Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiền công tuần này của tui là 5 chai.

Trí Mẫn xè tay nhịp dò nhìn Mẫn Đình. Mẫn Đình nhíu mày dọn mỏ chuẩn bị chửi thì nhớ lại cả tuần nay người ta bỏ làm ở đây chăm mình còn dọn dẹp nhà cửa bán dùm quán nên thôi.

Mẫn Đình cầm tiền dúi vào tay Trí Mẫn:

- Nè, ăn lời cắt cổ.

- Ừ lời lắm, làm muốn quên thở được có nhiêu đây. Nhanh nhanh lên tôi con đi làm nữa.

- Biết rồi.

Trí Mẫn leo lên xe đạp máy hối thúc. Nay  đến tái khám chở nốt cuốc hôm nay mới được ăn trọn 5 chai đó chứ có sung sướng gì đâu. Mẫn Đình leo lên xe còn vòng tay qua ôm hờ eo cô, Trí Mẫn không bận tâm gì mấy rồ ga chạy đi.

Mới vừa ra khỏi đầu đường mấy thằng cô hồn sống chạy ào qua tạt đầu xe cô, Trí Mẫn thắng gấp lớn miệng chửi nó:

- Chạy kiếm ông nội mày hay dì chạy dữ ạ!? Thứ quỷ yêu gì đâu không à.

Chửi xong bọn nó Trí Mẫn mới cảm thấy là lạ. Nguyên cái dự trái cây dính chặt sao lưng cô, dù có hơi ngại nhưng cô vẫn lên tiếng:

- Ngồi xích ra sau xíu coi, tui sắp lọt xuống baga rồi nè.

- Ờ ờ..

Mẫn Đình cũng ngại đến chín cả mặt chống tay vào yên nhích nhích ra chút. Trí Mẫn không nói gì thêm rồ ga rời đi.

Đến bệnh viện Mẫn Đình ngồi ở băng ghế ngoài chờ, Trí Mẫn thì chạy đi mua nước dùm. Đang ngồi đó nhìn vào điện thoại thì một bà chị ngồi cạnh lên tiếng bắt chuyện:

- Chồng em đâu sao thấy ngồi có mình vậy?

- Dạ?

Bị hỏi mấy câu lạ lùng Mẫn Đình ngỡ ngàng hỏi lại:

- Chồng..chồng gì chị?

Nghe Mẫn Đình nói thế bà chị ấy hai mắt mở to vỗ đùi cô:

- Đi khám thai mà chồng hông dẫn đi hả?

Lúc nảy Mẫn Đình mới ngẩn mặt lên nhìn cái bảng trước phòng. Đây là phòng siêu âm thai mà, trời ơi biết chui đi đâu trốn đây.

Đang nhắm mắt bịt tai thì Trí Mẫn đi đến đưa nước cho cô:

- Nước nè, uống đi.

Vừa thấy Trí Mẫn bà chị kia liền cười xã giao nói:

- Chồng em đó hả? Đẹp trai dữ he.

- Dạ chị cứ ở đây chờ khám đi em xin phép đi trước.

Mẫn Đình đứng bật dậy kéo tay Trí Mẫn đi làm cô cũng ngơ ngơ đi theo. Nảy bà chị kia nói cái gì mà chồng rồi đẹp trai gì dậy, cô chả hiểu gì hết.

Đi khỏi dãy phòng đó Mẫn Đình thở phào tựa lưng vào tường. Ở hiền mà sao toàn gặp phiền không dị trời, Trí Mẫn gãi gãi đầu hỏi lại:

- Nảy bà chị đó nói gì mà chồng rồi đẹp trai. Ai chồng? Ai đẹp trai?

- Hỏi làm gì? Nhiều chuyện!!

Không trả lời thì thôi mắc gì nạt người ta. Nạt Trí Mẫn một cái Mẫn Đình cũng nhắc nhắc chân đi từ từ về hướng phòng khám. Nảy đang đi tự nhiên khát nước không đi nổi muốn ngồi nghỉ ngơi, ai dè ngồi trúng ngay chỗ hiểm bị hỏi một câu xịt keo luôn.

Nhìn Trí Mẫn cao ráo tướng lại hơi đô, ngực cũng không có da cũng ngâm đen. Nhìn cũng giống con trai chứ con gái nào mà như Trí Mẫn.

....

Sau khi chở Mẫn Đình về lại nhà Trí Mẫn cũng chạy đến nhà ngoại ăn cơm luôn. Mấy nay cũng không về thăm ngoại, nay Chi Lợi cũng về nhà. Chi Lợi đung đưa trên võng còn Trí Mẫn thì nằm dài trên giường. Thấy Trí Mẫn tỏ vẻ mệt mỏi Chi Lợi cười tủm tỉm lên tiếng ghẹo:

- Mới có tuần lễ mà lụm tận 5 chai, ngon quá còn gì. Còn hơn lương giao đá của mày một tháng nữa đó. Hay bỏ nghề giao đá qua ở với cô chủ đi.

Trí Mẫn rút người ngồi dậy nhìn Chi Lợi cười cười rồi bóc lấy trái táo trong rỗ chọi cô:

- Bộ mày không chọc tao mày ăn cơm không ngon hay gì!! Đó là tiền công tao ở đó làm osin đó, lấy dị tao thấy còn ít sai tao như con không đẻ dị đó. Đầu nhà cũng Trí Mẫn cuối nhà cũng Trí Mẫn nghe mà nhức hết cả đầu.

- Ồh..vậy sao? Trí Mẫn mà cũng chê gái hả?

- Gái dịu dàng tao khác, gái hung dữ tao khác!! Mà cô ta tao cũng không coi là con gái, con chằn thì đúng hơn.

Chi Lợi bật cười thành tiếng rút điếu thuốc cuối cùng trong bao rít một hơi:

- Nữa mê rồi xách đít đi theo nhe con. Ghét của nào trời trao của đó đó.

- Hứ, mơ đi cưng. Đời này mà có hết gái tao cũng không rớ tới con chằn đó. Tao thà với mày thì hơn.

Da gà cô nổi cục cục khi nghe Trí Mẫn nói thế, Chi Lợi chỉ tay vào mặt Trí Mẫn cảnh cáo:

- Ê!! Bạn bè đừng có nghĩ đến mấy chuyện đó dùm tao, tao với mày chỉ có đánh lộn thôi yêu đương không nổi đâu.

- Tao ví dụ thôi, chứ bản mặt mày yêu cái nổi gì.

Bạn thân nói chuyện là vậy đó, hai người nhìn nhau chắc có nước nôn sạch ruột luôn chứ đừng nói là yêu nhau. Chi Lợi đung đưa trên võng rít thuốc phà khói, Trí Mẫn nhìn thấy thì thở dài nhắc nhở:

- Mày hút thuốc ít thôi hút nhiều không tốt đâu. Gì mà một ngày hút hơn cả gói, chắc có nước lao phổi chết quá.

- Nay biết quan tâm tao nữa hả?

- Hứ, tao quan tâm bạn bè đó giờ rồi. Có mày không để ý thôi.

Chi Lợi trầm mặt rít cạn nmhơi thuốc cuối quăng đầu lọc vào lùm cỏ phà làng khói ra từ mũi:

- Tao thấy hút giúp tao đỡ mệt mỏi hơn, nhẹ đầu.

Trí Mẫn nóc hết ly trà trên tay nhìn Chi Lợi hỏi:

- Lại có chuyện đúng không?

Chi Lợi không nói gì chỉ ngước nhìn Trí Mẫn gật đầu. Trí Mẫn hẳng lại một nhịp nhìn Chi Lợi chăm chăm:

- Tao nghe bọn nó nói sắp có hàng lớn lên bến đúng không?

- Ừm..

- Sao mày lại nhận lời bọn nó!? Có biết là nguy hiểm lắm hông, cảnh sát xét ngày đêm ở bến, mày nghĩ lần này trót lọt sao? Không lọt thì cả đám của mày bị gông đầu vào tù đó có biết hay không?

- Biết..

- Biết sao còn làm!?

Trí Mẫn đi đến đối diện nhưng Chi Lợi chỉ tránh mặt không nói không rằng gì hết. Trí Mẫn thở mạnh liên tục gật gù:

- Được!! Đó là do mày chọn, dù có ra sao cũng đừng hối hận.

Trí Mẫn quay lưng bỏ vào nhà một mạch không thèm điếm xỉa tới Chi Lợi nữa. Nó vừa lì vừa ngoan cố có bao giờ nghe lời của ai đâu, nói nó chỉ như nước đổ đầu vịt. Chuyến hàng lần này không nhỏ muốn lên bến nhưng tuồng ra ngoài chắc gì an toàn.

Chi Lợi cứ nằm trên võng ngẫm nghĩ mãi đến khi có tiếng đóng của vang lên. Xéo nhà cô có một căn phòng trống chưa ai thuê, giờ chắc có người thuê rồi cô vừa thấy bóng người bước qua mà. Nhìn theo bóng lưng ấy cho đến khi khuất vách nhà mới thôi. Cô cũng chỉ thuận mắt nhìn chứ không có ý gì hết.

.....

- Em biết rồi!! Anh nói nhiều quá, cúp máy đây em còn phải vào làm.

Nghệ Trác khó chịu tắt máy bỏ vào túi rồi vào làm tiếp tục. Là anh trai cô chứ ai, cứ gọi làm phiền suốt. Biết là lo lắng nhưng đâu nhất thiết sáng trưa chiều tối đều gọi đâu. Vào lại quán Nghệ Trác vẫn bưng bê phục vụ như thường ngày. Chuyện lần trước may mà được bỏ qua nếu không đã bị đuổi việc từ lâu rồi.

- 1 vang.

Chi Lợi ngồi vào quầy vẫy tay, một chai vang và ly đá được đem ra rất nhanh. Chi Lợi rót vào ly nóc rượu như nóc nước nét mặt không chút thay đổi. Nóc đến ly thứ hai Chi Lợi mới hỏi:

- Nhân viên mới sao?

Anh trong quầy nhìn theo hướng mắt Chi Lợi cười gật gù:

- Ừm nhân viên mới, nhưng không được đâu.

- Anh nghĩ tôi đê tiện đến vậy sao? Thấy lạ nên hỏi thôi!!

- Cứ tưởng cô lại muốn giải tỏa chứ, nếu muốn cô có thể gọi người khác đến.

Chi Lợi nhíu mày lắc đầu ngao ngán. Nhìn mặt cô giống mấy loại người đó lắm sao? Cô là khách quen ở đây nên quen mặt nhân viên ở đây là chuyện bình thường. Lúc nhâm nhi ly rượu Chi Lợi cứ mãi mê nhìn người con gái ấy, đến cả bản thân còn không nhận ra nữa mà. Chai rượu vang bị Chi Lợi nhấp môi đến hết cạn nhưng gương mặt không mấy biến sắc dáng đi còn rất vững. Tửu lượng cao đấy chứ.

Giờ cũng 3 giờ sáng Nghệ Trác tan ca giờ đang tản bộ về nhà. Quán cũng gần nơi cô ở nên đi bộ luôn cũng được. Ở Sài Gòn 3 giờ sáng là đường đông nghiệt rồi chứ đâu phải ở quê đâu mà sợ.

Đang tản bộ trên đường Nghệ Trác có cảm giác như ai đó đang đi sau lưng cô vậy, nhưng bản thân lại chẳng dám quay lại đối diện chỉ biết đi thật nhanh về nhà. Chi Lợi phía sau nhìn thấy chỉ biết bật cười, nhà cô cũng hướng đó nên đi cùng đường là phải thôi. Người ngoài không biết nhìn vào cứ tưởng cô là tên sở khanh đi theo với ý đồ xấu cho coi.

Đến khi rẻ vào hẻm cảm giác ấy cũng không thuyên giảm. Hẻm nhỏ lại thêm phần tối chỉ có mấy bóng đèn đèn nhấp nháy, Nghệ Trác cố đi nhanh hơn nhưng tiếng chân dậm lên đá nhuyễn xèn xẹt vẫn vang lên sau lưng.

Nghệ Trác đi nhanh đến mở ổ khóa rồi lao vào nhà khóa trái lại. Chi Lợi cũng bị tiếng đóng cửa ấy làm cho giật mình, cô có làm gì cô ta đâu chứ mắc gì sợ dữ vậy trời. Chi Lợi nhún vai rồi đẩy cửa vào trong, ngoại không khóa cửa trong vì biết cô hay đi khuya.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro