[Ngoại truyện]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện: Cảnh sát tài ba

--

- Dạo này công việc của cậu thế nào rồi?

- Rất tốt, hyung. Em và Seungkwan đã mua nhẫn đôi đó. 

- Anh đang hỏi về công việc cơ mà. 

Soonyoung khúc khích cười, đặt chén rượu xuống bàn. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối hai người đi uống rượu với nhau. 

Lần trước, cả hai đã cãi nhau một trận om sòm, đến cái nỗi mà họ gần như đoạn tuyệt nhau vài năm liền, không còn mối quan hệ thân thiết nữa. Nhưng Hansol đã thay đổi. Cậu ta tìm đến Soonyoung trước. Soonyoung cũng chẳng khách sáo, anh biết là khi Hansol tìm đến anh, là đã quyết định rồi. 

Hansol mân mê ngón áp út có chiếc nhẫn ánh bạc đắt tiền được rèn bởi người thợ tên Yoon Jeonghan mà Seungkwan đã từng đề cập tới, ánh mắt mê muội không rời. 

- Hyung, nếu em nhờ anh tham gia...anh có tham gia không? 

- À...cái đó...nếu là chuyện đó, - Soonyoung dừng lại, ngước đôi mắt đỏ ngầu vì hơi men của mình lên nhìn Hansol - Phải xem xem người trước mặt của anh là ai đã. Hansol, hay Vernon? Nói về chuyện này thì có lẽ là Vernon rồi nhỉ?

- ...Soonyoung, em là Hansol. - Anh khẽ nhăn mặt. 

- Vậy cậu và Vernon đã đi đến thỏa thuận gì sao? Lần trước chúng ta uống rượu cùng nhau đã là vài năm trước rồi. Anh nhớ chúng ta cãi nhau rất nhiều, Hansol ạ. 

- Vernon là Hansol, mà Hansol cũng là Vernon. Chúng em đã đồng ý rồi. Cùng nhau...làm chuyện này. 

- Ồ, ra vậy. - Soonyoung gật gù, đưa ánh mắt dò xét về phía người đối diện. 

Vernon và anh đã từng là cảnh sát. Cả hai đều từng là những người mới, theo đuổi công lý trong sạch nhất, đẹp đẽ nhất của thế giới này. Cho tới một thời điểm, khi họ nhận ra, cái ngành này thối nát đến nhường nào. Họ liên tục thực hiện những công việc bẩn thỉu trong vòng vài năm, đôi tay không còn có cảm giác mạnh mẽ để có thể cầm súng chấn áp tội phạm nữa, mà là cầm súng để trừ khử những kẻ ngáng đường. 
Tất cả những cảnh sát họ làm việc cùng đều như vậy. Bị dụ dỗ bởi đồng tiền, bao che cho những kẻ phạm tội. 

"Hyung, em...em không thể chịu được nữa. Chúng ta phải dùng công lý theo cách của mình thôi."

Vernon đã từng nói như vậy. Cậu ấy bắt đầu từ những thứ đơn giản nhất, như tống những kẻ giàu có vào tù, rồi khiến chúng khổ sở trong ngục tù vì những tội lỗi nhỏ nhặt. Cậu lên kế hoạch thao túng những kẻ có tâm lý yếu kém, nắm gọn chúng trong lòng bàn tay, sử dụng chúng như những con tốt thí. Cậu không ngần ngại giơ súng lên thủ tiêu những kẻ dám làm hỏng kể hoạch của cậu, đôi tay của anh nhầy nhụa máu tươi mỗi ngày. 

Soonyoung không hề đồng ý với cách làm này. 

Anh đã từng chỉ trích Vernon, cho rằng nếu chúng ta làm vậy thì chẳng khác nào đang trở thành những kẻ họ đã từng ghét nhất trên đời. 

"Nhưng hyung, anh chưa nghe nói tới câu 'lấy độc trị độc' ư?"

Đúng, anh từng không đồng ý. Cho tới cái ngày định mệnh ấy, khi đồng nghiệp của anh bị phán tử hình với hàng chục tội danh khác nhau mà cậu biết thừa là giả mạo chỉ vì đã trấn áp một đứa con nhà giàu sử dụng súng để uy hiếp một cô gái trẻ. 

Cố ý giết người, gây thương tích, trộm cắp, làm giả hồ sơ, trộm tài liệu mật, tuồn tin nội bộ, mạo danh, là những tội ác mà đồng nghiệp ấy phải gánh chịu, chỉ vì đã trở thành một cảnh sát tốt cho dân lành. 

Soonyoung không cam lòng. Anh không cam lòng cái việc Jeon Wonwoo lại ra đi một cách tồi tệ như vậy. 

Anh thuyết phục cô gái được Jeon Wonwoo dùng chính mạng sống của mình để đánh đổi, hãy dũng cảm bước ra tòa, hãy kiện lại tên nhà giàu chết tiệt ấy đi. Anh đã cố gắng, và cô gái ấy, có lẽ là bởi mặc cảm tội lỗi, đã đồng ý với Soonyoung. 

Đó là sai lầm tồi tệ nhất của anh, dưới cương vị nột cảnh sát. Anh đã quá tham lam để đòi lại chính nghĩa cho đồng nghiệp.

Cô gái đã biến mất không dấu vết chỉ vài ngày sau khi đâm đơn kiện, và cái xác được tìm thấy ở trong rừng, với tình trạng bị xâm hại nghiêm trọng và bị bắn hai nhát vào người. Vết thương có phản ứng sống, tức là cô gái ấy đã vừa phải chịu đau đớn, vừa bị cưỡng bức một cách tàn bạo. 

Chỉ cần liếc qua, Soonyoung cũng có thể nhận ra khẩu súng đã gây thương tích chính là khẩu Kevin nổi tiếng dạo gần đây, kích thước nhỏ nhẹ, dễ mang, là loại vũ khi được dân chúng ưa chuộng. 
Cùng loại với khẩu súng tên nhà giàu đã dùng. 

"Soonyoung, hãy bảo lưu vụ án này đi."

"Gì cơ?"

"Bảo lưu nó đi. Đừng đưa ra nghiên cứu hay điều tra lại làm gì nữa!"

"Hyung! Rõ ràng đây là một vụ ám sát..!"

"Cậu đừng có mà cãi lời tôi. Cậu biết hậu quả khi cãi lại lời tôi không? Cậu có thể sẽ giống như Jeon Wonwoo đấy."

Bất lực, anh tìm tới Vernon.

Vernon đã chỉ cho anh cách để trả thù, cách để làm giả hồ sơ, cách sử dụng đầu óc để phá án, buộc tội kẻ khác, làm giả chứng cứ, giả mạo danh tính. 

Khi cậu tống được những kẻ kia vào tù, trong người anh sục sôi thứ được gọi là sự "thỏa mãn". Anh cảm thấy vui sướng điên người vì đã tự tay cho chúng những hình phạt thích đáng. Sau khi tên cảnh sát trưởng cũ bị bắt, anh nghiễm nhiên trở thành cảnh sát trưởng tiếp theo. Nhà tù Sweich lớn nhất nhì cả nước cũng được cậu quản lý. 

Tay anh cũng nhuốm máu rồi. 

Anh đã sai người giết chết những kẻ kia một cách tàn nhẫn. 

Anh ghét phải thừa nhận, nhưng thứ công lý này của Vernon thực sự là vị cứu tinh của cuộc đời bẩn thỉu này. Anh mong rằng Vernon có thể tiếp tục con đường này, cùng cậu, sử dụng thứ công lý ấy để mang lại yên bình cho thị trấn nhỏ. 

Một nước đi mà anh không ngờ tới, đó chính là Vernon đã chuyển sang làm thám tử, nghỉ việc tại đồn cảnh sát.

Cậu ta nói rằng sẽ thuận tiện hơn nếu không bị giám sát bởi đồng nghiệp, rồi các cảnh sát, mấy người tai to mặt lớn khác, nên anh sẽ làm thám tử, còn Soonyoung sẽ chăm lo công việc dưới cương vị một cảnh sát. 

Đáng lý ra, anh không nên đồng ý. 

Chỉ một năm sau khi trở thành thám tử, Vernon nói với anh, cậu ta yêu rồi. Yêu cậu trợ lý là cựu nhân viên pháp y, và sẵn sàng từ bỏ tất cả, kể cả công lý, để được ở bên người con trai tên Boo Seungkwan. 

"Chỉ vì một người...? Em nghĩ cậu ta có chấp nhận em không?! Em...cậu ta là cựu pháp y, còn em, em đã làm quá nhiều việc bẩn thỉu rồi!"

"Em sẵn sàng gác những việc đó lại. Em sẽ trở thành người như xưa, như trước kia...khi Jeon Wonwoo vẫn còn sống, khi em còn chưa hoàn toàn trở nên xấu xa thế này."

"Em nghĩ quay lại là dễ lắm ư?"

"Hyung, em...anh còn nhớ tên thật của em chứ?"

"...Chwe Hansol."

"Đúng vậy. Em là Chwe Hansol, nhưng cũng là Vernon."

"Vernon là sao chứ? Ý em là gì? Sao tự dưng..."

"Vernon là nhân cách khác trong em, cũng là nhân cách đang nói chuyện với anh đây. Em sẵn sàng làm mọi việc bẩn thỉu để đạt được mục đích của mình. Nhưng Hansol...chính là nhân cách em từng có trước khi biết được cái ngành này nó thối nát như thế nào. Cậu ấy chính trực, tử tế, mang cho mình thứ công lý 'đích thực' mà chúng ta luôn theo đuổi..."

"Hansol...không, Vernon! Nhưng em biết mà, em không thể bỏ lại anh thế này được! Chúng ta đã đi quá xa rồi!"

"Không, hyung. Em sẽ dừng lại."

Họ cãi nhau ngay trong quán rượu, và theo như Soonyoung nhớ được, đó là lần cuối họ nói chuyện với nhau trong nhiều năm dài. Anh đã cố gắng tìm lại sự bình yên khi lên chức cảnh sát trưởng, rửa tay gác kiếm, tìm kiếm những người tài năng với định nghĩa của 'công lý' mà cậu và Vernon luôn khát khao. 

Nhưng ai có thể tưởng tượng được chứ, Soonyoung đã vui đến nhường nào khi gặp lại "Chwe Hansol" một lần nữa. 

Chỉ cần nhìn qua hồ sơ vụ án, anh đã ngờ ngợ ra điều gì đó không phải. Tác phong làm việc này tuy vụng về, nhưng sự gọn gàng, bí ẩn ấy lại rất giống "Vernon". Anh đã khá chắc là Vernon không phải kẻ gây nên vụ án, mà là kẻ gián tiếp gây nên vụ án.

Anh không quan tâm lý do tại sao Vernon lại làm vậy, nhưng người đàn ông đã chết chính là người đã từng sống ở thị trấn của Soonyoung, và ông ta đã làm ra những tội ác tày trời đến mức nào, nhưng lại được trưởng làng thả đi vì trong tay ông ta có bằng chứng tham nhũng của trưởng làng. 
Anh cố gắng che giấu sự phấn khích trong lòng bằng cách tỏ ra đôi chút khó chịu. 

Cuối cùng, anh cũng không biết làm thế nào mà trưởng làng lại tự thú là hung thủ của vụ án, và bị tống vào tù. Cách làm của Vernon luôn tuyệt vời như thế, Soonyoung rất thích điều đó. Gọn gàng, sạch sẽ và nhanh chóng. 

Đương nhiên, trưởng làng ở trong tù cũng sẽ không dễ chịu mấy đâu, vì đời nào Soonyoung lại để ông ta an toàn ở trong tù trong vài năm như vậy. 

Khi tên tù nhân ấy được đưa vào nhà tù dưới sự quản lý của Soonyoung, anh biết rằng đây là món quà vô giá thể hiện sự quay trở lại của Vernon, gửi gắm đến tới cậu. 

- Nhưng anh có thể hỏi được không?

- Sao ạ?

- Tại sao em lại bỗng dưng đổi ý?

- ...Là vì Seungkwan. 

- Em vì cậu ấy mà thay đổi nhiều quá nhỉ. 

Soonyoung mỉm cười. Hiện tại anh rất có cảm tình với trợ lý đáng yêu của Vernon. Vì cậu ta mà Vernon thay đổi như chong chóng vậy. 

- Em...em và Vernon đã cãi nhau. - Cậu đan hai tay vào nhau, cúi mặt nhìn xuống bát cơm đầy ắp thức ăn mà Soonyoung đã gọi - Hansol và Vernon đều yêu Seungkwan. Nhưng chỉ có Hansol mới là người được Seungkwan công nhận. Có lẽ là vì ghen tị, nên Vernon đã...muốn quay trở lại, để được Seungkwan chú ý tới. 

- Và...Hansol, em đồng ý sao?

- Em...

- Chẳng phải "Hansol" là người luôn theo đuổi thứ công lý chính trực ấy à?

Tình yêu có thể thay đổi con người rất nhiều. Hansol thậm chí còn thỏa hiệp với Vernon chỉ vì cậu con trai ấy. Nói thực lòng, Soonyoung rất vui. Vernon và Hansol cùng đồng tâm hiệp lực, vị thám tử tài ba cùng vị cảnh sát tài ba... còn gì bằng chưa?

- Em yêu Seungkwan, hyung. Vì cậu ấy, em có thể làm tất cả. 

- Lời này là ai nói đây?

- Ai cũng được. Vernon đã sử dụng bàn tay này của em để nắm chặt lấy Seungkwan. Cậu ấy đau, em cũng đau. Vernon sẽ làm tất cả vì Seungkwan. Còn Hansol cũng sẽ làm tất cả vì Seungkwan. Tụi em sẽ làm tất cả vì nhau, vì mục đích chung ấy. 

- ...Ra là vậy. Ra là em chỉ muốn được Seungkwan công nhận thôi nhỉ. Rằng Hansol tồn tại, và ở đâu đó, tên đầu sỏ mưu mô, quỷ quyệt "Vernon" cũng tồn tại. 

Soonyoung nhấp một ngụm rượu. 

Ra là vậy. Công lý của Hansol và Vernon chính là Boo Seungkwan. 

Kết thúc ngoại truyện.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Có một chút soonwoo...lúc viết tui không có nghĩ tới mà cứ theo bản năng ghi Jeon Wonwoo vào thui...xin lỗi anh em nếu trúng notp của mọi người nhớ... ㅠㅠ tui hông cố ý... tui đã thêm tag soonwoo vào rùi...

Cảm ơn mọi người đã đón đọc fic!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro