Một Ngụm Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngụm café đắng ngắt, một ngụm ánh sáng trong đêm, một ngụm buồn vui phim ảnh, một ngụm đau đớn trong lòng.

Trong cơn mơ, Trân cứ chạy, chạy khỏi vận mệnh của mình. Trong cơn mê, Trân ước mình chạy, chạy khỏi số phận của mình.

Trân sai thật, số phận Trân, Trân tự buông lơi rồi oán trách?


Một ngụm đắng chát, một ngụm ngọt cay.

Căn phòng mờ đục những vệt mơ còn sót lại. Có vệt mơ đầy máu, có vệt mơ đầy nước mắt, vậy vệt mơ hạnh phúc của Trân đâu?

Trân ở đây, không phải vì người khác, Trân chỉ tìm chốn tự giải bày với chính mình, tự thỏ thẻ với chính mình.

Tiếng xe rác lọc cọc vọng từ đầu đường, tiếng quét rác của mấy tiệm ăn sáng, Trân như bị cào xé bởi âm thanh đó. Vì sao lại phải như vậy?

Tâm tâm niệm niệm, vậy mà chẳng thể làm.

Vì sao?

Một mai. Trân sợ rồi. Cứ mãi một mai, Trân cứ mãi dừng.


Một ngụm buồn, một ngụm vui. Trân nhìn nụ cười trước màn hình máy tính. Ồ!

Thấu hiểu, thấu hiểu, thấu hiểu. Có cũng được, không có cũng được.

Chẳng ai sẽ vì ai cả đời, chẳng ai bỏ qua bản thân cả đời. Vốn đã là ích kỉ.

Trân cần từ bỏ Trân, và Trân cần là Trân, Trân khi không là Trân.

Từ. Trân phải nhớ, ràng buộc nhiều đến mức nào.

Trân nhìn ai, Trân cần ai, Trân vì ai.

Không, Trân đừng vậy, Trân vốn ích kỉ cho Trân, với mớ lời nhân nghĩa trên môi.

Trân ghét khi bị hỏi, vì giờ, với Trân, câu trả lời là ngụy biện vô nghĩa. Thật vô nghĩa.


Một sớm mai nắng, một chiều hôm mưa.

Một ngày nắng, một ngày mưa.

Một sáng, lại một tối.

Trân đắm mình ở bóng tối của Trân, ở vũng lầy của Trân. Tự nhảy vào, lại tự mình giãy dụa. Ai cứu được Trân ?

Vỡ tan rồi. Kỉ niệm của Trân.


Một chàng trai ngồi bên cây đàn. Một chàng trai hát ngâm nga trên xe. Một chàng trai tự cao tự đại. Một chàng trai tồi.

Chỉ là một kỉ niệm trong muôn vàn kỉ niệm. Nhưng Trân tiếc quá. Đã đẹp thế mà.

Vốn nên vậy, quy luật của trò chơi đơn phương chính là vậy. Thu hút. Chú ý. Giữ gìn. Rồi vỡ tan.

Có lần dìu, có lần chở che, có lần quan tâm, có lần xoa đầu. Đã đẹp thế mà. Thật uổng !


Trân sợ số lạ. Chỉ vì Trân đùa giỡn tình cảm. Trân ác quá rồi. Người ta sai 1, Trân sai 10.

Loneliness. Very loneliness.

Tiếng hát vang vang qua tai nghe, dập dình trong đầu.

Trân sẽ bỏ qua. Trân sẽ bỏ qua.

Trân sẽ chấp nhận. Trân sẽ chấp nhận.

Chấp nhận quá khứ, chấp nhận hiện tại, và chấp nhận cả tương lai mờ mịt kia.

Chấp nhận Trân đầy vết sẹo, chấp nhận Trân quá ủy mị, chấp nhận Trân yếu đuối.

Chấp nhận một Trân dối trá, chấp nhận một Trân cay độc, chấp nhận một Trân giả vờ.

Trân. Trân. Trân.

Từ khi nào mà Trân là Trân. Từ khi nào mà Trân không là Trân.

Trân. Trân. Trân.

À. Trân nhớ ra rồi.

Vốn dĩ là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngắn