Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau khi cuộc thi được công bố, Seungkwan gần như biến mất khỏi tầm mắt của Hansol. Cậu nhốt mình trong phòng, tập trung hoàn toàn vào việc thiết kế bộ sưu tập dự thi. Áp lực từ việc đại diện cho trường trong một cuộc thi lớn khiến Seungkwan không thể thoát khỏi cảm giác lo âu. Cậu cảm nhận rõ ràng sức ép từ việc phải làm tốt, phải không phụ lòng mong đợi của giảng viên, bạn bè và cả Hansol. Những điều này cứ đè nặng lên cậu mỗi khi cậu nhìn vào tấm vải trắng, chiếc bút chì trên tay run run.

Seungkwan ngồi trong phòng, đèn sáng suốt ngày đêm, mắt cậu dán chặt vào những trang giấy, những bản phác thảo chất đống trên bàn. Những ý tưởng cứ đến rồi lại vụt tan biến, cảm hứng thoáng qua nhưng không đủ để tạo thành một thiết kế hoàn chỉnh. Cậu cảm thấy như đang mắc kẹt trong một vòng xoáy của sự bất lực và căng thẳng.

Cậu uống cà phê nhưng vị đắng của nó chỉ làm cậu cảm thấy chán nản hơn. Mỗi lần cầm bút lên, cậu lại tự hỏi liệu những đường nét mình vẽ ra có đủ tốt không, liệu nó có đáp ứng được yêu cầu của cuộc thi hay không. Những suy nghĩ tiêu cực liên tục xâm chiếm tâm trí, khiến cậu mất đi sự tự tin vốn có.

Trong khi đó, Hansol dường như cũng không thể tập trung vào công việc. Mỗi cuộc họp đều kéo dài mãi nhưng tâm trí anh chỉ lởn vởn quanh hình ảnh Seungkwan. Anh không hiểu sao dạo này mình lại cảm thấy bực bội và khó chịu. Đã mấy hôm rồi, anh không gặp được Seungkwan dù đã cố gắng liên lạc. Mỗi lần anh gọi điện hay nhắn tin, Seungkwan chỉ trả lời qua loa, nói rằng cậu bận và không thể gặp được. Đến trường, anh cũng không thấy bóng dáng của Seungkwan vì cậu đã ra về từ sớm.

Nỗi nhớ nhung cứ ngày một lớn dần trong lòng Hansol. Anh nhớ cái cách Seungkwan cười tươi mỗi khi trò chuyện, nhớ ánh mắt sáng ngời đầy tự tin của cậu. Nhưng bây giờ tất cả những gì anh nhận lại chỉ là sự im lặng và lảng tránh.

Một tối sau khi đã chờ đợi mà không nhận được tin tức gì từ Seungkwan, Hansol quyết định lái xe đến nhà cậu. Anh biết rằng nếu không trực tiếp đến gặp có lẽ Seungkwan sẽ cứ mãi trốn tránh như vậy. Khi đến nơi, Hansol nhìn lên thấy đèn trong phòng Seungkwan vẫn sáng nhưng cánh cửa vẫn im lìm không mở. Anh đứng dưới nhà, gọi điện cho cậu.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh. Sau một lúc lâu Seungkwan mới nghe máy, giọng cậu mệt mỏi và có chút xa cách.

"Tôi đang đứng dưới nhà cậu, ra gặp tôi một lát"

"Chú... sao chú lại đến đây? Em không thể gặp chú được, em còn đang bận" Seungkwan đáp nhưng giọng cậu yếu đi, như thể cậu cũng không chắc về lời nói của mình.

Hansol thở dài, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng sự lo lắng không giấu nổi trong lời nói.

"Ra ngoài đi, cậu cần phải nghỉ ngơi. Tôi biết cậu đang chịu áp lực nhưng tự nhốt mình không phải là cách giải quyết đâu"

Seungkwan im lặng một lúc lâu, trong đầu cậu là một mớ hỗn độn của những suy nghĩ lẫn lộn. Cuối cùng cậu cũng mở cửa. Seungkwan xuất hiện trước mặt Hansol, gương mặt nhợt nhạt và đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Hansol nhìn cậu, lòng anh chùng xuống. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Seungkwan, kéo cậu ra khỏi nhà và đưa lên xe.

"Đi đâu vậy chú?" Seungkwan hỏi, giọng yếu ớt và lạc lõng.

"Tôi đưa cậu đi ăn, rồi chúng ta sẽ nói chuyện" Hansol đáp, ánh mắt anh đầy kiên định. Anh biết cậu cần phải ra ngoài, cần phải thoát khỏi không gian ngột ngạt của phòng mình để lấy lại tinh thần.

Seungkwan không thể từ chối, cậu chỉ gật đầu và im lặng ngồi cạnh Hansol. Trên đường đi cậu vẫn cúi đầu, ánh mắt không rời khỏi đôi bàn tay đang đan chặt vào nhau. Trong lòng cậu sự lo lắng vẫn còn đấy, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy một chút an ủi khi có Hansol ở bên cạnh.

Khi đến một nhà hàng nhỏ, Hansol dẫn Seungkwan vào trong. Cậu ngồi đối diện anh, mắt vẫn chưa thể dời khỏi sàn nhà. Hansol gọi một vài món nhẹ và một tách trà cho Seungkwan. Anh muốn cậu thư giãn, muốn cậu tạm quên đi áp lực đang đè nặng lên đôi vai nhỏ bé.

Sau khi món ăn được dọn lên, Hansol nhẹ nhàng đẩy đĩa thức ăn về phía Seungkwan.

"Cậu ăn đi, cậu cần phải giữ sức khỏe" Anh nói với giọng dịu dàng.

Seungkwan ngước lên nhìn vào mắt Hansol, ánh mắt anh đầy sự quan tâm và lo lắng khiến cậu không thể từ chối. Cậu cầm đũa lên nhưng vẫn cảm thấy khó khăn khi ăn.

Hansol kiên nhẫn ngồi đối diện, im lặng chờ đợi cậu. Anh biết Seungkwan đang trải qua một khoảng thời gian khó khăn và anh muốn ở bên cậu, không chỉ như một người yêu trên danh nghĩa mà còn như một người bạn thực sự, một người mà cậu có thể dựa vào.

Sau một lúc im lặng, Seungkwan bắt đầu ăn từng chút một. Những món ăn tuy đơn giản nhưng lại khiến cậu cảm thấy ấm áp hơn. Khi đã ăn xong một nửa, cậu đặt đũa xuống và nhìn Hansol.

"Chú à... em thật sự rất sợ" Seungkwan nói, giọng cậu run run, mắt đỏ hoe "Em sợ rằng em sẽ không làm tốt, rằng em sẽ làm mọi người thất vọng"

Hansol nhìn cậu, trong lòng anh đau nhói khi thấy Seungkwan như thế này. Anh vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, rồi siết chặt.

"Cậu không cần phải lo lắng quá đâu. Tôi tin rằng cậu sẽ làm tốt, và nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu" Hansol nói, giọng anh trầm ấm và chân thành.

Những lời nói của Hansol như tiếp thêm sức mạnh cho Seungkwan. Cậu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn và một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Dù còn rất nhiều khó khăn phía trước nhưng biết rằng có Hansol bên cạnh, cậu cảm thấy mình có thể vượt qua được.

Sau khi ăn xong, Hansol đưa Seungkwan trở về nhà. Trên đường đi cả hai không nói gì nhiều nhưng không khí trong xe không còn nặng nề như trước. Khi đến nơi Seungkwan quay sang nhìn Hansol, mắt cậu ánh lên sự biết ơn và tình cảm.

"Chú à, cảm ơn chú" Seungkwan nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.

Hansol mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

"Không có gì đâu, cậu vào nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai là một ngày mới"

Seungkwan gật đầu rồi bước xuống xe. Cậu cảm thấy trong lòng mình đã được tiếp thêm sức mạnh, và nhờ có Hansol cậu tự tin rằng mình sẽ làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro