Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới đó mà thoáng qua hơn tháng trời, còn chưa tới nửa tháng nữa là tết tới nơi. Ở đây giờ người ta bán đồ tết, mai, đào nhiều lắm. Đường xá cũng đông hơn mọi ngày.

Trí Mẫn trên chiếc wave tàn giao đá chạy hết mấy quán nước mối ở xa giao cho xong  rồi mới đến mấy quán nước gần nhà. Trí Mẫn gạt chống bê bao nước đá vào quán gọi:

- Bà chủ ơi giao đá.

- Đợi chút ra liền.

Mẫn Đình trong nhà đáp vọng ra trên tay còn cầm theo bình bước nóng châm cà phê. Thấy Trí Mẫn hai mày Mẫn Đình nhíu lại, cả tháng nay Trí Mẫn cứ sao sao chả giống như mấy lần trước.

- Khiên qua đây dùm tui luôn đi.

- Khiên chứ khiên chứ.

Trí Mẫn cười tươi rói xóc bao đá trên tay khiên để vào thùng. Cái dáng vẻ nghe lời thân thiên quá mức đó làm Mẫn Đình sởn cả da gà. Trời Sài Gòn dạo này cũng nắng thật chạy xe vòng vòng ở ngoài nên bị chạm mạch cũng không có gì là lạ. Mẫn Đình rút trong túi ra cọc tiền định lên tiếng hỏi giá thì Trí Mẫn đã lên tiếng trước ngăn lại:

- Hông có lấy tiền.

- Hả? Giao đá hông lấy tiền chứ lấy gì?

- Lấy cô chủ được hông?

Trí Mẫn nhếch nhếch một bên mày liên tục còn đá mắt với cô nữa chứ. Trí Mẫn bị khùng hả ta? Mẫn Đình rùng mình quay lại tủ châm cà phê chuẩn bị bán.

Trên đường Trí Mẫn ngêu ngao ca hát còn hít sáo nữa chứ. Tới tiệm cô gạt chống đem mớ bao rỗng vào trong.

- Tiền giao đá đâu mậy? – Bà chủ tiệm nước đá xè tay hỏi.

- Từ từ trời, chưa kịp thở nữa.

Trí Mẫn cho tay rút trong túi quần jean rách sau đít một cọc tiền đưa cho bà. Bà ta lè lưỡi liếm vào đầu ngón tay đếm đếm tới tấm cuối thì nhăn mặt hỏi cô:

- Còn thiếu 5 chục?

- Ờ..thì..thì..

- Mày không thấy tiền con nhỏ bán quán nước đầu hểm đúng hông?

Bà chủ nhét cọc tiền vào túi chấp tay sau đít đi đến nhìn chằm chằm Trí Mẫn. Trí Mẫn nuốt ừng ực ú ớ:

- Đ..đúng..tui cho ta á..

- Bà mẹ mày!! – Bà chủ hét lên nhéo lỗ tai Trí Mẫn.

Trí Mẫn nhảy đỏng lên vì đau, nhéo chưa đã còn bị bà đá đít đánh dô lưng mấy cái chang chát.

- Đá của ông nội mày để lại hay gì mà mày đem cho không con nhỏ đó quài mậy.

- Thì..bà trừ dô lương của tui đi, có 5 chục làm quá.

- 5 chục hông phải tiền hay gì!? Trừ dô lương mày!? Mày làm mẹ gì có lương mà trừ, tháng này tao trừ hết rồi.

Nghe đến bị trừ hết lương Trí Mẫn lại nhảy đỏng lên. Cô có làm gì đến nổi bị trừ hết lưng đâu chời:

- Gì..gì mà trừ hết lương, bà có lộn không đó!?

- Lộn cái nổi gì, xổ sách ngày tháng tao ghi đủ hết rồi nè.

Bà ta với tay lấy cuốn xổ trên nắp thùng mướp lật ra từ trang chỉ cho cô, Trí Mẫn cũng tò mò chống hông nghía mắt nhìn:

- Hôm thứ tư tuần trước mày đi giao đá cho khách mà làm tan hết hai bao, tới hôm nay thì giao cho khách thiếu đá. Hôm nay mày còn không thèm lấy tiền, nhiêu đó tội đủ trừ hết lương mày chưa. Khách người ta đến máng vốn tao chứ đâu có nói với mày đâu.

- Ờ thì...

Bắt tội đúng quá nên hết chối Trí Mẫn làm ra bộ mặt không biết gì. Đúng là hôm đó cô mãi nói chuyện với Mẫn Đình quên luôn mấy bao đá trên yên nên làm nó tan hết trơn.

Trí Mẫn không biết nói sao cứ đứng đó gãi đầu rồi lại chà hai tay vào cái quần jean rách ngang gối.

- Lợi!! Thôi đi nha, mai qua giao gấp đôi trừ nợ cho.

Thấy bóng Chi Lợi lướt qua ngang tiệm đá Trí Mẫn nói xong rồi thì leo lên xe dọt theo. Chi Lợi tản bộ trên miệng còn là que kem mát lạnh, nhìn giống con nít hơn giang hồ.

Trí Mẫn chạy tới chặn đầu xe ngay đường đi:

- Đi đâu giờ này ạ mậy? Không đến bến tàu sao?

- Không, nay không đến. Mà mày đi đâu đây hông đi giao đá hả?

Chi Lợi cắn hết miếng kem cuối rồi quăng cây que xuống đường. Trí Mẫn không quan tâm đến câu hỏi nhìn xung quanh  rồi leo xuống xe câu cổ Chi Lợi nói nhỏ:

- Ê, đi uống cà phê nè.

- Quán cũ?

- Hông! Quán mới, bao ngon luôn.

Chưa kịp hiểu gì thì Trí Mẫn đã kéo Chi Lợi lên xe chở cô đi mất hút. Trí Mẫn chạy từ cuối hẻm ra tới đầu hẻm thì dừng lại. Chi Lợi leo xuống xe cười cười cụng vai Trí Mẫn một cái:

- Tao nói mà không nghe, giờ dính cô chủ quán rồi đúng hông?

- Ờ thì chút chút.

Trí Mẫn cười khoái gỡ nón bảo hiểm trên đầu để lên yên xe, còn nhìn vào kính vuốt vuốt tóc nữa chứ. Chi Lợi nhìn Trí Mẫn rồi lắc đầu, có gái cái là khác liền. Hai người ngồi vào ghế, Trí Mẫn thì cứ ngoái nhìn Mẫn Đình đang lúi cúi súc đá cho khách khác.

Trí Mẫn đập nhẹ lên mặt bàn kêu:

- Cô chủ ơi cho hai ly cà phê đen ít đường đi.

- Ờ có ngay, đợi xíu.

Mẫn Đình đáp vọng ra rồi quay lại tủ. Trí Mẫn tự lưng ra ghế nhắm hờ mắt nhịp dò. Giờ muốn chiều rồi làm ly cà phê rồi về ngủ luôn chứ đi đâu nữa, mai còn đi chở gấp đôi trừ nợ kia kìa.

Đang định châm điếu thuốc thì Trí Mẫn tự nhiên bật dậy chụp lấy tay cô làm điếu thuốc rơi xuống đất:

- Ê Lợi, em đó là em nào mà nhìn ngon quá dậy. Đi ra từ hẻm nhà mình kìa.

Trí Mẫn chỉ về hướng xéo bàn hai người đang ngồi cạnh hẻm, Nghệ Trác một tay che nắng đợi qua đường. Cơ thể nhỏ nhắn nhưng đầy đặn. Chi Lợi cũng nghiêng đầu nhìn theo thì cảm thấy có chút quen quen nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Chi Lợi cúi xuống nhặt điếu thuốc dưới chân bàn thổi thổi rồi mòi lửa rít một hơi đáp:

- Khách trọ của bà 6 Loan chứ ai, đối diện nhà ngoại đó. Chắc mới dọn tới đây, lạ là đúng rồi.

- Ngon dữ ạ chời. – Trí Mẫn vỗ vào đùi cái chát.

- Sao? Định bỏ cô chủ quán hả? – Chi Lợi rít hơi thuốc nghiêng mặt phà khói.

- Nhìn ngon vậy chứ cũng thua cô chủ mày ời, theo lâu vậy rồi sao bỏ được. Nhìn con nhỏ đó công nhận ngon thiệt mà chắc em chưa 18 quá. Nhìn mặt non xèo.

Trí Mẫn chề môi lắc đầu nhưng vẫn nhìn chăm chăm con gái người ta dù đã đi được một khúc khá xa.

- Mà Lợi nè, mày cũng thích con gái mà đúng hông?

- Ừ, rồi sao?

- Sao mày hông kiếm con nhỏ nào đi, thấy mày cứ ở vậy quài cũng chưa thấy quen ai. Bộ hông có ai yêu mày hả?

Chi Lợi đơ mặt sau câu hỏi đó nhưng rất nhanh sắc mặt lại biến đổi, cô bật dậy phảy phảy điếu thuốc vào gạt tàn nhìn Trí Mẫn cười đáp:

- Chỉ có Chi Lợi này không thích người khác, chứ không có việc người khác không thích Chi Lợi. – Chi Lợi nghênh mặt nhếch mày.

Cái vẻ mặt đắc ý đó khiến Trí Mẫn phải chề môi cười phá lên:

- Ghê vậy sao? Mày có gì để khẳng định?

- Tao có tiền!! Rất nhiều tiền!!

Chi Lợi dí sát mặt Trí Mẫn gằn giọng từng chữ một. Nói đúng quá rồi còn gì, có tiền thì ai chả thích đứa điên nó còn thích tiền cơ mà. Bí đường nói Trí Mẫn chỉ biết gật gù.

- Mà nè, mày không định yêu ai thật lòng sao?

- Quan tâm mấy chuyện đó chi, muốn thì cứ tìm tới giải tỏa. Ăn bánh trả tiền vậy thôi, yêu thật lòng làm gì!!

- Nói hay lắm, dái trời cho mày gặp được con nhỏ nào nó hành mày chết sống. Để tao coi Chi Lợi khi yêu sẽ trông như thế nào.

- Ừm, này chống mắt lên chờ đi.

Chi Lợi cười khẩy nhìn Trí Mẫn còn lắc lư đầu qua lại như khêu khích.

- Mà dạo này tao nghe nói ở quán mày bảo kê có đào mới hả? – Trí Mẫn xoay người nhìn vào trong rồi mới dám nhích ghế lại gần Chi Lợi hỏi nhỏ.

- Sao mày biết? – Chi Lợi bất ngờ hỏi lại.

- Ờ thì..đi đây đó nghe phông phanh vậy thôi. Ngon hông? – Trí Mẫn nhướn mày cười khoái.

- Tạm đươc.

- Bữa nào đi thử đi, lâu rồi không có...

Trí Mẫn được chớn buông miệng nói không ngớt, Chi Lợi ngồi cạnh thì nuốt ừng ực vỗ vỗ tay Trí Mẫn liên tục:

- Mày để yên cho tao nói coi!! – Trí Mẫn khó chịu khi Chi Lợi cứ đưa tay bịt miệng cô.

- Hay he!? Giao đá mà cũng có tiền đến mấy chỗ đó coi mấy em mắt xanh mắt đỏ uống ẻo!!

Giọng Mẫn Đình cất lên khiến Trí Mẫn giật mình đứng bật dậy cười hòa, hai tay cứ chà chà vào đít quần. Trí Mẫn bước đến nắm lấy tay cô chủ quán giải thích:

- Giỡn..giỡn mà, Mẫn nói giỡn chứ Mẫn làm gì có tiền tới mấy chỗ sa hoa đó. Có con Lợi nó hay tới chứ ai.

Tự nhiên bị đỗ oan Chi Lợi há hóc nhìn đứa bạn tri kỷ. Đúng là mê gái bỏ bạn chỉ có Trí Mẫn, Chi Lợi không biện minh khi bị Mẫn Đình liếc nhìn chỉ gật gù nhận tội đại giúp Trí Mẫn cua gái.

Mẫn Đình không mấy khả tin giật mạnh tay lại rồi đi vào trong:

- Muốn đi đâu mặc mấy người liên quan gì đến tui mà giải thích!!

- Còn cà...

- Cà phê nè!!

Mới nhóm lên vài bước giả vờ hỏi ai ngờ Mẫn Đình lại cầm nguyên ly cà phê đá tạt thẳng vào mặt Trí Mẫn. Chi Lợi ngồi phía sau cũng bị dính nước ướt nhẹp. Trí Mẫn đứng đó vuốt mặt rồi nhìn theo bóng lưng Mẫn Đình dậm chân đùng đùng bỏ vào nhà.

Chi Lợi bực mình khi không lại bị tạt cho ly cà phê. Cô đi đến đá đít Trí Mẫn một cái rồi lôi cổ áo nó về nhà:

- Cái thứ mê gái!! Đi về, kiếm còn nào nhẹ nhàng hơn xíu đi!!

Trí Mẫn mặt buồn xo theo lực kéo của Chi Lợi leo lên xe. Không còn tâm trạng chạy xe nữa cô để Chi Lợi chạy luôn cho lành.














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro