Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về nhà Trí Mẫn cứ như người mất hồn, trong bữa cơm cứ dà toàn cơm không đồ ăn không thèm gấp. Chả giống Trí Mẫn ham ăn thường ngày chút nào.

Ngoại từ nảy giờ cũng nhìn nó giờ mới lên tiếng hỏi:

-Bộ con bệnh hả Mẫn? Hay đồ ăn nay ngoại nấu không ngon?

-Dạ đâu có đâu ngoại, đồ ăn ngoại nấu lúc nào cũng là số một. – Trí Mẫn giật mình khi nghe ngoại hỏi, cô cười gượng  còn dơ tay ra hiệu cho ngoại.

Bà có phải con nít đâu, nó định gạt bà sao. Mắt thì vô hồn, còn mếu máo như sắp khóc tới nơi. Bình thường nó là đứa hoạt bác có như vậy bao giờ đâu. Chi Lợi bên này thì cứ ăn uống no say như bình thường thôi có để ý đến ai đâu.

Thấy ngoại quay qua nhìn chằm chằm cô Chi Lợi chỉ nhún vai lắc đầu miệng còn độn một họng cơm.

Bữa cơm yên lặng hơn thường ngày vì vắng đi sự phá phách trêu đùa của Trí Mẫn.  Đương ăn thì  nghe thấy tiếng mấy hạt mưa lắc rắc rơi trên mái tôn, một cơn mưa lớn ào tới rất nhanh còn có gió lùa vào nhà lành lạnh. Bàn ăn trong nhà vậy mà mưa còn tạt tới luôn chứ, nóc nhà cũng dột đôi chỗ.

-Ngoại dô trong nằm nghỉ đi, để đó con dọn cho.

Thấy ngoại định gom chén Chi Lợi lên tiếng ngăn lại rồi đứng lên dọn. Ngoại gật gù rồi đi khập khiễng vào trong, ngoại cũng có tuổi lưng đã cồng tóc đã bạc hơn phân nửa. Bà lại chẳng có chồng hay cháu con ruột, may mà nhận nuôi được Chi Lợi với Trí Mẫn ở cái mếu cũ bà hay đi chợ ngang.

Chi Lợi giật luôn chén cơm trên tay Trí Mẫn bỏ vào mâm, Trí Mẫn chẳng phản ứng gì cứ ngồi đó nhìn ra ngoài mưa.

Dọn dẹp chén rửa xong Chi Lợi quành ra nhà trước. Trí Mẫn nó dăng mùng sẵn trên cái chổng trước nhà. Đêm nay chắc ngủ lại đây một đêm, chứ trời mua to quá cô không về được. Thường Chi Lợi sẽ ở riêng, chỉ có Trí Mẫn là ở với ngoại. Do công việc của cô thì hay gây gỗ đánh nhau bọn nó hay tìm đến nhà, sợ ngoại lại lo nên cô mới không dám ở cùng ngoại. Có Trí Mẫn cô cũng yên tâm hơn.

Cầm vách mùng dũ dũ cho mấy con muỗi đang bám ở đó bay đi Chi Lợi mới cuối nhẹ đầu rồi chui vào trong. Vừa vào đã chạm phải cái mặt đưa đám của Trí Mẫn, nó gác tay lên trán mền thì đắp choàng qua bụng.

-Xích bển coi!! Nằm muốn hết cái giường. – Trí Mẫn không nói năng gì hết nằm nhích qua một xíu.

Chi Lợi ngồi ngay đơ đó một hồi lâu. Nếu thường ngày thì nó sẽ dảnh mỏ chửi cô nát thay, sao nay nó hiền lạ thường vậy ta. Hay vì bị gái tạt nước cho một phát là xìu luôn?

Chi Lợi kéo gối nằm xuống lên tiếng vu vơ hỏi:

-Vì gái mà xuống tinh thần vậy sao?

-....

Một khoảng lặng, Chi Lợi lại tiếp tục hỏi:

-Không có đứa này thì có đứa khác, có gì đâu mà buồn.

-Mày có yêu ai thật lòng chưa?

-....

Bị Trí Mẫn hỏi lại Chi Lợi cứng họng không biết đường mà đáp. Thú thật thì cô chưa từng biết cảm giác yêu nó ra thế nào, nhưng thứ tới với cô cũng như ăn bánh rồi trả tiền không có thứ gì gọi là tình cảm trong đó hết.

Thấy Chi Lợi im lặng rất lâu Trí Mẫn liền cười khẩy:

-Vậy là không có chứ gì!? Không có thì làm sao mày hiểu được.

-Ừ, không hiểu nên giờ khỏe nè. Thôi tao đi ngủ.

Không đôi co với nó nữa Chi Lợi tung mền ra rồi cuộn tròn trong đó ngủ. Trời mưa mà quắn mền ngủ thì còn gì bằng đâu chớ. Mới nằm có xíu mà Chi Lợi đã ngủ khò khò, Trí Mẫn thì vẫn vát tay lên trán thở dài thường thượt.

.....

Qua một đêm mưa tầm tả thì nay lại nắng sớm. Chi Lợi ra trước nhà vặn mình vài cái, tối qua không biết Trí Mẫn có ngủ không nữa mà mỗi lẫn giật mình lại thấy nó mở mắt chao dáo.

Đương nghiêng mình qua lại Chi Lợi nghe có tiếng nói của ai đó.

-Haizz..tối qua dột nhiều quá ngủ chả được gì hết. Nay chắc phải tự thân vận động sửa lại thôi.

Nghệ Trác chống hông đứng trước nhà thở dài nhìn lên mái. Tôn cũ nát, trách sao giá cho thuê lại rẻ tới vậy. Đành chịu thôi, tìm được nơi ở ngủ nghỉ ở Sài Gòn là hay lắm rồi, tiền lương chi cho ăn ở cũng đắc đỏ. Với mức lương phục vụ ít ỏi đó được vậy là tốt lắm rồi.

Chi Lợi cho hai tay vào túi quần đứng nhìn bóng lưng nhỏ xíu đang lay hoay không biết làm gì.

-Đây tôi làm cho. – Chi Lợi từ nhà đi qua dỡ lấy miếng tôn cũ trên tay Nghệ Trác.

Nghệ Trác nhất thời không biết chuyện gì xảy ra cứ dạ dạ rồi đưa luôn miếng tôn cho Chi Lợi. Giờ Nghệ Trác mới biết người ấy là con gái, tại giọng có phần trầm người cũng cao ráo nhưng lại ốm tông teo.

-Bị dột ở đâu? – Chi Lợi xoay mặt nhìn Nghệ Trác.

-Ở..ở trong đây...

Do mãi nhìn Chi Lợi nên Nghệ Trác có chút ngập ngừng ấp úng, cô đi trước dẫn Chi Lợi vào nhà rồi chỉ lên vài cái lỗ thủng trên nóc. Chi Lợi ngước nhìn rồi gật gù, đi vòng qua vách nhà ngoại lấy cây thang sắt dài bắt lên vách nhà, rồi đi luôn vào nhà sau lấy luôn óc vích. Nhìn động tác dứt khoát của Chi Lợi cứ như thợ chuyên nghiệp khiến Nghệ Trác đờ người đứng nhìn mãi.

Trèo lên đến trên Chi Lợi ướm thử miếng tôn khi nảy cầm theo, cắt rồi khoan. Xong xui cô còn gọi Nghệ Trác vào trong kiểm tra thử:

-Vào trong coi thử coi còn thấy lỗ hay không.

Nghệ Trác gật gù rồi chạy nhanh vào nhà xem.

-Xong rồi chị xuống đi.

Chi Lợi gom đồ, leo xuống thang. Cất dọn đồ đạt lại vào chỗ cũ, khi cần lại lấy là có ngay. Nghệ Trác đứng lúp ló trước cửa nhà đợi Chi Lợi bước ra mới dám ú ớ:

-Cám ơn chị...chị nhận cho em dui lòng. – Nghệ Trác rút ra tờ tiền hai trăm run run đưa về phía Chi Lợi.

Cô chỉ có nhiêu đó thôi, mới làm mấy ngày mà, lương đâu ra. Chi Lợi bật cười rút ra bao thuốc trong túi đốt một điếu:

-Cứ cầm lấy đi, hàng xóm sửa dùm không ăn tiền.

Nghệ Trác không nói nhưng lại nhìn lấy gương mặt đẫm mồ hôi của cô không rời mắt. Càng nhìn lại càng thấy quen mắt Nghệ Trác mới mạo muội hỏi:

-Chị có phải là người hôm đó trong quán bar..

Nghe hỏi đến đây Chi Lợi mới ngẩn mặt nhìn kỹ, đúng là có chút quen mắt. Chi Lợi chớp chớp mắt vài cái mới nhớ:

-Ừm, đúng. Cô là cô phục vụ đó ?

-Dạ đúng, may quá lần này lại gặp được chị. Không có chị em không biết phải làm sao nữa, xin phép được cảm ơn chị lần nữa.

Nghệ Trác vui mừng ra mặt cúi đầu liên tục. Chi Lợi cũng có phần ái ngại:

-Thôi không có gì, không cần cảm ơn nữa. Ở đất Sài Gòn này cẩn thận một chút thì hơn không ai cho không ai cái gì đâu. – Nói xong cô quay lưng bỏ vào nhà một mạch.

Nghệ Trác đứng đó một hồi thì cũng quay vào nhà. Nên dưỡng sức tối còn đi làm, làm việc này toàn thức khuya nên mệt lắm. Nhưng vẫn phải cố chứ sao.

.....

-Em đừng giận chị nữa mà...

-Tránh ra!! Còn đụng chạm vào người, tui báo công an bắt mấy người đó!!

Trí Mẫn cứ đi vòng vòng theo sau Mẫn Đình năn nỉ. Nhưng Mẫn Đình thì cứ tránh né cô, còn không thèm nhìn mặt cô một cái nữa chứ. Quán nay cũng khá đông khách Mẫn Đình cũng bận biệu pha nước, Trí Mẫn có ngõ ý muốn giúp nhưng bị Mẫn Đình từ chối thẳng thừng. Trí Mẫn buồn xo xụ mặt đứng dựa vào yên xe chờ đợi.

Sau khi pha rồi bưng cà phê ra hết bàn Mẫn Đình mới được nghỉ ngơi, cô đi vào nhà định lấy ấm nước nóng khác thì Trí Mẫn đã vội chạy theo ôm siết eo cô từ phía sau hối lỗi.

-Chị xin lỗi mà..đừng có giận nữa...

Mẫn Đình không kháng cự nhưng lại lên tiếng hờn dỗi tủi thân:

-Sao mấy người hông đi tìm mấy em đào ngon ngon đi, tới đây tìm tui chi. Tui là bà chằn tui hung dữ lắm không hợp với mấy người đâu!!

-Có đâu, em là nhất mà. Chị chỉ yêu mình em thôi.

Trí Mẫn ôm lấy eo em còn hôn chụt chụt lên vai mấy cái. Mẫn Đình nhớ lại chuyện đó vẫn còn rất tức quyết không mềm lòng, mạnh dạng gỡ tay Trí Mẫn ra khỏi eo.

-Sít...Ay da... – Trí Mẫn tự nhiên nhăn mặt rít lên

Mẫn Đình khi nảy còn mặt nặng mày nhẹ nói chuyện cọc cằn. Ngay khi nghe Trí Mẫn la đau thì lo lắng sốt vó quay lại nắm lấy tay người ta hỏi thăm lia lịa:

-Sao, sao đó? Em làm Mẫn đau hả?

Bàn tay đỏ ửng có mấy vết chai, vết phòng to nằm trong lòng bàn tay. Nhìn thấy thôi Mẫn Đình đã xót đứt ruột đứt gan, em ngẩng mặt lo lẳng hỏi:

-Chị sao đó, sao tay đỏ ửng vậy nè.

Trí Mẫn cười hiền đáp một cách ngay ngô:

-À, chị khiên đá nhiều chắc là phỏng lạnh thôi. – Trí Mẫn nói nghe sao nhẹ nhàng vô cùng.

Mẫn Đình mếu máo xót người ta nên cứ mân mê tay mãi không chịu buông. Còn lật lật qua lại xem miết, mu bàn tay đen xì do cháy nắng. Tay thì vừa phòng vừa chai nữa chứ, không xót sao mà được.

-Bộ chị đối xử tốt với bản thân xíu hông được hả. Suốt ngày chỉ biết làm người ta lo lắng thì giỏi.

Mẫn Đình cứ nhìn tay cô miết còn chít lưỡi liên tục. Trí Mẫn đứng người ta rồi cười ngay ngốc:

-Vào đây em sức thuốc cho. Hửm? Sao đó? – Mẫn Đình nhướn mày hỏi khi thấy Trí Mẫn đứng im không chịu đi.

Trí Mẫn hai mắt long lanh nhìn:

-Em hết giận chị chưa?

-Rồi!! Nhanh nhanh lên em còn bán.

Mẫn Đình bẽn lẽn gật đầu, định làm giá xíu mà Trí Mẫn bị vậy thương hông hết còn làm giá làm ơ gì nữa.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro