13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn 2 tiếng hát hò, vừa hay cũng hết giờ hát, cả đám thu dọn mọi thứ rồi ra về. Lee Chan và Kim Mingyu hẹn nhau đi tăng ba và địa điểm là quán net, hai người vì thế tạm biệt mọi người trước rồi choàng vai bá cổ bước đi. SinB cũng phải đưa Umji về nên cũng tạm biệt luôn. Hiện tại còn em và hắn đứng nhìn nhau, ngại ngùng không biết nói gì.

"Ừm, cậu về sao?"

Hỏi ngộ, chả lẽ ngủ ở đây?

"Ưm, phải về chứ". Em gật đầu

"Thế cùng về đi, hôm nay tôi không đi xe".

"Nhà cậu tiện đường không?"

"Xa hơn nhà cậu một chút, nhưng không sao".

Boo Seungkwan gật nhẹ đầu rồi bước đi, Hansol cũng nối gót theo sau. Từ đây đến nhà em cũng mất tầm mười phút đi bộ. Hai người đi một đoạn khá xa, vẫn không ai nói câu nào. Bình thường em có nhiều chuyện để nói lắm, sao bây giờ nghĩ mãi vẫn không ra chủ đề gì cả. Đôi chân cứ bước đi mãi, em nhỏ cứ muốn nghĩ xem nên nói gì với hắn đây. Thế là tới nhà lúc nào cũng không hay, đi lố cả một đoạn dài. Hắn trông thấy mà bật cười, đứng trước cổng cho hai tay vào túi quần, gọi với theo.

"Seungkwan à, cậu đi lố rồi, quay lại nào".

"Ơ..." Seungkwan quay đầu thấy Hansol đứng im nở nụ cười. Em ngại ngùng đi tới, hai má tự giác đỏ ửng.

"Tới nhà rồi, cậu vào nhà đi".

"Ừm, tớ vào nhé, tạm biệt cậu".

Seungkwan vẫy tay tạm biệt, sau đó quay gót vào nhà. Đi được nửa đường, lại sực nhớ gì đó, nhanh chóng quay đầu vẫn thấy hắn âm thầm nhìn mình. Em lấy hơi, đi ngược lại chỗ hắn. Choi Hansol hơi ngạc nhiên nhướng mày, nhìn bạn nhỏ ban nãy đã đi mà bây giờ lại quay trở về. Không để hắn thắc mắc em đã lên tiếng trước.

"Hansol ơi". Em nhẹ giọng gọi

"Ơi...". Và hắn cũng ôn nhu đáp lại

Ngọt ngào quá, khác gì một cặp đang yêu nhau đâu trời.

"Thật ra tớ có nghe SinB nói là Hansol đang buồn phiền chuyện gia đình, lại không chia sẻ được với ai. Tớ cũng không biết nói sao để an ủi Hansol cho nên chỉ muốn nói vài câu ngắn gọn thôi.

Cho dù cậu có ra sao, hãy nhớ là còn Seungkwan tớ ở bên cạnh. Có gì cứ chia sẻ với tớ nha, đừng giấu giếm rồi chịu đựng một mình. Tớ vẫn luôn bên cậu mà".

Tớ vẫn luôn bên cậu mà.

Câu nói gây xác thương nhất trong ngày, quá ngọt ngào, ư hự, chịu không nổi.

Seungkwan rụt rè hôm nào đã can đảm nói ra hết lòng mình, lời nói tuy vụng về nhưng chân thành vô cùng. Hàm ý sâu xa không chỉ là để gửi lời an ủi đến nỗi buồn của hắn, mà chính là tâm tư bấy lâu em gửi cho người em thương. Nếu em đã can đảm nói ra, thì hắn cũng không thể giấu giếm được nữa.

"Seungkwan à, thật sự mà nói, tôi không còn coi cậu đơn thuần là bạn nữa rồi".

"..." Tại sao vậy?

"Đừng làm vẻ mặt đó chứ, nó cứ khiến tôi thêm yêu cậu hơn thôi".

"Hả?" Em vừa nghe cái gì vậy nè?

"Tôi thích cậu, thích đến mức không thể khống chế nữa rồi. Tôi nói ra không phải bắt ép bạn nhỏ đồng ý, lời nói tôi gửi đây nhờ Seungkwanie giữ hộ, chờ ngày mai trả lời tôi nhé".

"..."

"Bây giờ Seungkwanie vào nhà đi, đã trễ rồi, hai chú sẽ lo. Seungkwanie ngủ ngon, trong mơ hãy nhớ về tôi, sau đó đưa ra quyết định nha. Tạm biệt, bạn nhỏ ngủ ngon".

Chưa kịp làm gì hắn đã đi mất, dù có gọi tên cũng không chịu quay lại. Seungkwan ôm lòng ngực mình, nơi đang có trái tim biểu tình liên hồi. Trả lời sao? Chẳng phải điều hắn vừa làm lại chính là điều em luôn mong ước sao?

Không hiểu sao, tự nhiên thường ngày dễ ngủ dữ lắm, bây giờ lại lăn qua lăn lại mãi chẳng chợp mắt được. 

Seungkwan nhớ Hansol quá rồi.

***

Choi Hansol hôm nay đặc biệt dậy sớm, chuẩn bị quần áo sách vở tươm tất rồi đứng trước gương. Thầm nhận xét hôm nay có đủ soái để khiến bạn bé kia đổ gục hay chưa. Đẹp thì có đẹp đó, nhưng mà em nhỏ đổ hắn từ lâu rồi, không cần cồng kềnh vậy đâu.

Hắn bước xuống nhà, vừa hay mẹ kế của hắn cũng chuẩn bị đi làm. Thấy con trai đi học sớm hơn thường ngày, Eunjoo cũng hơi bất ngờ. Ngỏ ý muốn hắn đi cùng vì tiện đường, Choi Hansol cũng đồng ý, hôm nay tâm trạng hắn đặc biệt tốt.

Nhanh như thoắt, mười phút sau hắn có mặt trước cổng trường, mẹ kế dặn dò hắn vài điều rồi cũng chạy xe đi mất. Tâm trạng hiện tại rất tốt cho nên Choi Hansol như muốn nhảy chân sáo vào trường, nhưng mà không thể để mất hình tượng như thế được. Kiềm chế, hắn phải kiềm chế.

Choi Hansol nhanh chân bước vào lớp, vẫn như mọi khi lớp trưởng Hwang vẫn đi học rất sớm. Hắn về chỗ ngồi, tay chống cằm cười như thằng ngốc. Thấy quái lạ, cô ngoái đầu nhìn hắn, xoay hẳn người lại, SinB thình lình hỏi.

"Này học trưởng, sao hôm nay tâm trạng tốt thế?"

"Ừa, hôm qua mới tỏ tình".

"Cái gì? Tỏ tình á? Với ai? Seungkwan hả?" SinB bất ngờ đến thiếu điều muốn hét toáng lên.

"Thì tất nhiên là cậu ấy rồi". Họ Choi thản nhiên trả lời.

"Rồi sao, Kwanie của tôi nói sao?"

"Thấy cậu ấy ngại nên tôi cũng không nói gì thêm, hôm nay có lẽ Seungkwanie sẽ trả lời tôi". Nói đến đoạn này hắn lại vui đến không tả nổi.

"Ái chà chúc mừng nha, thế là học trưởng sắp có bồ".

"À mà cậu lát nữa gặp Seungkwan thì hẹn cậu ấy tan học ra sân sau gặp tôi nha, bây giờ tôi phải lên phòng hội đồng".

"Được".

SinB chắc nịch đồng ý, sau đó cũng quay lên tiếp tục viết viết ghi ghi gì đó. Hắn cũng rất tin tưởng mà đứng dậy bước lên phòng hội đồng để xử lý vài thứ mà hôm qua giám thị có nhắn nhờ hắn. Lòng nở hoa cho nên hắn không nhớ ra, bữa sáng hôm nay thực đơn của hắn lại thiếu sữa dâu. Và em nhỏ kia đang ở trong lớp bận úp mặt xuống bàn suy nghĩ rồi.

Chính vì hôm nay tâm trạng của mọi người đều khác, nên là tạo cơ hội cho một người nào đó thực hiện được kế hoạch của mình. Kim Jiwoo cười thầm đứng bên cạnh cửa sổ lớp A1, chứng kiến hết cuộc trò chuyện của hai người. Kẻ mưu mô luôn có nhiều tâm kế, đã thế y còn biết được thời gian địa điểm họ hẹn nhau. Kim Jiwoo y dù có ra sao vẫn sẽ nhất quyết biến Choi Hansol trở thành của mình.

Vì biết bản thân bận nên hắn mới nhờ cô chuyển lời, nếu không thì đã tự đi hẹn người ta rồi. Có lẽ có tình yêu vào nên mụ mị hay sao đấy, hắn có thể nhắn tin với em qua Instagram mà, cần gì phải làm phức tạp mọi chuyện lên nhỉ? Vậy là suốt giờ ra chơi Choi Hansol ở lì trong phòng hội đồng, không gặp được em và em cũng không dám làm phiền hắn nữa. Với cả em rất ngại luôn. SinB cùng Seungkwan đến thư viện tìm tài liệu học, chọn một chỗ khuất và im lặng đọc sách. Nhưng mãi một lúc sau, thư viện ồn ào, cả nhóm học sinh nhốn nháo ngoài cửa sổ xem gì đó. Cô và em sẽ chẳng nhiều chuyện cho đến khi nghe nhân vật chính được họ bàn tán.

"Xem kìa, cậu ta không phải học sinh trường Daeshim sao?" Một nam sinh nhận ra từ đồng phục nên ngạc nhiên thốt lên

"Phải ha, nhưng mà hình như cậu ta là người hôm qua làm loạn dưới sân bóng đó". Nam sinh khác với mái tóc chuẩn mốt hôm qua cũng có mặt tại khán đài cổ vũ nên việc nhận ra nam sinh trường bên là điều rất đơn giản.

"Nhưng sao cậu ta lại có mặt ở trường mình chứ?"

"Cậu ta hôm qua cũng kéo tay níu chân bạn nữ sinh nào đó, không biết là quan hệ gì".

"Ơ đó là Umji lớp tôi mà?" Một bạn nam với cặp kính to ụ kêu to khi nhận ra bạn học cùng lớp đang dằn co với nam sinh đó.

"Ơ SinB... chờ tớ, cậu đi đâu vậy?"

SinB không nói gì lập tức phóng thẳng ra giữa sân, Seungkwan thấy vậy cũng chạy theo. Gấp tới nổi quên mất cầm theo điện thoại và ví tiền.

"Tên khốn, lại là cậu?" Cô hét to, gương mặt hừng hừng sát khí khi thấy người yêu nhăn nhó khó chịu vì bị người kia quấy rối.

"Tôi đã bảo đây không phải là chuyện của cậu, tránh ra! Người tôi cần nói chuyện là Umji".

"Đây là chuyện của tôi, cậu đang quấy rối người yêu tôi, thế đã đủ quyền xen vào chưa?"

"Người yêu? Thì ra... thì ra em bỏ rơi tôi để qua lại với cô ta".

Nam sinh cười khẩy một cái không cam tâm, rốt cuộc người cậu ta yêu thương lại bỏ rơi cậu ta, khiến cậu ta đau khổ. Trong khi đó cô nàng Umji lại đang vui vẻ bên một mối tình mới. Nghe đến đây SinB chợt ngớ người, bỏ rơi... là ý gì chứ? Cô quay người nhìn Umji nước mắt đầm đìa, tay nâng lên lau đi hàng nước ươn ướt, khẽ khàng nói.

"Không việc gì phải khóc hết, tớ sẽ đòi lại công bằng cho cậu nhé? Umji của tớ rất ngoan mà".

"Hai người... là người yêu cũ sao?" Seungkwan là người ngoài cuộc, cũng đã nghe và hiểu tình huống hiện tại, thấy mình cần xen vào một chút, em tiến lên một bước nhỏ rồi hỏi nam sinh kia.

"Phải, tôi đã từng rất thích cậu ấy, thích đến mức có thể làm mọi thứ cho cậu ấy. Nhưng rồi sao, cậu thề hẹn những gì với tôi chứ Umji? Cậu đột nhiên chuyển trường rồi bỏ lại một câu chia tay? Cậu nghĩ tôi là thằng ngốc à?"

"Tôi không cần thứ tình yêu giam lỏng của cậu! Cậu thích tôi? Thích tôi đến mức ngay cả việc tôi nhìn một người khác cậu cũng ầm ĩ cả lên? Rốt cuộc tôi không hiểu tình cảm của cậu tốt đến mức nào, nhưng nó làm tôi thấy chán ghét! Dù sao cũng chia tay rồi, người yêu mới của tôi rất tốt, không đối xử với tôi như cậu cho nên buông tha cho tôi đi, đừng thích tôi nữa".

Cuối cùng rồi tình yêu có to lớn đến bao nhiêu, người kia cũng chỉ cần nó đơn giản thôi. Có vẻ cậu ta yêu sai cách, để rồi lại đau khổ vì chính những gì mình gây ra.

Boo Seungkwan tiến đến nói gì đó với cậu nam sinh bên Daeshim, cuối cùng cậu ta cũng chịu về lại trường mình. Vừa hay giờ ra chơi cũng vừa dứt, SinB ôm bả vai Umji về lớp, vừa đi vừa tâm sự với cô nàng. Seungkwan thì quay lại thư viện trả sách rồi đem đồ đạc cả hai bỏ quên về. Vậy mà không hiểu sao em nhớ điện thoại mình kẹp giữa cuốn sách đang đọc dở khi chạy vội theo cô bạn thân, bây giờ lại nằm trơ trọi trên bàn. Chắc là do em nhớ nhầm và đa nghi quá nên cũng vứt vấn đề này ra sau đầu, gom vội đồ trên bàn rồi chạy nhanh về lớp để còn kịp lúc giáo viên chưa vào.

***

Cuối cùng tiếng chuông em mong chờ nhất cũng vang lên, dẹp tập sách vào balo, tim em cứ đập liên hồi báo hại chủ nhân nó chân tay luống cuống mãi mà không cho cuốn sách cuối cùng vào balo. Thấy một màn bối rối của em, một bạn nam trong lớp tiến lại không nói gì giúp em luôn. Cậu ta cười tươi nhìn Seungkwan, em nhỏ này rối rít cảm ơn người ta.

"Ơ cảm ơn Deojan nhiều nha, thật xấu hổ quá".

"Cậu vội lắm hay sao mà tay chân luống cuống thế kia?"

"À tớ... tớ sắp đi gặp học trưởng á mà ha... haha.." Cười giả trân quá đi bé ơi

"Dạo này cậu có vẻ thân với học trưởng Choi nhỉ, và cả nhóm bạn của cậu ta nữa?"

"À, chắc do hợp tính nhau thôi, vả lại tớ và Hansol sắp..."

"Hửm? Sắp gì cơ?"

"Haha không có gì đâu, thôi tớ đi trước nha, tạm biệt Deojan". Em khoác balo chạy đi, để lại bạn học họ Jung ngơ ngẩn nhìn em, ánh nhìn không hề tầm thường chút nào.

***

Ban nãy em chạy nhanh lắm, sợ rằng bạn học họ Choi tên Hansol nào đó đợi lâu. Em bước đến sân sau, trong đầu mường tượng ra cảnh khi thấy em thì hắn sẽ cười thật tươi chào đón em. Rồi hắn hỏi em về câu trả lời cho câu tỏ tình hôm qua, sau đó em sẽ đồng ý, cả hai sẽ trở thành một cặp đôi thật ngọt ngào không khác gì trong phim. Trí tưởng tượng của bạn Seungkwan cực kì màu hồng, khiến cho lòng em hồi hộp muốn nhảy lung tung cả lên nhưng rồi sao, khung cảnh trước mắt lại khiến em vỡ mộng, balo cũng theo sự thả lỏng của ai kia mà rơi xuống đất cái 'bịch'.

Tiếng động tuy nhỏ nhưng giữa không gian tĩnh lặng như này lại rõ mồn một, Hansol quay đầu. Hắn nhìn thấy em nhỏ hắn thương đang nước mắt chảy dài, trông đến đau lòng. Tự hỏi rằng tại sao em bé lại khóc rồi bất chợt nhận ra tình huống hiện tại chính là nguyên nhân. Hắn vội vã đẩy vòng tay đang siết chặt lấy eo mình ra, sợ rằng em bé sẽ hiểu lầm. Tuy vậy trong mắt em lại trở thành cảnh Choi Hansol đang thân mật cùng với người khác, thấy em đến và như bị bắt quả tang nên mới đẩy ra. Nước mắt làm nhòe đi tiêu cự của em, Seungkwan lùi về phía sau khi thấy bóng người nọ đang dần đi về phía mình, em nhanh chóng xoay người chạy đi mất dạng. Choi Hansol hốt hoảng khi biết người thương hiểu lầm nên chạy theo, không quên nhặt balo dưới đất do em làm rơi đeo lên vai đi cùng.

Bên này nam sinh Kim Jiwoo rất hả hê, tất cả là do y sắp đặt. Nếu trái tim của hắn y không thể nắm giữ được, thì Boo Seungkwan cũng đừng hòng chạm vào.

***

"Seungkwan, Seungkwan à cậu dừng lại nghe tôi giải thích đi mà". Choi Hansol cố gọi với theo nhưng lại không thể vì em bé kia cứng đầu không chịu, còn không ngừng tăng tốc chạy thật nhanh.

"Aa...." Seungkwan lo chạy khỏi hắn, lại bất cẩn làm chân này đá chân kia nên ngã ra đất. Nước mắt vẫn không ngừng rơi. Choi Hansol bị dọa cho sợ, liền chạy đến bên em nhỏ đang khóc lóc không ngừng, ôm chặt vào lòng vừa xoa lưng vừa an ủi.

"Có sao không? Sao lại bất cẩn như vậy chứ? Cậu có giận tôi thì cũng không được phép làm bản thân bị thương biết không hả!"

"Buông ra, tớ không cần cậu quan tâm". Dùng hết sức đẩy hắn ra, em chạy đi với đầu gối đã rách toạc rươm rướm máu. Dù vết thương có đau thì cũng không bằng nơi trái tim em đây. Rõ ràng hắn nói hắn thích em, vậy mà lại đi ôm người khác. Em cảm thấy mình như bị trêu đùa tình cảm.

Chạy mãi cũng đến nhà, em không nói năng gì mà đi thẳng vào phòng với cái chân cà nhắc và gương mặt lấm lem nước mắt. Ba Jongyul khó hiểu nhìn bộ dạng thê thảm của con trai nhỏ, định bỏ luôn việc tưới vườn hoa chạy vào hỏi thăm tình hình em nhỏ thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân kèm tiếng thở dốc. Hắn đứng trước mặt ba Jongyul, nghiêng người nhìn vào trong nhà. Rốt cuộc cũng vì tò mò về tình huống oái ăm và khó hiểu của hai bạn nhỏ nên ba lên tiếng hỏi.

"Hai đứa làm sao vậy?"

"Chú Jongyul, Seungkwanie ngã nên bị thương ở đầu gối, chú xem bạn ấy giúp con nha. Tụi con có chút hiểu lầm nên mới thành ra như này".

"Ừm, chú hiểu rồi".

"Đây là balo của cậu ấy, chú dỗ bạn nhỏ nín khóc giúp con nha, đừng hỏi bạn chuyện gì, Seungkwanie chắc đang buồn lắm".

"Chú... chú biết rồi. Hay con vào trong nhà uống cốc nước đi, xem mồ hôi chảy đầy rồi kìa".

"Không cần đâu ạ, hiện tại chắc con không nên xuất hiện trước mặt bạn ấy. Con về đây, gửi lời đến bạn ấy dùm con, Hansol thương Seungkwanie lắm". 

Hắn không nói gì thêm nữa cúi đầu chào ba Jongyul rồi đi về. Tưởng rằng hôm nay sẽ là khoảnh khắc mở ra chuỗi ngày hạnh phúc của cả em và hắn, nhưng nhìn xem chính hắn lại khiến nó thành ra cái gì rồi. Mong muốn nắm tay người kia cùng đi trên con đường quen thuộc, vậy mà bây giờ chỉ còn lại bóng lưng cô độc của học trưởng Choi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro