhưng rất may viên đạn ấy lệch ra khỏi người cô.

-Haizz..tiết thật!!

Quý đứng dậy nhìn khẩu súng hết đạn quăng nó sang một bên, định chơi thêm nhưng tiếc quá. Nghệ Trác đỗ gục xuống đất mắt nhìn đăm đăm Chi Lợi đang đau quằn quại trên đó.

-Sao? Thấy vui không Lợi?

Quý đột nhiên chuyển hướng sang Chi Lợi hét lớn con cười cợt nhã nhìn cô. Hai mắt Chi Lợi lờ đờ nhìn xuống chỉ thấy bọn nó kéo người Nghệ Trác dậy. Quý từng bước tiến đến nhìn vào thân hình Nghệ Trác chặc lưỡi lắc đầu liên tục:

-Chít, ây cha con ghệ mày nhìn cũng ngon đó chứ. Hai đứa bây chắc không làm được trò trống gì đâu hé. Hay là..để tao làm giúp mày nha Lợi!!

-T..thằng chó!! – Chi Lợi thều thào thốt lên, nhưng tiếng cô khá nhỏ bọn nó chả nghe được gì hết.

-Sao? Mầy nói gì? Muốn thấy tao làm chuyện đó với ghệ mày tại đây hả!?

Quý nhíu mày vảnh tai lên cố nghe Chi Lợi nói nhưng chả nghe được gì ngoài tiếng rên ư ử như chó. Chi Lợi có vùng vẫy đến mấy thì bản thân vẫn chị treo lơ lững trên đó còn cả cục đá to đùng dưới chân.

*** Tít!!!

Đột nhiên một tít điếc tai vang lên nó phát ra từ cái đồng hồ đeo tay của Nghệ Trác. Đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm, Nghệ Trác bật cười mãn nguyện nhắm chặt mắt chờ đợi. Nhưng một hồi lâu chẳng có chút động tĩnh gì hết Nghệ Trác ngoái đầu nhìn vào tàu.

-Em chờ bom nổ sao!? – Quý bật cười hỏi.

Nghệ Trác vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, làm sao Quý biết chuyện cô gài bom trên tàu. Lúc này em mới nhìn vào chị.

-Là ghệ em tháo bom giúp bọn anh đó, em đừng vội nóng giận. Nếu như con tàu này nổ thì thiệt hại ở đây không ít đâu nên cũng phải biết khôn nên hy sinh cái nào chứ. Một là em hay là bến tàu của nó.

-Ra là vậy sao..

Em bật cười chua chát khi nghe Quý nói thế, hóa ra em chỉ là một thứ đồ rẻ tiền không đáng giá so với Chi Lợi. Chi Lợi cứ mấp mấy cái môi khô khóc như muốn nói nhưng vô ít, bây giờ sức cô còn không có thể thở, chứ nói năng cái gì.

-Tiếc cho cô cảnh sát nhỏ, tưởng bản thân mình thông minh một mình lên kế hoạch thâu tóm cả băng xã hội đen sao? Em ngốc quá đấy!!

-Đừng nói nhiều, muốn giết thì cứ giết. – Hai mắt mở trừng trừng nhìn.

-Đừng vội!! Anh còn chưa dùng em mà! – Quý kề sát vào cổ Nghệ Trác hít một hơi.

Nghệ Trác khó chịu vì mùi thuốc trên người Quý lách mặt sang hướng khác. Mồi ngon dâng đến miệng rồi dại gì mà không ăn chứ.

-Lên tàu lấy hàng đi! Tối ăn anh thưởng lớn cho tụi bây.

Cả đám chạy lần lượt lên tàu khui hét mấy thùng hàng bỏ vào vali. Quý ngửa cổ lên trời cười đắc ý khi thấy lô hàng lớn vào được tay mình, nhìn Chi Lợi trên đó Quý khạt nhổ một bãi nước miếng.

Vừa xoay người đi vài bước Chi Lợi bật cười lớn, khiến Quý và đám đàn em ngước mắt nhìn cả Nghệ Trác cũng cảm thấy khó hiểu. Chị ta sắp chết tới nơi rồi còn cười cái gì!?

-Bộ định mở tiệm bánh hay sao? Nào có làm thì cho vài cái ăn lấy thảo nha anh Quý.

Chi Lợi dùng hết sức hét lên, giọng có phần khàn đặc nhưng vẫn nghe rõ được từng câu chứ. Quý ngờ ngờ ra chuyện gì đó hét lớn:

-Tụi bây kiểm hàng!!

Cả đám lần lượt mở vali ra ghim dao vào bao rồi đưa lên miệng nếm thử.

-Đại ca, hàng giả!

-Con mẹ nó!!

Quý tức giận lật hết mấy cái vali bột mì, nó dám chơi chó sao? Quý rút cây súng ở thắt lưng Minh bắn một phát về phía cô.

-Đừng!! – Nghệ Trác lao đến chụp mấy tay Quý.

Nhưng phát đạn vốn đã lao đi từ lâu rồi. Viên đạn ghim vài bụng cô khiến Chi Lợi trào ra máu ở khóe miệng, Nghệ Trác nhìn chị môi run run. Chi Lợi của cô..

-Anh! Giết nó thì sao mình moi ra số hàng thật đang ở đâu được!! – Minh cầm lấy khẩu súng đẩy nhẹ xuống.

-Đại ca cả băng lớn mà lô hàng bị tráo cũng không hay!! Nực cười thật đó. – Chi Lợi cười lớn.

-Mày trách ra!! Tao phải giết nó hôm nay!!

*** Đoàng..

Tiếng đạn vang lên, nhưng không phải của Quý mà là của Phi. Tiếng súng vang lên liên tục đến điếc tai một cơn mua đạn bắn ra băng của Quý tản ra ôm đầu tránh né, Quý bị mấy phát đạn ghim vào đầu chết ngay lại chỗ.

Minh bị viên đạn ghim vào vai, cánh tay đầy máu trốn sau cái cẩu lớn. Bây giờ khu bến tàu xa gần đều bị phong tỏa muốn chạy cũng không thoát, thì một mạng đổi nhiều mạng. Minh gượng đến bấm vào nút trên cẩu!!

*** Đùng!!

Sợi dây treo Chi Lợi bị đứt nước sông văng lên tung tóe.

-Chi Lợi!!

Nghệ Trác lao đến mé chỉ thấy một vũng nước quặn lên loan chút máu trên mặt.

-Nhanh!! Nhanh lên mau nhảy xuống tìm người đi.

Quân ngoắc tay ra lệnh vài chục viên cảnh sát lao xuống lòng sông mò tìm.

-Trác!! Bình tĩnh!!

-Bỏ em ra!! Em muốn tìm Chi Lợi, bỏ em ra..

Nghệ Trác khóc tức tưởi muốn lao ngay xuống sông đó tìm Chi Lợi. Quân ôm lấy em vào lòng vỗ về ngăn không cho em làm bậy. Nghệ Trác cứ vũng vãy mãi mặc dù dưới sống có hơn mấy chục người liên tục tìm kiếm. Chi Lợi của cô đâu rồi.

-Sếp!!! Tìm thấy rồi.

Chi Lợi với thân hình ướt nhem được lôi vào bờ môi thì tím ngắt da dẻ  trắng bệt. Sau một vài lần ép tim Chi Lợi ộc ra chút nước trong miệng.

-Mau đưa lên xe cấp cứu đi.

Tiếng xe cấp cứu vang lên Chi Lợi được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch với hai lỗ trúng đạn sâu hoắm mất máu khá nhiều. Phòng cấp cứu vừa đóng cửa Nghệ Trác cũng ngất lịm trên tay Quân vì kiệt sức.

....

Chi Lợi nằm im như xác chết cơ thể không còn chút sự sống chịu đựng từng cơn mổ xẻ lấy đan ra khỏi cơ thể. Viên ở bụng viên ở vai.

-Chuẩn bị máu AB đi, bệnh nhân cần truyền máu gắp!!

*** Tít..tít..tít..

Nhịp tim Chi Lợi đột nhiên mất đi chỉ còn một đường sóng chạy dọc theo màn hình. Tiếng mấy kít tim và tiếng đếm đòng thành của y bác sĩ, ngực Chi Lợi giật nảy lên nhưng nhịp tim vẫn thế đến cái thứ hai vẫn chưa có dấu hiệu khả quan cả phòng phẫu thuật ai cũng rơi nước mắt lả chả thầm cầu nguyện cho bệnh nhân này. Đến cái thứ ba tiếng tít tít mới tắt đi từng cơn sóng nhỏ nhấp nho trên màn mình.

Bây giờ họ mới thở phào nhẹ nhõm. Ca phẫu thuật thành công hơn mong đợi tất cả nhờ vào sự may mắn của bệnh nhân.

....

Nghệ Trác giật mình tĩnh dậy mơ hồ nhìn thấy bản thân đang nằm trên giường bệnh còn cả mùi thuốc sát trùng sọc lên mũi khó chịu vô cùng.

-Em tĩnh rồi sao?

Quân vội đến đỡ lấy người em, Nghệ Trác không bận tâm mấy đến bản thân chụp lấy tay Quân gấp ráp hỏi:

-Lợi đâu anh? Lợi của em đâu?

-Lợi..vẫn đang trong phòng phẫu thuật. – Quân ngập ngừng cúi mặt đáp.

-Tại sao? Tại sao anh không nói Lợi là cảnh sát!! Tại sao hả? – Nghệ Trác hét vào mặt Quân, còn khóc tức tưởi đánh thình thịch vào ngực anh.

-Không phải anh không muốn nói mà là không thể nói, Lợi ở ẩn ở đó chờ tóm vụ này lâu lắm rồi không thể để lộ thân phận được.

-Chi Lợi của em..Lợi của em..

Nghệ Trác dựa vào lòng anh khóc nấc lên, cả người đều nhũng ra. Cũng tại cô, tất cả tại cô nên Lợi mới bị như vậy nếu cô không hành động lỗ mãng thì Chi Lợi của cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ an toàn rồi.

-Tại em!! Tất cả đều tại em nên Lợi mới bị như vậy.

Vừa nói em vừa đánh mạnh vào đầu mình trách móc.

-Thôi mà, mọi chuyện đã lỡ rồi Lợi không sao đâu. Nó..nó mạng lớn lắm không chết được.

Quân có chút ngập ngừng, giờ không biết ca phẫu thuật thế nào nữa nhưng hy vọng sẽ thành công nếu không...

Nghệ Trác vừa khóc vừa trách bản thân khiến Quân cũng đau lòng thay.

Nhiệm vụ lần này đúng thật là mất nhiều hơn so với kế hoạch.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro