Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng Ý sang trọng, nơi có ánh đèn vàng phát ra từ những ô cửa sổ lớn. Seungkwan nhìn nhà hàng trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng. Đây là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố, nơi mà cậu chỉ từng nghe qua nhưng chưa bao giờ có dịp ghé thăm.

"Đây là nơi tôi muốn mời cậu ăn tối" Hansol nói khi anh bước xuống xe sau đó vòng qua mở cửa cho Seungkwan "Hãy cứ thoải mái, coi như đây là một bữa ăn để chúc mừng ngày đầu tiên của chúng ta"

Seungkwan mỉm cười cảm kích rồi bước theo Hansol vào trong nhà hàng.

Phía bên trong không gian được thiết kế tinh tế với những bức tranh nghệ thuật treo trên tường, ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn chùm tạo nên bầu không khí lãng mạn. Hansol chọn một bàn ở góc phòng, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố qua khung cửa sổ lớn.

Khi người phục vụ mang thực đơn đến, Hansol đưa menu cho Seungkwan, mắt anh ánh lên vẻ hài lòng khi thấy cậu không còn lúng túng như lúc trước.

"Cậu muốn ăn gì? Cứ tự nhiên chọn món mình thích"

Seungkwan cầm thực đơn nhưng mắt cậu vẫn nhìn Hansol.

"Chú biết đấy, em không quen ăn ở những nơi như thế này. Em nghĩ... chú nên chọn món cho cả hai chúng ta thì hơn"

Hansol mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu "Được thôi, để tôi gọi món"

Sau khi gọi món, Hansol quay lại nhìn Seungkwan, đôi mắt anh dịu dàng và chăm chú.

"Seungkwan, tôi biết cậu vẫn còn nhiều băn khoăn và lo lắng về mối quan hệ này. Nhưng hãy tin tôi, tôi sẽ làm tất cả để cậu cảm thấy thoải mái nhất. Nếu có bất cứ điều gì khiến cậu không hài lòng, đừng ngần ngại nói với tôi"

Seungkwan im lặng một lúc rồi chậm rãi gật đầu.

"Em sẽ nói nếu có gì không ổn, nhưng hiện tại... em nghĩ mọi thứ đều ổn. Em chỉ cần thời gian để quen với mọi thứ"

"Cậu nên thoải mái hơn. Tôi biết cậu chưa quen với những điều này nhưng tôi muốn cậu xem như đây là điều bình thường, dù có chút khó khăn. Chúng ta đang giả làm người yêu, và tôi muốn cậu cảm thấy tự nhiên nhất có thể"

Seungkwan mỉm cười, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn sau khi nghe những lời nói chân thành của Hansol.

"Vâng, em sẽ cố gắng"

Sau khi lời nói của cậu kết thúc, ánh mắt của Hansol chứa đựng sự ấm áp mà hiếm khi cậu thấy. Dường như dưới lớp vỏ ngoài lạnh lùng và nghiêm túc, Hansol còn có một mặt ôn nhu mà không phải ai cũng có thể nhìn thấy.

Khi món ăn được dọn ra, cả hai bắt đầu thưởng thức trong sự yên bình và thoải mái. Hansol thỉnh thoảng hỏi han về sở thích và cuộc sống của Seungkwan, điều đó khiến cậu cảm thấy như đang trò chuyện với một người bạn chứ không phải một người xa lạ.

"Cậu có biết vì sao tôi lại đề nghị cậu giả làm người yêu của tôi không?" Hansol đột ngột hỏi khiến Seungkwan ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ rõ sự tò mò.

"Em... em không chắc, nhưng em nghĩ có lẽ vì chú không muốn bị ép buộc đi xem mắt nữa" Seungkwan trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Hansol mím môi, ánh mắt nhìn xa xăm.

"Đúng vậy, nhưng không chỉ có thế. Tôi muốn tìm một người có thể hiểu và đồng hành cùng tôi trong những tình huống khó khăn, dù chỉ là tạm thời. Và khi gặp cậu, tôi đã nghĩ rằng cậu có thể là người đó"

Seungkwan cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lời nói của Hansol khiến cậu cảm thấy như mình thực sự quan trọng trong cuộc sống của anh.

"Em... em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng hết sức để giúp chú"

Hansol nhìn Seungkwan, trong mắt anh không giấu được sự hài lòng.

"Tôi tin cậu, và tôi cũng sẽ cố gắng để cậu cảm thấy an toàn và thoải mái khi ở bên cạnh tôi"

Bữa ăn kết thúc trong không khí thoải mái và ấm áp. Seungkwan không khỏi cảm thấy mình may mắn khi được ở bên cạnh một người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa chu đáo như Hansol. Dù mối quan hệ này chỉ là giả, nhưng những cảm xúc mà Hansol mang lại khiến cậu cảm thấy an toàn và được yêu thương thực sự.

Cả hai rời khỏi nhà hàng, ánh đèn phố đêm chiếu xuống con đường họ đi, tạo nên một bầu không khí yên bình nhưng không kém phần lãng mạn. Hansol cảm thấy đây là một khởi đầu tốt, và anh tự nhủ sẽ tiếp tục chăm sóc và bảo vệ Seungkwan trong thời gian tới, dù mối quan hệ này là thật hay giả.

Hansol nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, anh ngỏ ý.

"Chúng ta đi dạo một chút nhé? Tôi biết một công viên gần đây khá yên tĩnh, có lẽ cậu sẽ thích"

Seungkwan không hề ngần ngại, cậu nhanh chóng gật đầu.

"Vâng, em cũng muốn đi dạo cho tiêu bớt bữa ăn vừa rồi"

Hansol cảm giác hài lòng vì Seungkwan rất ngoan ngoãn, anh rồi dẫn cậu đi dọc theo con đường lát gạch. Cả hai bước chân nhẹ nhàng, không ai nói gì nhưng không khí giữa họ lại vô cùng thoải mái. Những chiếc lá cây xào xạc dưới chân và tiếng côn trùng kêu rả rích làm nền cho một buổi tối hoàn hảo.

Khi đến công viên, Hansol dẫn Seungkwan đi về phía hồ nước nhỏ, nơi có những chiếc ghế đá xếp dài dưới hàng cây xanh mát. Họ dừng lại bên hồ, Hansol nhìn ra mặt nước phẳng lặng, ánh đèn đường phản chiếu tạo thành những tia sáng lung linh trên mặt nước.

"Nơi này thật yên tĩnh" Seungkwan nói, mắt cậu dõi theo những gợn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt hồ. "Em thích cảm giác bình yên như thế này"

Hansol quay sang nhìn Seungkwan.

"Tôi cũng vậy, đây là một trong những nơi tôi thường lui tới khi muốn tìm chút tĩnh lặng. Có khi chỉ cần ngồi đây, ngắm nhìn cảnh vật thôi cũng đủ để tôi thấy lòng mình dịu lại"

Seungkwan cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Hansol, cậu cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình không hề lạnh lùng hay xa cách như vẻ ngoài.

"Em thấy chú là người rất ôn nhu"

Hansol ngạc nhiên trước lời nhận xét bất ngờ của Seungkwan.

"Ôn nhu sao?"

Seungkwan gật đầu, đôi mắt cậu ánh lên sự nghiêm túc.

"Phải. Lúc đầu em nghĩ chú là người lạnh lùng, khó gần. Nhưng khi tiếp xúc, em mới nhận ra chú rất dịu dàng và chu đáo. Có lẽ chỉ những ai thân thiết với chú mới thấy được điều đó"

Hansol im lặng một lát rồi nói.

"Cậu thật biết cách nhìn thấu người khác, không phải ai cũng nhận ra được điều này. Tôi chỉ là đã quen với việc che giấu cảm xúc của mình. Trong công việc, điều này là cần thiết"

Seungkwan khẽ gật đầu, đồng cảm với những lời của Hansol. Cậu hiểu rằng để giữ được vị trí như Hansol, anh không thể để lộ ra quá nhiều cảm xúc. Nhưng cậu cũng cảm thấy vui khi biết rằng mình đã chạm được vào phần ôn nhu ấy của Hansol.

Họ ngồi bên hồ một lúc lâu, nói chuyện về nhiều thứ từ sở thích cá nhân đến những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống. Hansol luôn lắng nghe với sự chú ý cao độ, thỉnh thoảng gợi ý một vài câu chuyện vui để không khí giữa hai người trở nên thoải mái hơn.

Khi thời gian đã trôi qua khá lâu, Hansol nhìn Seungkwan rồi hỏi khẽ.

"Cậu cảm thấy thế nào về buổi tối hôm nay?"

Ánh mắt Seungkwan tràn ngập sự hài lòng.

"Em cảm thấy rất vui. Dù mọi thứ vẫn còn mới mẻ với em nhưng em nghĩ mình sẽ quen dần. Chú thật sự rất chu đáo"

Nhận được lời nói như thế, lòng Hansol chợt cảm thấy ấm áp.

"Tôi rất vui khi nghe cậu nói vậy. Tôi muốn chúng ta có thể hiểu nhau hơn và cậu có thể tin tưởng vào tôi. Mối quan hệ này có thể không hoàn toàn thật, nhưng những cảm xúc tôi dành cho cậu thì không phải giả dối"

Seungkwan nhìn Hansol, đôi mắt cậu trở nên sâu lắng hơn. Cậu biết rằng lời nói của Hansol có thể mang nhiều ý nghĩa và cậu không muốn vội vàng đưa ra kết luận, nhưng cậu cảm thấy trái tim mình đã bắt đầu cảm thấy ấm áp hơn khi ở bên cạnh người đàn ông này.

"Em cũng muốn tin tưởng chú" Seungkwan nói nhẹ nhàng "Chỉ cần chú không làm em tổn thương, em sẽ sẵn sàng đi cùng chú trên con đường này"

Hansol khẽ cười, anh nhẹ nhàng vỗ về vai Seungkwan như để trấn an cậu.

"Tôi sẽ không làm cậu thất vọng, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua những điều tốt đẹp nhất"

Cả hai im lặng cùng nhau ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng trước mắt, cảm nhận bầu không khí yên bình bao quanh. Trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, nhưng họ biết rằng buổi tối này đã đặt nền móng cho một mối quan hệ đặc biệt giữa hai người.

Khi màn đêm dần buông xuống sâu hơn, Hansol nhẹ nhàng đứng dậy.

"Chúng ta về thôi. Cũng muộn rồi, tôi không muốn cậu về nhà quá trễ"

Seungkwan gật đầu đứng dậy theo Hansol. Cả hai quay lại xe, tiếp tục cuộc hành trình trở về nhà trong không khí yên bình và dễ chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro