Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Hanh run rẩy nhìn đôi tay của mình, đôi tay này đã dính máu của biết bao nhiêu người, đều chết cả rồi sao hắn còn sống? Chính Quốc nói đúng xung quanh hắn chẳng còn một ai cả, người thương yêu nhất đã chết, người hận nhất cũng vừa mới bị hắn giết, Thái Hanh bỗng thấy tim mình như vỡ vụn. Sao lại như thế này, sao lại đau như vậy? Tại sao lại đến mức đường này, tại sao phải ép hắn giết chết thêm một người nữa?

                     

Nhìn Chính Quốc đã không còn hơi thở, hắn hung hăng dùng kiếm chặt đứt dây xích, đỡ y nằm xuống, đầu kê lên chân mình. Thái Hanh dùng sức rút con dao trên người Chính Quốc ra, hai tay giữ chặt miệng vết thương, mặc cho thân xác lạnh ngắt, tim đã ngừng đập.

                     

Thái Hanh giọng run run cùng vài phần hốt hoảng, tay chân loạn xạ tìm một chút nguồn sống: “Điền Chính Quốc, ngươi lừa ta! Ngươi lại lừa ta. Ta không cho ngươi chết, không được chết!”

                     

Hắn ôm lấy thân thể cứng đờ của Chính Quốc, muốn lấy hơi ấm từ thân thể của mình chuyền cho y một chút.

                     

“Ngươi không được chết, ngươi tưởng chết đi là xong sao? Tưởng là sẽ bù đắp được những gì mình đã làm sao? Điền Chính Quốc ngươi giết chết người mà ta yêu nhất, hại cả nhà ta, ngươi còn lừa ta, lừa ta! Haha ta hận ngươi, thực sự rất hận ngươi!”

                     

Tại sao ngươi lại bước vào cuộc sống của ta, nếu ngươi không xuất hiện Giai Hy cũng không chết, ỷ mình là con của vương gia ép ta lấy ngươi, bên cạnh ta ngươi hạnh phúc sao? Ta đối xử với ngươi như vậy, hành hạ ngươi nhiều như vậy tại sao trước khi chết ngươi vẫn nói thích ta! Ngươi chết đáng nhẽ phải vui mừng chứ, sao lòng lại đau như vậy, ngươi trả lời ta đi. Thà là ngươi cứ hận, oán giết, nguyền rủa cũng được. Sao lại nói ngươi thích ta?!

                     

Xung quanh bỗng có tiếng ồn ào, Tu Kiệt cận vệ thân cận của Thái Hanh, trên người đầy máu hốt hoảng chạy vào bẩm báo: “Công tử, người mau trốn đi người của vương phủ tìm được nơi này rồi, người của ta sắp không chống cự nổi rất nhanh họ sẽ đánh vào đây.”

                     

Thái Hanh như không không nghe thấy vẫn ôm chặt lấy xác của Chính Quốc. Tu Kiệt lo lắng, bất chấp phép tắc tiến lại gần kéo tay Thái Hanh.

                     

Tu Kiệt: “Công tử, người mau đi theo nô tài đi chậm chút nữa là không kịp nữa đâu!”

                     

“Thái Hanh, ngươi mau cút ra đây! “

                     

Sau tiếng gào thét là một tên lính bị ném thẳng vào trong, hắn phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh nhân sự. Tu Kiệt vội đứng lên giơ kiếm chắn trước mặt Thái Hanh, hắn lo lắng nhìn chủ tử của mình vẫn thất thần không động đậy.

                     

“Công tử, xin người đấy. Người đến là Sở Tiêu, người mau tránh đi!”

                     

Sở Tiêu là hảo bằng hữu của Chính Quốc, nếu hắn nhìn thấy huynh đệ của mình bị Thái Hanh giết chết nhất định sẽ băm Thái Hanh ra làm trăm mảnh. Thế nhưng giờ đi cũng không được nữa, Sở Tiêu một thân y phục màu đen, trên tay cầm thanh kiếm loang lổ vết máu đi về phía Tu Kiệt.

                     

Tu Kiệt vốn không phải là đối thủ của Sở Tiêu, chỉ trong vài chiêu ngắn ngủi đã bị hạ gục. Những tên thuộc hạ của Sở Tiêu cũng vừa chạy đến, nhanh chóng khống chế Tu Kiệt dưới đất đang chuẩn bị bò dậy. Sở Tiêu chĩa mũi kiếm về phía Thái Hanh, lại nhìn thi thể lạnh ngắt trong lòng hắn.

                     

Sở Tiêu cố nuốt xuống giọt nước mắt, giọng khàn khàn không thành lời, nói: “Ngươi... Ngươi giết y?”

                     

Thái Hanh vẫn giữ nguyên tư thế, không nhìn Sở Tiêu đến một cái, cũng không lên tiếng trả lời.

                     

Y tức giận lao đến đẩy hắn ra khỏi người của Chính Quốc, nhìn thi thể đã bắt đầu cứng không còn một chút sức sống, làn da trắng nhợt nhạt của xác chết cùng những vết thương chồng chất nhau, Sở Tiêu vuốt khuôn mặt gầy gò còn vương vết máu, từng vết thương trên người Chính Quốc như cứa sâu vào trong lòng, Sở Tiêu không nén nổi bi thương liền gào lớn lên, quay qua nhìn Thái Hanh bằng ánh mắt căm thù.

                     

Sở Tiêu kề kiếm lên cổ Thái Hanh, hắn cũng không một chút phản kháng đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm về thi thể đang nằm trên sàn.

                     

“Thái Hanh tên súc sinh! Ngươi có còn là người không? Chính Quốc đối với ngươi một lòng một dạ, ngươi... ngươi lại làm y thành ra như vậy!” Sở Tiêu ánh mắt đầy sát khí, gằn giọng.

                     

Hắn nhìn Sở Tiêu rồi nở một nụ cười đau xót: “Một lòng một dạ mà giết người ta yêu nhất, hại ta tan cửa nát nhà, một nhà hơn trăm mạng người của Kim phủ đều bị vương gia một đêm giết sạch, hại ta tứ cố vô thân, trở thành nghi phạm bỏ trốn sống chui sống lủi vậy mà là thích ta sao?”

                     

Sở Tiêu ngửa đầu lên ngăn giọt nước mắt rơi xuống: “Ngươi biết không phải do Chính Quốc làm mà, tại sao cứ đổ hết mọi thứ lên người đệ ấy? Người hại cả nhà ngươi là vương gia, y liều cả mạng mới cứu được ngươi, Kim phủ bị diệt môn y cũng không muốn, y cũng đã cố hết sức rồi.”

                     

Thái Hanh gào lên nói bằng giọng căm phẫn: “Không phải tự tay giết nhưng y cũng là người của vương phủ thì có khác gì, ta cần y cứu ta sao? Cần hắn thương hại ta sao? Hắn còn tự tay giết chết Giai Hy, người mà ta yêu nhất. Biết là ta thiếu nàng ấy sẽ không sống nổi mà y vẫn ra tay... Vậy thì ta hận có gì là sai? Ta hành hạ y, giết y, so với những gì y làm với ta còn chưa là gì cả!”

                     

Càng nghe những lời nói đó Sở Tiêu càng tức giận, khuôn mặt hằn lên từng tia máu, hắn túm lấy cổ áo Thái Hanh đấm liên tiếp cho đến khi khóe miệng rỉ máu.

                     

“Uổng cho người ngoài nói Thái Hanh ngươi thông minh cơ trí, ta thấy cũng chỉ là thứ đầu óc bã đậu ngu si, ngươi từ từ mà nhìn lại xem bản thân mình đã làm được gì, Chính Quốc đã làm gì ngươi ngẫm lại một lần đi!”

                                 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro