Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nộp bài luận cuối cùng cũng đến, Seungkwan bước vào giảng đường với tâm trạng vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Cậu đã dành nhiều thời gian nghiên cứu, phân tích và hoàn thiện bài luận về "Xu hướng thời trang đương đại" Một chủ đề đòi hỏi sự nhạy bén với những thay đổi liên tục trong ngành thời trang.

Giảng đường hôm nay đông đúc hơn thường lệ, các sinh viên háo hức chuẩn bị cho phần thuyết trình của mình. Seungkwan nhìn quanh, cảm nhận không khí căng thẳng từ các bạn cùng lớp. Cậu tự nhủ phải giữ bình tĩnh, hít thở sâu rồi ngồi xuống ghế, lật lại những ghi chú cuối cùng để chuẩn bị cho bài thuyết trình.

Khi tên Seungkwan được gọi, cậu đứng dậy và bước lên bục giảng. Dù tim đập nhanh, cậu vẫn cố gắng giữ vẻ tự tin và nở nụ cười thân thiện với mọi người.

"Chào các thầy cô và các bạn, hôm nay em xin thuyết trình về xu hướng thời trang đương đại. Đây là một chủ đề rất thú vị và mang tính thách thức cao trong ngành thời trang hiện nay" Seungkwan mở đầu phần thuyết trình của mình bằng giọng nói rõ ràng nhưng không tránh khỏi sự lo lắng.

Cậu bắt đầu bài thuyết trình bằng cách trình bày về những xu hướng thời trang nổi bật gần đây, từ sự phát triển của thời trang bền vững cho đến sự trỗi dậy của phong cách retro. Những hình ảnh minh họa sống động và các số liệu thống kê mà cậu đã tỉ mỉ thu thập được trình bày trên màn hình lớn, khiến cả giảng đường chăm chú lắng nghe.

Seungkwan thỉnh thoảng dừng lại liếc nhìn các giảng viên để đoán xem phản ứng của họ, cậu thấy họ đang gật đầu đồng tình với các luận điểm của cậu. Điều này giúp cậu cảm thấy tự tin hơn.

"Và cuối cùng..." Seungkwan kết luận sau khi trình bày các xu hướng chính "Em muốn nhấn mạnh rằng thời trang không chỉ là về trang phục, mà còn là về cách thể hiện bản thân và định hình xã hội. Em tin rằng sự thay đổi trong thời trang đương đại là một quá trình phản ánh những biến đổi sâu sắc trong cách chúng ta sống và suy nghĩ"

Cậu dừng lại thở ra một hơi nhẹ nhõm khi thấy giảng viên chính của mình, một người có tiếng là khắt khe nhưng công bằng đang nở một nụ cười hài lòng.

"Cảm ơn Seungkwan, một bài thuyết trình rất ấn tượng" Vị giảng viên lên tiếng, ánh mắt ấm áp nhìn Seungkwan "Em đã thể hiện được sự hiểu biết sâu sắc về xu hướng thời trang và cách nó ảnh hưởng đến xã hội. Tôi đánh giá cao cách em kết nối giữa lý thuyết và thực tiễn"

Seungkwan cúi đầu cảm ơn, lòng nhẹ nhõm khi biết mình đã hoàn thành tốt phần thuyết trình. Cậu bước về chỗ ngồi, trong lòng tràn ngập niềm vui và tự hào.

Sau giờ học các bạn cùng lớp đến chúc mừng cậu, không quên khen ngợi bài thuyết trình xuất sắc. Seungkwan mỉm cười, cảm nhận niềm vui khi công sức mình bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng.

Trên đường về, Seungkwan không khỏi nghĩ đến Hansol. Cậu muốn kể cho anh nghe về ngày hôm nay, về cảm giác khi đứng trước giảng đường và sự công nhận từ giảng viên.

Bước vào quán cà phê quen thuộc, điều đầu tiên mà Seungkwan làm lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hansol với một nụ cười nhỏ trên môi.

"Em vừa hoàn thành bài thuyết trình rồi. Mọi việc diễn ra rất tốt đẹp, em rất vui. Cảm ơn chú đã giúp em giữ vững tinh thần"

Chỉ vài giây sau, điện thoại của cậu rung lên với tin nhắn hồi đáp từ Hansol.

"Tôi biết cậu sẽ làm được, cậu xứng đáng với thành quả hôm nay. Tối nay tôi sẽ đưa cậu đi ăn mừng, được chứ?"

Seungkwan cười tươi, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng "Em sẽ chờ, hẹn chú tối nay"

Cậu bỏ điện thoại vào túi, cảm thấy thật hạnh phúc và tự hào về những gì mình đã làm được hôm nay.

Sau khi báo tin vui cho Hansol về bài thuyết trình thành công của mình, Seungkwan quay lại với công việc tại quán cà phê Sunday. Hôm nay cậu cảm thấy nhẹ nhõm và phấn chấn hơn bao giờ hết. Những bước chân của cậu trở nên nhẹ nhàng, nụ cười trên môi cũng rạng rỡ hơn.

Anh Joshua là người khá tinh tế, anh dễ dàng nhận ra sự khác biệt trong tâm trạng của Seungkwan. Đứng sau quầy pha chế, Joshua mỉm cười nhìn cậu nhân viên trẻ của mình, không giấu được sự tò mò.

"Nhóc con, hôm nay em có chuyện gì vui sao?" Joshua hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng và có phần hài hước.

Seungkwan quay lại, cậu ngại ngùng cười.

"Dạ vâng, hôm nay em vừa hoàn thành xong bài thuyết trình quan trọng ở trường. Mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn em mong đợi"

Joshua gật gù, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

"Tốt quá rồi, thế thì phải chúc mừng em mới được. Để lát nữa anh pha cho em một ly cà phê đặc biệt nhé, coi như là phần thưởng của anh dành cho em"

Seungkwan bật cười.

"Em cảm ơn anh ạ"

Cả hai cùng mỉm cười, tiếp tục công việc của mình. Quán cà phê vẫn tấp nập khách ra vào và Seungkwan không ngừng di chuyển để đảm bảo mọi thứ đều ổn thỏa. Cậu hoàn toàn không để ý đến thời gian trôi qua cho đến khi tiếng chuông báo hiệu giờ làm việc kết thúc vang lên.

Đúng 8 giờ tối, khi Seungkwan đang lau dọn bàn, cánh cửa kính của quán bất ngờ mở ra. Một dáng người cao lớn lịch lãm bước vào, thu hút ánh nhìn của mọi người. Đó là Hansol trong bộ vest đen cắt may hoàn hảo, nét mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt có chút ấm áp khi nhìn thấy Seungkwan.

Seungkwan ngay lập tức nhận ra Hansol và bước tới với chút ngạc nhiên.

"Chú đến sớm vậy ạ?"

Hansol mỉm cười nhẹ, giọng nói dịu dàng hơn thường ngày "Tôi muốn đến sớm để cùng cậu đi ăn, hôm nay là một ngày đặc biệt mà"

Câu trả lời khiến Seungkwan cảm thấy ấm lòng. Cậu gật đầu, nhanh chóng cởi bỏ tạp dề và chào Joshua.

"Anh Joshua, hôm nay em xin phép về sớm một chút. Em có hẹn với bạn"

Joshua nhìn từ Seungkwan sang Hansol với ánh mắt khó hiểu nhưng không kém phần tò mò. Anh chủ tiệm hơi nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười.

"Được thôi, em cứ về đi. Chúc em có một buổi tối vui vẻ"

Seungkwan cúi đầu chào Joshua rồi cùng Hansol bước ra ngoài. Khi cánh cửa kính đóng lại, Joshua vẫn đứng sau quầy pha chế, ánh mắt nhìn theo hai người với một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu. Anh tự hỏi về mối quan hệ giữa Seungkwan và người đàn ông lịch lãm vừa đến đón cậu.

Khi bước ra ngoài, gió đêm mát mẻ thổi qua mang lại cảm giác dễ chịu. Hansol nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Seungkwan rồi dẫn cậu ra xe. Không khí giữa họ thật tự nhiên và Hansol dường như không muốn phá vỡ khoảnh khắc êm đềm này bằng những lời nói quá xa lạ.

"Cậu muốn ăn gì?" Hansol hỏi khi cả hai đã ngồi trong xe, giọng nói của anh vẫn giữ nguyên sự dịu dàng.

Seungkwan nghĩ một lát rồi trả lời.

"Em không biết nữa, nhưng có lẽ em muốn ăn món gì đó nhẹ nhàng dễ tiêu hơn một chút"

Hansol gật đầu, khởi động xe và lái đi, để lại đằng sau ánh đèn ấm áp của quán cà phê. Joshua đứng trong quán, nhìn theo họ cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt.

Joshua thở dài, tự nhủ sẽ phải hỏi Seungkwan về người đàn ông bí ẩn kia vào ngày mai, nhưng trong lòng vẫn thấy vui mừng khi thấy cậu nhân viên của mình có một buổi tối trọn vẹn sau một ngày dài vất vả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro