Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Giấc ngủ của LingLing yên bình đến lạ, còn nỗi lòng của người đang thức lại dậy sóng không thôi.

     Đêm thứ 6 kể từ lúc LingLing được chuyển ra phòng thường. Orm đã thôi rửa mặt bằng nước mắt trong màn đêm. Bow có thể yên tâm phần nào mà lo việc của mình.

      Nắm lấy bàn tay chằng chịt dây của chị, áp lên má mình. Môi chậm rãi chạm vào lòng bàn tay LingLing đầy âu yếm. Như muốn dùng hơi ấm từ mình đánh thức chị đang say giấc.

  - Ngủ một giấc thật ngon rồi dậy với em nhé! Em nhớ giọng nói của chị lắm rồi, chị hứa mỗi ngày đều nói yêu em mà. Em sẽ kiên nhẫn đợi chị thức dậy, lúc đó phải nói bù nhé, không em giận chị đấy.

     Linh hồn của LingLing đưa tay chạm vào gương mặt hốc hác của Orm. Họ đang ở cạnh nhau nhưng lại là hai thế giới. Người nhìn được thì không chạm được, người chạm được thì không thấy được.

     LingLing thử nằm lên cơ thể mình lần nữa, nhưng dường như mọi cố gắng của cô chẳng đổi lại gì ngoài sự tuyệt vọng. Ai có thể bình tĩnh đối mặt với thân xác mình ở ngay trước mắt được chứ. Dù cho có là LingLing bình tĩnh thường ngày, cũng sớm đã rối rắm trăm bề.

     LingLing hoảng sợ khi nhìn thấy thân xác, càng hoảng sợ hơn những lúc Orm mất bình tĩnh. Nếu Orm xảy ra chuyện gì ngay lúc này, cô thấy được cũng đành bất lực trơ mắt nhìn. Orm và Ling mỗi khắc đều hướng về nhau, cầu mong nửa kia kiên cường thêm chút nữa.

     Orm ngồi đó thiếp đi bên giường LingLing, mấy ngày nay thiếu ăn thiếu ngủ, sức khoẻ con người đã sắp đến cực hạn. Không biết còn chống đỡ thêm được mấy ngày.

     Trong cơn mơ, Orm thấy mình và chị của nhiều năm sau. Chị và cô cùng nhau làm bánh. Bột mì dính lên mặt chị, cô đưa tay lau giúp thì bị chị quẹt cho vài đường trên mặt. Hai người như hai đứa trẻ chơi đùa trắng xoá cả gian bếp. Bỗng từ đâu có hai đứa nhỏ, một trai, một gái chừng 3 4 tuổi, đi đến ôm chân cô và chị. Chúng gọi hai người là mẹ, chúng cũng muốn tham gia làm bánh. Orm cúi xuống ẫm đứa bé gái. Nụ cười tắt ngắm khi ngước lên chị và đứa bé trai đã biến mất. Bé gái trên tay Orm cũng đổi thành bó hoa, khung cảnh xung quanh bỗng chốc trở thành một nơi xa lạ. Không còn là ngôi nhà ấm cúng có 4 người, trước mặt Orm xuất hiện một ngôi mộ. Trên đó đề tên LingLing Sirilak Kwong, hưởng dương 29 tuổi.

     Orm hét lên giật mình tỉnh lại. Âm thanh từ lồng ngực mạnh mẽ đến nỗi, gần như có thể nghe rõ mồn một tiếng thình thịch. Hai tay nắm chặt bàn tay LingLing, cảm nhận hơi ấm từ da thịt chị. Xác nhận lại chị vẫn còn đây, cô vẫn còn chạm được vào chị. Chị chỉ ngủ lâu hơn thường ngày một chút thôi. Dòng nước mắt ấm nóng của Orm rơi xuống, len vào kẽ tay LingLing.

     LingLing đứng bên đưa bàn tay của mình lên xem, chẳng có gì cả. Chẳng có sự ướt át nào, chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào của Orm. Chẳng có gì.

     Đêm đó Orm không dám ngủ lại, cô sợ giấc mơ đó là điềm báo, sợ mở mắt ra không còn thấy chị. Nơm nớp lo sợ suốt một đêm.

     Sợ mình sẽ ngủ quên, cô mở lên bài hát chị yêu thích, gối đầu lên vai chị, cùng nhau chờ bình minh ló dạng.

     Sở dĩ ông Wang gấp gáp trở về Hồng Kong, là để hoàn tất việc giao lại quyền quản lý cho các con của mình. Tuổi ông năm nay đã lớn rồi, sống không biết được mấy năm nữa. Còn một chuyện quan trọng ông phải làm. Làm xong việc này, lão già ông sẽ lui về quê nghỉ ngơi.

     Thỉnh thoảng ông sẽ gọi cho Orm để biết tình hình của LingLing. Ông dư sức cho người tìm hiểu, nhưng ông lại muốn nghe chúng từ Orm. Orm cũng tường tận kể lại với ông, từ phản ứng cơ thể của Ling, đến lời của bác sĩ. Câu cuối cùng luôn là "Hết tiền thì nói ông", Orm bên này sẽ đáp lại "Vẫn còn rất nhiều, đủ để mua thêm mấy căn nhà". Nói riết thành quen, giờ nó như tín hiệu để kết thúc cuộc gọi của hai người.

     Dần dần Orm đã nới lỏng cảnh giác với ông lão họ Wang kia. Không còn đề phòng nhiều như những ngày đầu. Cô cảm giác ông Wang có điều gì đó hướng về LingLing rất nhiều. Biết hỏi cũng chẳng có được đáp án, Orm đành mặc kệ, bởi nếu ông ấy có lòng quan tâm LingLing, dù cho lý do là gì, vẫn tốt hơn địch ý.
    
     Đánh dấu vào ô số 25 trên trang giấy treo tường. Orm đã tự mình làm một bảng đếm chuỗi cho LingLing. Ngày chị thức dậy, cô sẽ cho chị đem đi ghi danh vào kỷ lục Guinness. Người con gái có giấc ngủ lâu nhất thế giới. Nghe ngầu ghê.

     Như mọi khi, tầm chiều Bow sẽ vào phụ Orm. Việc đầu tiên Bow làm, sau khi hỏi thăm về LingLing là kéo Orm ra ngoài. Trước khi đi Orm ghé vào tai LingLing khẽ nói:

  - Em đi ra ngoài một lúc, khi em trở lại nhớ thức dậy nhé. Yêu chị.

     Nhẹ nhàng đặt lên má LingLing một nụ hôn, rồi mới ra ngoài cùng Bow.

     Bow sợ Orm ở mãi trong phòng lâu ngày sẽ phát điên. Cách vài hôm lại rủ Orm xuống sân đi dạo, không đi cũng bắt ra ngoài ngồi hóng gió.

  - Pí Bow không về nhà nghỉ ngơi, ngày nào cũng vào sao mà chịu nổi.

  - Còn em thì sao?

  - Em về ai chăm chị ấy.

  - Chị về ai chăm em?

  - ...

     Orm định cãi nhưng thôi, Bow nói có sai đâu. Bow mà không vào cô cũng sẽ không ra ngoài ăn uống. Bow chưa chửi cô là may, cô còn bày đặt lo cho người ta.

  - Sau này em định làm gì?

     Orm im lặng một lúc rồi đáp:

  - Làm vợ pí Ling.

     Bow bật cười nhìn con bé bên cạnh. Miệng mồm dạng dĩ ghê, bạn cô mà nghe được mấy câu này chắc vui điên lên.

     Bow và Orm đi trước, LingLing cất bước theo sau. Nhìn Orm tươi tắn hơn được một chút LingLing cũng an lòng phần nào. Nghĩ đến chuyện nếu mình rời đi em sẽ ra sao. Nỗi chua xót bỗng trào dâng. Linh hồn của LingLing bỗng nhiên lập loè trong nắng. Bản thân cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Đôi mắt đỏ ngầu ứa nước, nhìn về phía bóng lưng của Orm lưu luyến biến mất.

     Tiếng chuông điện thoại của Orm kêu lên. Cô nhíu mày nhìn chầm chầm vào màn hình. Ấn nút nhận cuộc gọi, bật loa ngoài chờ đợi bên kia lên tiếng.

  - Lão đại mất rồi. Tôi nghĩ mình nên báo cho cô biết.

     Hơn một tháng không gặp, giờ nghe tin lại là tin báo tử. Orm điếng người, không giấu nỗi sự bất ngờ.

  - Gặp lại cô ở nhà

     Ngừng một lúc, người kia nói tiếp:

  - Tiểu thư.

     Bow đỡ lấy Orm đang vô hồn nhìn xa xăm. Cảm nhận cơ thể Orm run lên thấy rõ. Vội đỡ Orm ngồi xuống băng ghế gần đó. Vòng tay giữ lấy thân thể mềm nhũn của Orm vào lòng.

  - Pí Bow, ba em

     Âm thanh như nghẹn lại ở cổ họng, Orm cố gắng phát ra từng chữ.

     Bow không biết nên nói gì ngay lúc này, ôm Orm vào lòng an ủi. Với những chuyện Black Koin đã làm lên LingLing, Bow chỉ muốn xé xác ông ta. Nhưng nhìn Orm lúc này cô lại đau lòng thay cho con bé.

     Tin tức Black Koin chết nhanh chóng đến tai ông Wang. Hít một hơi dài, nhìn lên bức ảnh trên tường. Có hai người con trai bá vai nhau, một người là ông lúc còn trẻ, người còn lại có gương mặt tựa Black Koin.

     Orm ngồi co ro trong góc phòng, dù không nói ra nhưng nỗi buồn trong đôi mắt là thứ không dễ dàng giấu đi. Đôi tay bấu chặt vào nhau đến tê dại.

  - Pí Bow, em có nên đến không?

  - Con phải đến, cùng với ta.

     Giọng nói ngoài cửa thu hút sự chú ý của hai người trong phòng. Bow chấp tay chào khi thấy người đến là ông Wang.

  - Ngày mai, sẽ có người đến trông chừng LingLing. Ta đưa con đi tạm biệt người quen cũ.

     Ông Wang đi đến xoa đầu Orm. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, phải vài lần đối mặt với chuyện sinh tử của người thân. Đứa nhỏ này chắc đã mệt mỏi lắm. Nhìn qua LingLing vẫn đang nằm đó, có chút hụt hẫng nằm sâu trong đáy mắt.

     Sáng ngày hôm sau, ông Wang đưa Orm về nhà cô. Ông ở ngoài xe đợi, để cô một mình vào trong chuẩn bị.

     Cánh cửa lớn đóng lại, là lúc Orm Kornnaphat ngã quỵ xuống nền nhà. Hai tay ôm lấy mặt khóc nấc.

     Orm được Black Koin nhận nuôi từ cô nhi viện. Không biết là từ bao giờ, chỉ biết trong ký ức của cô, mọi hình ảnh ngày nhỏ đều là bên cạnh Black Koin. Ông không phải ba ruột, nhưng lại là người yêu thương cô nhất hoặc có thể là chỉ có ông yêu thương cô. Cũng vì thế mà Orm sớm đã xem ông như ba ruột, trở thành một đứa con gái ngoan ngoãn. Cô không muốn người duy nhất yêu thương mình phải thất vọng. Cho đến một ngày, cô tận mắt chứng kiến Black Koin giết người. Cô biết ba mình là một đại ca xã hội đen, làm ăn phi pháp, đánh chém là chuyện thường ngày. Nhưng tận mắt chứng kiến cô lại không chấp nhận được. Sau khi trưởng thành, Black Koin đối với cô thay đổi rõ rệt. Ông ta tỏ ý không hài lòng về các mối quan hệ xung quanh cô. Đỉnh điểm là lúc, ông ta muốn tay cô nhuốm máu để làm việc cho mình. Cô không chịu liền bị giáo huấn một trận đòn, nhốt vào phòng cấm túc nửa tháng. Từ ngày đó, Orm không còn cảm nhận được chút tình cảm nào từ Black Koin. Ông ta xem cô như những tên thuộc hạ thân cận, có thể là hơn một chút. Vì ít ra ông ta vẫn chưa ép cô giết người, chỉ là đi làm chút việc không dám mạnh miệng nói ra.

     Mọi chuyện tồi tệ hơn diễn ra, khi ông ta biết người Orm yêu là một nữ cảnh sát. Đó cũng là ngày Orm gặp được ông Wang.

     Tiếng nấc nghẹn vang vọng trong căn nhà to lớn. Cô từng mơ mình sẽ có một gia đình hạnh phúc, cùng hai người thân yêu sống trong căn nhà này. Cô và chị sẽ chăm sóc ba khi ông ấy về già. Sự thật phũ phàng mạnh mẽ đập tan giấc mơ từ trong trứng nước. Người cô yêu thì bị ba cô làm cho hôn mê suốt hơn một tháng. Người ba cô vừa thương, vừa giận, sau này sẽ không thể đánh mắng hay ôm lấy cô lần nào nữa. Có thế nào đi nữa, trong cô, Black Koin đã từng là người ba rất tuyệt vời.

  - Ông chủ, có cần vào xem không?

     Người bên cạnh thấy Orm mãi chưa ra thì quay sang hỏi ông Wang.

  - Không vội. Đều là người quen cũ, đến muộn một chút hắn sẽ không trách đâu.

     Người đó nhìn ông Wang đang thư thả nhắm mắt, ngập ngừng hỏi thêm một câu:

  - Chuyện đó ... không cần nói với cô ấy sao?

     Hít một hơi dài, chầm chậm thở ra. Ông Wang mân mê bức ảnh cũ trên tay. Black Koin lúc còn trẻ với nụ cười hiền, bên cạnh là một người phụ nữ và đứa bé sơ sinh. Gia đình ba người, vốn dĩ đã có thể hạnh phúc, chỉ tiếc tham vọng con người lại lớn hơn tầm mắt. Để có được thứ mình muốn, đánh đổi thứ mình có. Có được thứ mình muốn, lại dùng cả đời tìm lại thứ đã mất.

  - Bỏ đi. Đã giấu được 22 năm rồi, nói ra cũng là con cháu, coi như ta giúp nó lần cuối. Thù đã báo, nghĩa cũng trả xong. Đứa nhỏ này...

     Chạm vào đứa bé sơ sinh trên bức ảnh. Ông Wang tặc lưỡi nói tiếp:

  - Ta ghi nợ cho cha con hắn kiếp sau.

     Có những bí mật, nếu nói ra chỉ khiến mọi thứ tệ thêm. Vậy xem như không có bí mật gì đi. Bí mật lớn nhất đời Black Koin, lão già ông sẽ thay hắn chôn vùi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro