Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Hanh nhổ ra một ngụm máu, ngẫm lại sao? Có gì để mà ngẫm! Những năm tháng có Chính Quốc hắn một chút cũng không muốn nhớ lại.

                     

Sở Tiêu giọng vẫn khàn khàn: “Ta quen biết ngươi và Chính Quốc bao nhiêu năm, con người đệ ấy ta còn không biết sao y làm chuyện gì cũng đều có lý do cả, vì một câu nói năm đó của ngươi mà dày vò y cả một đời, y giúp đỡ ngươi thuận lợi đi lên từng bước, ngươi nghĩ nếu không có Chính Quốc Kim phủ của ngươi sẽ sống yên ổn bao năm qua sao? Kim phủ có ngày hôm nay cũng do ngươi lòng tham không đáy, vừa muốn tình yêu vừa muốn quyền lực, thế gian này làm gì có chuyện tốt như vậy? Người bên cạnh thành tâm với mình thì không biết trân trọng, Chính Quốc gặp phải ngươi đúng là xui mười kiếp!”

                     

Thái Hanh cười trong chua xót: “Ngươi không phải ta, ngươi làm sao mà hiểu được? Đừng nghĩ ta không biết trong lòng ngươi có y nên mới giúp y nói nhiều như vậy! Người chết cũng chết rồi, y cũng đâu thể trao thân cho ngươi được sao phải... Hự.”

                     

Hắn chưa nói hết câu đã bị Sở Tiêu đấm vài cái liên tiếp vào bụng. Sở Tiêu dùng hết sức lực hét lên: “Ta không cho ngươi sỉ nhục đệ ấy, dù cả thế gian này chê cười y thì ngươi cũng không có  tư cách đó!”

                     

Lau máu trên khóe miệng xong hắn bật cười, Sở Tiêu nghẹn ngào cầm chặt cổ áo của Thái Hanh: “Ngươi yêu An Giai Hy ta biết, ta cũng biết ngươi là người trọng tình trọng nghĩa yêu ai sẽ yêu đến cùng, nhưng ngươi đã từng thật tâm để ý đến Chính Quốc một chút nào chưa? Lòng ngươi sắt đá đến mức không giành cho y được một phần sao?”

                     

Thái Hanh cũng không biết, ngay từ lúc bắt đầu đã chỉ có oán hận, hắn đối xử tốt với Chính Quốc tất cả cũng chỉ  là đóng kịch. Hắn cố xây dựng quyền thế, chỉ mong có ngày đoạt được thiên hạ, có quyền lực rồi sẽ không bị ai ép buộc nữa, có thể vứt bỏ được Chính Quốc, có thể sống cùng An Giai Hy. Quả thật hắn chưa từng để ý đến Chính Quốc.

                     

Sở Tiêu chỉ về phía thi thể đã lạnh ngắt: “Ngay từ lúc bắt đầu ngươi không nên đối xử tốt với Chính Quốc, cuộc đời đệ ấy đã đủ đáng thương rồi. Tất cả là do ngươi ích kỉ, bản thân mình không hạnh phúc cũng hành hạ người khác theo!”

                     

“Thái Hanh, ngươi thử đặt tay lên ngực mình hỏi đi! Ngươi có thấy mình đã làm sai không? Trong lòng ngươi có thích Chính Quốc dù chỉ một chút không?”

                     

Mọi việc xưa kia như hiện lên trước mắt, từ ngày Chính Quốc mới gả vào Kim phủ. Ngày ngày sống trong sự giả tạo của hắn, có đau thương, có nước mắt nhưng một chút kí ức tươi đẹp cũng không có.

                     

Thái Hanh mơ hồ đáp: “Ta không thích y, ta không sai.”

                     

Đây là câu trả lời thật lòng sao?

                     

Sở Tiêu lửa giận bừng bừng gào lên: “Ngươi nói lại lần nữa!”

                     

Hắn nói lại câu lúc nãy nhưng ngữ điệu đã yếu đi vài phần: “Ta không sai, ta không thích y ta không sai.”

                     

“Hay cho Thái Hanh, đã vậy ngươi xuống hoàng tuyền theo Chính Quốc để đền tội cho y đi!”

                     

Dứt lời Sở Tiêu hạ kiếm xuống, Thái Hanh có thể cảm nhận được sự đau đớn trong lồng ngực. Tiếng hét của Sở Tiêu vang vọng trong nhà lao, mùi máu tanh sộc vào mũi. Tu Kiệt giãy giụa muốn lao vào đỡ cho chủ tử của mình, Sở Tiêu lại dùng một nhát kiếm cứa qua cổ Tu Kiệt.

                     

Nhìn căn phòng nhỏ bé chất đống xác chết, Sở Tiêu quỳ xuống dưới đất vừa khóc vừa cười, hắn dùng hai đầu gối lê đến chỗ thi thể của Chính Quốc.

                     

Sở Tiêu nghẹn ngào: “Xin lỗi, Chính Quốc. Ta... Ta không giữ được lời hứa. Ta đã giết người ngươi luôn trân trọng, nhưng hắn đáng chết, là hắn đáng chết.”

                     

Thái Hanh còn một chút ý thức mơ hồ, hắn vẫn nghe thấy tiếng của Sở Tiêu nhưng lại không thể mở mắt. Thanh kiếm đâm xuyên qua người đau đến nghẹt thở, phải chăng Chính Quốc trước khi chết cũng đau như vậy?

                     

Đến lúc chỉ còn hơi thở cuối cùng mới thấy những thứ trải qua như một giấc mộng, người từng quen biết, từng yêu, từng hận đều lần lượt hiện lên trước mặt. Hắn thấy Giai Hy mỉm cười với mình, thấy phụ mẫu, tỷ tỷ và cả Chính Quốc. Một kiếp trải qua thật là nhiều chuyện, vui vẻ không có mấy mà chỉ thấy đau thương và nước mắt.

                     

Hắn thấy khóe mắt mình ẩm ướt, xác chết cũng có thể khóc sao? Vì sao khi nghĩ đến hình ảnh của Chính Quốc hắn lại đau lòng đến vậy? Thái Hanh thấy ở nơi nào đó xa xa, Chính Quốc mặc bộ y phục màu trắng đứng dưới gốc cây đào, gió thổi làm những cánh hoa đào rơi xuống tóc. Y đứng đó một mình trông thật lẻ loi và cô độc. Tại sao trước khi chết người mà hắn nghĩ đến nhiều nhất lại là Chính Quốc?

                     

Nhớ đến câu hỏi của Sở Tiêu, đúng hay sai, thích hay không thích bản thân hắn cũng không rõ nữa, nhưng nếu có cơ hội làm lại, hắn tuyệt đối sẽ không dính dáng một chút gì đến cái tên Chính Quốc.

                     

Nếu có cơ hội làm lại hắn sẽ giữ chặt Giai Hy trong lòng, không để nàng phải bỏ mạng. Sẽ bảo vệ được gia đình của mình, sống một cuộc đời yên ổn, không có quyền lực không có tranh đấu. Chỉ là điều đơn giản như vậy thôi.

                             

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro