Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi sáng cuối tuần, khi ánh mặt trời còn chưa chiếu sáng khắp thành phố, Seungkwan đã được đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cậu vươn vai, lười biếng mở mắt nhìn vào màn hình, nhận ra cuộc gọi đến từ Hansol.

"Ai vậy ạ" Seungkwan khẽ nói, giọng vẫn còn ngái ngủ.

"Seungkwan, dậy chưa?" Giọng nói trầm ấm của Hansol vang lên từ đầu dây bên kia, mang theo sự nghiêm túc nhưng không kém phần quan tâm "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta bắt đầu tập luyện. Tôi sẽ đến đón cậu trong 30 phút nữa"

Seungkwan mở to mắt, sự tỉnh táo dần quay trở lại "Vâng, em sẽ chuẩn bị ngay"

Hansol không nói thêm gì, chỉ đơn giản là cúp máy sau khi nhắc nhở. Seungkwan ngồi dậy, nhanh chóng rời khỏi giường và chuẩn bị trang phục. Một phần trong cậu cảm thấy hồi hộp, nhưng phần khác lại đầy sự mong đợi.

-

30 phút sau, Seungkwan đã sẵn sàng đứng chờ trước con hẻm nhà mình. Khi chiếc xe đen sang trọng dừng lại trước mặt, Hansol từ từ bước ra. Hôm nay anh vẫn giữ nguyên phong thái lịch lãm thường ngày, trong bộ vest xám nhạt nổi bật.

"Chào buổi sáng" Hansol chào Seungkwan, đôi mắt anh lướt qua như đang kiểm tra sự chuẩn bị của cậu.

"Chào buổi sáng, chú" Seungkwan đáp, cậu cảm thấy hơi lúng túng dưới ánh nhìn của Hansol nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Hansol gật đầu, mở cửa xe cho Seungkwan rồi quay về ghế lái. Hansol khởi động xe và họ bắt đầu lăn bánh trên đường phố, nơi ánh nắng sớm mai chiếu rọi lên từng tòa nhà, tạo nên một bức tranh sống động của thành phố.

Họ đến một quán cà phê sang trọng, nơi Hansol thường xuyên gặp gỡ đối tác. Không khí ở đây mang đậm chất quý phái, từ cách bài trí nội thất đến cả âm nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa. Hansol chọn một bàn ở góc phòng, nơi có thể quan sát toàn bộ không gian xung quanh.

"Ngồi xuống đi" Hansol chỉ vào chiếc ghế đối diện.

Seungkwan nhẹ nhàng ngồi xuống, cố gắng giữ tư thế thoải mái nhất có thể.

Hansol bắt đầu giải thích.

"Khi cậu ngồi cùng tôi cậu phải nhớ một điều, cậu không chỉ đại diện cho chính mình mà còn cho cả tôi. Cách cậu giao tiếp, cử chỉ, ánh mắt đều rất quan trọng. Điều đầu tiên là phải luôn giữ thái độ bình tĩnh, tự tin nhưng không kiêu ngạo"

Seungkwan chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng lời mà Hansol nói.

"Tiếp theo, hãy chú ý đến ngôn ngữ cơ thể. Đừng ngồi quá thoải mái nhưng cũng đừng quá cứng nhắc, hãy giữ tư thế tự nhiên nhưng thể hiện sự tôn trọng với người đối diện" Hansol nói, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Seungkwan.

"Vâng, em hiểu rồi chú" Seungkwan gật đầu.

"Giỏi lắm" Hansol khẽ mỉm cười, vẻ nghiêm nghị ban đầu dần tan biến. "Bây giờ, tôi sẽ nói về cách giao tiếp. Khi nói chuyện, hãy giữ ánh mắt với người đối diện, nhưng đừng nhìn chằm chằm. Hãy lắng nghe họ và chỉ nói khi cần thiết. Đừng bao giờ ngắt lời người khác nhưng cũng đừng để mình bị lấn át. Tự tin lên Seungkwan, vì cậu xứng đáng được tôn trọng"

Seungkwan vui vẻ gật đầu, cảm thấy sự ấm áp trong cách Hansol dạy dỗ mình. Cậu biết rằng Hansol không chỉ dạy cậu những quy tắc đơn thuần, mà còn truyền đạt cho cậu những giá trị quan trọng hơn thế.

"Cậu còn gì thắc mắc không Seungkwan?"

"Em không, thưa chú"

Sau câu trả lời đó của Seungkwan, mọi thứ xung quanh bỗng dưng đều im lặng đến đáng sợ. Cậu có phần sợ hãi, nghĩ không ra mình đã nói sai ở đâu.

"Seungkwan" Hansol đột ngột lên tiếng, phá vỡ khoảng lặng "Tôi nhận thấy cậu vẫn cứ gọi tôi là chú và xưng em. Tôi biết cậu thấy điều này là lịch sự, nhưng thực tế thì cách xưng hô này có chút kỳ lạ, nhất là khi chúng ta đang giả làm một cặp đôi. Nếu có ai đó nghe thấy họ sẽ khó mà tin rằng chúng ta thực sự yêu nhau"

Seungkwan chớp mắt, thoáng chút bất ngờ trước câu nói của Hansol "À em... ý em là em nghĩ như thế thật sự đáng yêu. Em nghĩ việc xưng hô thế này sẽ giúp tạo nên sự thân thiết và khiến mọi người chú ý đến chúng ta nhiều hơn"

Hansol nhíu mày, vẫn giữ ánh nhìn nghiêm nghị. "Nhưng gọi tôi là chú thì nghe không hợp lắm, đúng không? Tôi không trẻ để cậu gọi bằng anh, nhưng cậu thì cũng không quá bé để gọi tôi là cháu"

Seungkwan mỉm cười, mắt long lanh.

"Vâng, em biết điều đó. Nhưng em không tìm được cách nào khác để gọi chú... À, ý em là anh. Em nghĩ xưng hô thế này vừa không quá xa cách lại không quá thân mật. Hơn nữa, nếu xưng là 'chú – em' thì sẽ tạo ra sự khác biệt mà mọi người dễ chú ý"

Hansol nhìn Seungkwan một lúc lâu rồi cười nhẹ "Cậu có lý của mình, cơ mà hãy nhớ rằng chúng ta phải thể hiện thật tự nhiên. Cách xưng hô này có thể đáng yêu, nhưng hãy cố gắng sao cho nó không gây ra sự chú ý không mong muốn"

Seungkwan gật đầu, cười tươi "Em hiểu rồi. em sẽ cố gắng điều chỉnh sao cho phù hợp hơn"

Hansol quan sát biểu cảm của Seungkwan, trong lòng bỗng thấy cậu thật đáng yêu. Dù cậu ấy vẫn còn vụng về nhưng Hansol không thể phủ nhận rằng có một sự ấm áp và chân thành từ Seungkwan khiến anh cảm thấy dễ chịu.

"Thôi được, chúng ta cứ để như vậy một thời gian đã. Nhưng nếu có ai hỏi về mối quan hệ của chúng ta, cậu cần phải thể hiện mình thật tự nhiên, hiểu chứ?" Hansol nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc.

Seungkwan mỉm cười, đôi mắt sáng lên với sự đồng ý "Em hiểu rồi, chú Hansol. Em sẽ nhớ lời chú dặn"

Hansol khẽ thở dài, nhưng trong đáy lòng anh vẫn cảm thấy thích thú với cách xưng hô của Seungkwan. Dù có chút kỳ lạ cơ mà cũng chính sự khác biệt này đã khiến Seungkwan trở nên đặc biệt trong mắt anh.

"Được rồi, giờ thì tiếp tục với kế hoạch của chúng ta" Hansol gật đầu nhẹ, ra hiệu cho Seungkwan chuẩn bị rời khỏi quán cà phê để bắt đầu phần tiếp theo của buổi học.

Cả hai đứng dậy chuẩn bị ra khỏi quán cà phê, đầu óc Hansol vẫn không ngừng suy nghĩ về cách xưng hô đáng yêu và có phần kỳ lạ này. Có lẽ điều đó không phải là một trở ngại lớn, mà trái lại nó khiến mối quan hệ giả dối này có thêm chút màu sắc đặc biệt. Hansol mỉm cười thầm trong lòng, tiếp tục dẫn Seungkwan đến những thử thách mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro