Chương 30 - Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ca phẫu thuật thành công nhưng đã trôi qua một tuần rồi Chi Lợi vẫn còn nằm trên giường hơi thở yếu ớt phải nhờ đến máy.

Nghệ Trác đẩy nhẹ cửa vào trên tay còn là một giỏ hoa. Như mọi ngày em sẽ là người đến thăm chị chăm sóc chị. Căn phòng yên lặng chỉ có mỗi tiếng tít tít của măy và tiếng thở nặng nề từ em.

Em ngồi xuống cạnh giường nắm hờ lấy cánh tay chằn chít dây nhợ của chị ấp lên má thỏ thẻ:

-Chị ngủ lâu quá rồi đó, bộ định giận em quài luôn hả? Người ta khóc cũng không thèm dỗ nữa, giận gì mà dai dữ không biết.

Nghệ Trác nũng nịu nhìn chị còn áp nhẹ một bên má lên ngực, nhịp tim yêu ớt nhưng em vẫn có thể cảm nhận được. Nghệ Trác ngẩn mặt dậy để lại một lỗ nước mắt trên ngực. Em hít hít lau vội ít nước mắt trên má chuẩn bị khăn lau người cho chị.

Để thau nước ấm trên bàn Nghệ Trác nhún vào đó chiếc khăn mỏng lau vào hai tay ngực, và chân.

Lau xong Nghệ Trác lại ngồi ở mép giường nói chuyện với chị:

-Chị không nhớ em sao? Không định tỉnh dậy ôm em hả?

-...

-Em nhớ chị đến phát điên rồi này, ngày nào cũng nói chuyện một mình như con dở hơi.

-.....

-Chị có chịu tĩnh dậy chưa?

-....

Đáp lại nhưng câu hỏi ấy chỉ là một sự im lặng đến đau lòng, em gục trán lên tay chị khóc nghẹn.

- Em đã biết lỗi rồi mà...sao chị còn chưa chịu tỉnh dậy hả?

Khóc đến sưng húp cả mắt một tuần nay ngày nào em cũng khóc vì nhớ chị, em muốn nghe chị đáp lại lời xin lỗi từ em dù là cái gật đầu cũng được.

-Um.. – Tiếng Lợi rên khẽ.

Nghệ Trác ngẩn mặt dậy sau khi nghe tiếng rên ấy, em chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ đến.

-Bệnh nhân đang dần có dấu hiệu tĩnh lại, người nhà cứ tâm sự và nói chuyện với bệnh nhân để đẩy nhanh tiến trình. – Bác sĩ banh hai mắt Chi Lợi rội đèn vào kiểm tra rồi xoay sang nói.

- Cảm ơn bác sĩ.

Em vui đến nổi muốn hét lên, cuối cùng chị ấy cũng chịu tĩnh. Nghệ Trác ngồi xuống nắm lấy tay chị đặt sát vào má:

-Mau tĩnh lại nha chị, em chờ chị.

2 tháng sau~~~

-Há miệng ra, aaa..ùm, giỏi quá. – Nghệ Trác cười tươi rối ngồi cạnh ân cần đúc từng muỗng cháo cho chị

Chi Lợi thì cứ như em bé ngồi trên giường còn đung đưa hai chân.

Cô tĩnh dậy từ hai tuần trước giờ cơ thể cũng khỏe nhiều rồi có thể tự ăn nhưng Nghệ Trác lại không cho cứ muốn muốn đúc cô như em bé.

*** Cạch..

Tiếng cửa vang lên bước vào là Trí Mẫn, Mẫn Đình, Quân và cả Phi nữa tất cả đều mặc trên người đồng phục cảnh sát còn mang theo hoa trái cây đủ thứ.

Trí Mẫn dơ khẩu hiệu chào:

-Chào đồng chí, khỏe hẳn chưa?

Chi Lợi cười chào đáp lại:

-Khỏe hơn rồi thưa đồng chí Trí Mẫn.

-Hai..hai..chị..Phi... – Nghệ Trác ú ớ khi thấy ba người họ bận đồng phục.

Lại chuyện gì nữa đây trời. Ai cũng cười tươi rối chỉ có mỗi Nghệ Trác là đó mặt. Quân đi đến khoác vai cả ba người họ nhìn Nghệ Trác:

-Giới thiệu với em đây là ba đồng chí bên tổ trọng án, đã theo vụ này cùng Lợi 7 năm rồi đó.

-Hả? Sao em không biết.

-Em mà biết thì 7 năm cải trang của tụi chị thành công cóc sao? – Chi Lợi xoa đầu em cười.

Đã trà trộn vào để lấy thông tin thì diễn cho giống chứ không giống thì đã hẻo từ lâu rồi. Nghệ Trác bị chính kế hoạch này làm cho xoay mòng mòng.

-Hóa ra em mới là người bị lừa sao? – Nghệ Trác bĩu môi nhìn mọi người.

Chi Lợi nhìn dáng vẻ hờn dỗi đó thì bật cười, nhiệm vụ đầu tiên mà làm vậy đã quá tốt rồi. Hên cô mạng lớn chứ không thôi cũng hẻo vì Nghệ Trác mấy lần rồi chứ đùa.

-Chừng nào ra viện Lợi? – Trí Mẫn nhớ chựt lại nên hỏi.

-Ừm, có thể là hôm nay luôn. Tao thấy khỏe hơn rồi.

-Vậy chúc chị mau khỏi nha giờ tụi em còn có chút chuyện phải làm. – Phi đẩy lưng Trí Mẫn và Mẫn Đình ra khỏi cửa lúc đi còn nháy nháy mắt với Chi Lợi.

-Ờ Ờ..anh cũng đi nha Trác, còn chút chuyện ở cục cần giải quyết.

Cả bốn kéo nhau đi hết làm Nghệ Trác cũng ngơ ngác gì mà đến rồi đi cứ như cơn gió vậy. Không mấy để tâm Nghệ Trác đứng dậy thu xếp đồ đạt còn kí giấy tờ để Chi Lợi xuất viện nữa.

....

-Haizz...cuối cùng cũng về đến nhà.

Chi Lợi nằm dài ra giường dang hai tay ra. Cả hai tháng trời toàn ngửi mùi bệnh viện đúng mà khó chịu chết đi được. Để Chi Lợi nằm đó nghĩ ngơi Nghệ Trác cất dọn hết đồ đạt chị vào tủ.

Cứ tưởng Chi Lợi lim dim ngủ nào ngờ chị lại bật dậy nắm lấy tay em:

-Đi ra bờ sống hóng gió chút đi.

-Hửm? Giờ này tối hù ra đó làm gì?

-Ừm..ra đó một chút đi, lâu rồi không được hống gió ở bệnh viện chị sắp khùng rồi nè.

-Ừm, vậy đợi em chút nha. – Nghệ Trác còn định dẹp đồ nhưng đã bị Chi Lợi kéo đi.

-Đi đi lát về dẹp sau.

Hai người đã về lại căn nhà cũ Nghệ Trác từng ở lúc trước. Chi Lợi kéo Nghệ Trác ra bậc thềm gần mé sông cũng là chỗ hẹn hò đầu tiên của hai người. Hai người ngồi cạnh nhau chân thì đung đưa dưới nước.

Sau một hồi im lặng Nghệ Trác lạingười lên tiếng trước:

-Chị...

-Hửm?

-Cho em xin lỗi...

Chi Lợi ngẩng mặt nhìn em sau câu nói không rõ chủ đít ấy. Chi Lợi nắm nhẹ tay em hỏi lại:

-Sao đó? Sao lại xin lỗi?

Nghệ Trác hức lên vài tiếng giọng nghẹt mũi:

-Do em không cẩn thận hại chị xém chết mấy lần. Còn hiểu lầm chị, làm chị tổn thương...

Chị bật cười kéo em vào lòng vuốt nhẹ vào lưng trấn an:

-Không sao, mấy chuyện này đâu phải lỗi của em, cũng vì nhiệm vụ thôi. Bây giờ chị không sao rồi, đừng khóc nữa chị xót lắm đó.

-Nhưng mà...

-Nhưng nhị gì, giờ mọi chuyện cũng xong rồi có muốn quay lại cũng đâu làm được gì đâu cái gì qua thì cho qua đi, há?

Biết Nghệ Trác vẫn còn cảm thấy có lỗi Chi Lợi vừa lâu nước mắt vừa an ủi em. Mọi chuyện xảy ra xong rồi, quan trọng là hiện tại. Nghệ Trác gật gù ôm siết tấm lưng gầy của chị bật khóc nức nở. Dỗ một hồi lâu Nghệ Trác mới chịu nín.

-Mà chị biết em là cảnh sát khi nào vậy? – Em sụt sịt hỏi

-Ừm..là lúc..chị phát hiện thẻ ngành của em trong túi. 161 – 031. Và Quân cũng có báo cho chị trước.

-Aizz...đúng là ngu ngốc mà, nếu không phải chị mà là giang hồ thật chắc em đã chết từ lâu rồi.

Nghệ Trác đánh mạnh vào đầu mình một cái. Ai đời lại tâm hơ tâm hắt như em vậy chứ, nếu không phải Chi Lợi thì chắc Nghệ Trác đã chết từ ngày đầu tiên đi làm nhiệm vụ rồi.

-Lần đầu tác nghiệp vậy là tốt rồi nhưng lần sau phải cẩn thận hơn biết chưa, may mắn không đến quài đâu nhá. – Chi Lợi xoa đầu em căn dặn.

Nghệ Trác gật gù rồi hỏi thê.:

-Vậy chị và ngoại là sao, được sắp xếp trong nhiệm vụ sao?

-Không, ngoại nhận nuôi chị và con Mẫn là thật.

-Vậy chị là giang hồ thiệt hả?

-Ừm, thiệt. Em sợ sao?

Chi Lợi cười dí sát vào mặt em. Nghệ Trác chề môi đánh vai cô ra:

-Sợ gì mà sợ, nhưng mà sao chị và chị Mẫn nằm trong chuyên án lần này.

Nghe hỏi Chi Lợi thở dài kể lại:

-Thật ra thì 7 năm trước chị từng gặp Quân, cũng có nói chuyện qua lại và Quân nhờ chị tham gia chuyện án và cả Mẫn. Nên đến giờ cũng coi như cộng sự, Mẫn Đình cũng vậy.

-Rối thiệt sự luôn, em không biết cái nào thiệt cái nào giả hết trơn. – Nghệ Trác thở dài tựa lên vai chị.

Sau chuyện án lần này chắc em sẽ tăng phần cảnh giác lên quá gặp ai cũng nghi ngờ hết.

-Mà chị diễn vậy sao không đi làm diễn viên đi? Làm cảnh sát chi?

-Chị là giang hồ mà, cảnh sát đâu? – Chi Lợi cười tươi đáp em.

-Mà ngoại không biết chị nằm trong chuyên án sao? – Nghệ Trác ngẩn mặt hỏi.

Chi Lợi gật gù:

-Ừm, chị không muốn ngoại lo lắng nên không nói. Bỏ qua máy chuyện đó đi, chị muốn nói nghiêm túc với em về chuyện hai đứa mình.

Em nhìn  chằm chằm chị:

-Chuyện hai đứa mình? Là chuyện gì hả chị?

-Thì là chuyện yêu đương, em còn hỏi nữa..! – Chi Lợi nhăn mày bĩu môi.

-Ừm...thì...chị nói trước đi...- Nghệ Trác ngại ngùng xoay hướng khác.

-Em có muốn làm bạn gái chị hông?

-Nếu chị làm được một chuyện này không chỉ làm bạn gái mà vợ chị em cũng làm. – Nhìn vẻ mặt tin nghịch đó Chi Lợi cũng thấy có chút không tự tin.

-Ừm, chuyện gì em nói đi.

-Hmm..bây giờ em muốn xem pháo hoa nếu chị làm được em đồng ý. Sao thế nào?

-Được thôi, là em nói đó nha.

Chi Lợi hớn hở ngồi dậy vòng ra sau lưng em bịt mắt lại. Nghệ Trác biết chắc Chi Lợi sẽ giỡ trò gì đó nên cứ để yên cho chị ấy làm. Cô ra sau vòng tay bịt chặt mặt em kề sát miệng vào tai tạo ra mấy tiếng đùng đùng như pháo hoa khiến Nghệ Trác cười đến tức bụng.

*** Đùng...đùng..đùng...

Nghệ Trác tắt hẳn nụ cười khi tiếng pháo hoa thật sự vang lên, cô bỏ tay ra khỏi mắt em để Nghệ Trác tự mắt chứng kiến cảnh trước mắt. Pháo được bắt liên tục lên trời, trong lúc Nghệ Trác mãi ngắm pháo hóa Chi Lợi lấy từ đâu một đóa hoa hồng bự chảng

-Làm vợ chị nha? – Chi Lợi quỳ một gói xuống đất, một tay cầm bó hoa một tay còn cầm cả hợp nhẫn.

-Chị..

-Em không được từ chối!! Em hứa rồi mà.

Thấy Nghệ Trác ngập ngừng Chi Lợi nhíu mày nhắc lại. Nghệ Trác cười tươi rối nhận lấy bó hoa gật đầu:

-Ai nói em từ chối? Đeo vào cho em.

Nghệ Trác xòe tay ra trước Chi Lợi hiểu ý đeo nhẫn vào ngón áp út cho em rồi ẫm Nghệ Trác xoay vài vòng.

-Hôn đi!! Hôn đi!!

Từ đầu kéo đến năm người quen, Trí Mẫn, Mẫn Đình, Phi, Trang, Quân đi đến miệng còn không ngừng trêu chọc đôi trẻ. Chi Lợi có kiên nể gì đâu khóa môi Nghệ Trác ngay trước mặt bọn họ, mà ai cũng có đôi có cặp chỉ có Quân là ăn cơm chó thôi.

-Haiz..các đồng chí thò hay rồi có đôi có cặp hết chỉ còn mình tôi thôi. – Quân xụ mặt lắc đầu.

-Để em giới thiệu cho sếp chế làm móng ruột của em nha. – Mẫn Đình khều vai Quân trêu chọc.

Nghệ Trác nhìn Quân chề môi:.

-Nhìn mặt anh khó ở chết mồ ai mà ưa nổi nói chi yêu.

-Hứ, uổng công giúp Lợi bày ra dụ này cầu hôn em biết dị để đứa khác hưởng phần này cho rồi.

-Anh nó gì đó?

Nghệ Trác rượt theo quân chạy vòng vòng đến mệt lã người mới chịu thôi, nhưng thôi là nghỉ mệt rồi rượt tiếp. Chi Lợi đứng đó nuốt ừng ực, có khi nào sau này người chạy là co chứ không phải Quân không trời?

Có thể cho cô rút lại lời cầu hồn lúc này được không?









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro