Mermaid

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em luôn nghĩ mình là kẻ đi săn cho đến khi bị con báo đen kia cấu xé chẳng còn mảnh nào.

Ở thế giới này, con người không còn là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn nữa mà thay vào đó một chủng tộc mới đã dành lấy vị trí này, đó là nhân thú. Đừng nhầm lẫn, họ vẫn mang hình dáng của nhân loại nhưng được thừa hưởng những đặc tính nhạy bén như của động vật và quan trọng hơn chính là nguồn lương thực chủ yếu của những cá thể đặc biệt này lại chính là con người. 

Phúc Lương luôn rất tự hào về việc mình chính là một giống loài cao quý, là vua của biển cả khi em mang trong người dòng máu của loài cá mập trắng. Một loài được biết đến là máu lạnh và tàn nhẫn, chính vì thế mà em luôn ngạo mạn về vị thế của mình. Tàn sát vô độ, coi thường sự sống của mọi sinh vật xung quanh. Nhưng việc gì cũng có cái giá của nó và em sớm phải trả giá cho những tội ác của mình, khi một kẻ mạnh hơn em xuất hiện.

Cá không bao giờ ngờ được rằng sẽ có một ngày mình phải bất lực chịu thua như bây giờ, nhục nhã cũng chẳng đủ để miêu tả được tâm trạng của em lúc này. Bờ môi xinh đẹp lại bật ra tiếng chửi rủa khi móng vuốt sắc nhọn đè mạnh vào phần mang ở cổ em, má nó chứ em chẳng thể nhắc nổi một ngón tay nào cả.

"Nhóc nên học cách cư xử phải phép một chút, nhất là với người lớn." Vẫn là cái giọng khinh khỉnh ấy, nó làm em muốn điên máu lên mà xé xác hắn nhưng chẳng thể, chỉ cần một động tác đơn giản hắn đã đè được em bẹp dí dưới sàn rồi. Cơn đau từ cần cổ như nhắc nhở Cá rằng em đã thua cuộc một cách thảm hại dưới tay một con báo. Và em không bao giờ được quên ngày hôm nay.

"Không phải ai cũng đủ nhân từ mà giảng giải cho một thằng ngu đâu." Quý nhẹ nhàng đứng dậy khỏi người con cá kia, chậm rãi rút chiếc khăn tay trên ngực áo lau đi vết máu bám trên phần móng của mình, kết quả của cuộc xô xác giữa em và hắn. Cá vẫn bất động, em nghe trong không khí thoang thoảng mùi máu và biết chắc rằng đó là máu của mình nhưng em chẳng tâm trí để bận tâm nữa vì thứ duy nhất mà em suy nghĩ lúc này chính là phải giết chết cái tên chết tiệt kia.

Và hành động bốc đồng trong phút chốc đã khiến em phải hối hận, ngay khi nhìn thấy sơ hở của con báo kia, Cá ngay lập tức vung tay đấm vào mặt hắn. Kết quả là cả hai đứa đều loạng choạng té ngã ra sàn.

"Này em muốn chết rồi đúng không?!" Quý lôm côm bò dậy, tay quẹt đi giọt máu đang tứa ra từ vết trầy trên khuôn mặt do vây cá cứa vào, ánh mắt ngập tràn sát ý hướng về em. Cá thì chẳng quan tâm mình vừa làm ra loại chuyện gì đâu vì em đang rất hả hê sau khi đấm được vào mặt con báo ngu ngốc kia.

"Tưởng như nào? Một con báo như mày cũng đòi hơn thua với cá mập à?" Cá cười mỉa mai nhìn kẻ kia với cái chất giọng ngạo nghễ vốn có thì không mất nhiều thời gian để em chọc điên Ngọc Quý.

"À ghê gớm nhỉ? Vậy để tôi cho em thấy cảnh con báo này ăn thịt cá mập nha." Quý hết kiên nhẫn với em rồi, động tác dứt khoát bế con cá kia đi. Cá chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị vác đi trước hàng chục ánh mắt tò mò ở quán bar. 

Quay lại hai tiếng trước, Lương Hoàng Phúc vẫn đang tận hưởng thời gian thư giãn quý giá của mình sau cuộc chiến tranh giành địa bàn của mình với một nhóm người ngoại lai, trong cái quán bar quen thuộc này không ai là không biết đến em. Nhưng một tên báo lạ mặt xuất hiện và chen ngang giữa cuộc vui của em và nhờ có tí cồn trong người mà em lại máu lên lao vào đấm nhau với hắn. Kết cục thì ai cũng biết em chả làm gì được Quý cả còn bản thân thì bị hành cho túi bụi.

---------------------------------------------------------------------------------------------

"Má thằng này! Mày bỏ tao xuống coi! Mày có tin là tao giế-...Ah!" Cá vẫn không ngừng vùng vẫy khi bị kẻ kia vác trên vai, nhưng không tài nào thoát ra khỏi vòng tay cứng như thép nguội của hắn. Tiếng chửi vừa ra đến miệng thì mông đã bị đánh rồi, mặt em đỏ bừng giật mình ngoái đầu lại nhìn hắn ta.

"Em còn sức la như thế thì nên giữ hơi đi, xíu nữa lên giường đừng có khóc lóc với tôi." Quý vẫn bình tỉnh tay nâng gọng kính tay vác em đi. Không biết ai dạy cho mà con cá này hỗn thế không biết, Quý phải chấn chỉnh lại em thôi.

"M-mày định làm gì?" Cá hơi rén rồi, thằng này biến thái hay gì vậy? Lần đầu trong cuộc đời Lương Hoàng Phúc gặp phải thể loại người này, rốt cuộc đầu óc hắn có bình thường không thế?

"Làm em~" 

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Quý không hứng thú giao du với những loài khác lắm nhưng hôm nay hắn đặc biệt cao hứng, lần đầu tiên có người dám đánh hắn bị thương thế này. Chỉ cần vào cái ánh mắt hòa trộn giữa sự bất lực và tức giận ấy thì dạ dày hắn đã cồn cào hết cả rồi. Một cảm giác hưng phấn lan tỏa trong người hắn, Ngọc Quý quyết định rồi con cá này sẽ là của hắn. 

Chỉ riêng mình hắn thôi.

"B-bỏ ra coi thằng điên này! Lên cơn thì đi tìm gái điếm mà giải quyết nhá!" Cá đang vô cùng hoảng loạn khi móng vuốt của con báo kia đang xé đi chiếc sơ mi của em, hai cổ tay của em bị nắm chặt đến mức hằn cả vết. Dùng hết cả sức bình sinh để vùng vẫy nhưng tên kia vẫn có thể nhẹ nhàng đè em dưới thân hắn.

"Cẩn thận cái miệng của em đấy, nằm yên đi nếu không thì đừng trách sao tôi bạo lực." Cá vẫn không từ bỏ việc chạy trốn mặc cho những câu hăm dọa đến từ người kia. Chết tiệt, hắn lại đè vào phần mang cá ở cổ em nữa rồi, sức lực của em như tan biến hết vậy. Phúc dần mất tỉnh táo, tầm nhìn của em mờ đi, ngay khi Cá nghĩ rằng mình sắp bất tỉnh đến nơi thì cơn đau nơi cần cổ lần nữa kéo em về với hiện thực.

"Ah~ Tôi bắt đầu nghiện cái vị ngọt này mất rồi~" Trước mắt em đây có lẽ là cảnh tượng ám ảnh nhất cuộc đời, dưới tầm nhìn ngược sáng em thấy ánh mắt hắn sáng lên như một kẻ săn mồi, mùi máu của em lan tỏa khắp cả căn phòng rộng lớn. Và vẻ mặt thích thú kia như nói lên rằng đêm nay em không thoát được đâu.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

"H-hức...Ah~...Tên khốn- agh!" Cá mệt mỏi cố gắng đẩy người đang làm loạn trên người mình ra, cổ em bị cắn đến thảm thương, màu của máu nhuộm đỏ của khoảng da trắng một cách tương phản. Em nghĩ rằng mình bị cắn sắp chết rồi, bàn tay to lớn ấy vẫn không ngừng mơn trớn trên ngực em, hết xoa rồi nắn như đang thưởng thức một thú vui mới.

"Chặc, em nên thay đổi cái tính cách ương ngạnh này đi, nếu không người chịu thiệt chỉ có em." 

Quý liếm lấy vệt máu còn đọng trên khóe môi, cúi người trao em một nụ hôn nhưng Cá quyết tâm mím chặt môi. Hắn phải thầm cảm thán sao con cá kia cứng đầu đến thế, biết là đánh không thắng nhưng vẫn cố chống đối hắn làm Quý phát bực. Nếu em không chịu mở miệng thì để hắn giúp, hắn cắn nhẹ lên đôi môi hồng đang mím chặt kia dùng bạo lực ép em phải hé miệng. Chớp lấy thời cơ chiếc lưỡi hư hỏng liền tiến vào trong, khoang miệng ngọt ngào đầy quyến rũ, hắn chẳng thể dừng lại nữa rồi. Nụ hôn diễn ra một cách mạnh bạo khi Cá cảm nhận được mùi sắt nơi môi lưỡi của mình, còn kẻ kia thì đang tận hưởng việc hành hạ đôi môi của em.

Cá không phải không có kinh nghiệm về vấn đề này, em đã hai mươi hai tuổi đầu rồi cơ mà nhưng chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ làm với đàn ông cả, đặc biệt là còn trong thế bị động như này. Em mơ màng nhìn thấy quần áo của mình bị lột sạch dưới đôi bàn tay thoăn thoắt kia nhưng chẳng thể phản kháng. Đầu óc em ong ong không đủ minh mẫn trước những cái chạm nóng bỏng của hắn, người em nóng bừng thân nhiệt tăng cao một cách chóng mặt một điều mà trước giờ ít xảy ra với loài máu lạnh như em. 

Quý nhìn khuôn ngực đầy đặn của em như đang cố mời gọi mình mà không kiềm chế được, từng vết răng sâu hoằn in trên làn da mềm mại, cơn đau truyền tới làm xúc giác của em tê dại, nước mắt tự động ứa ra không kiểm soát, tèm lem hết cả mặt mũi. Cứ mỗi khi bộ móng vuốt sắt bén ấy lướt qua da thịt mình em lại không thể ngăn bản thân khỏi rùng mình. Cá mập cái gì chứ!? Hiện tại em chẳng khác gì một miếng mồi ngon đối với Quý cả. Từng chút từng chút một hắn như đang gặm nhấm cơ thể em vậy.

"Ah~...Thằng chó chết tiệ-...ưm...hah~"

"Này tôi thuộc họ mèo đấy nhá, nói vậy tôi tổn thương đấy~" Vừa nói hắn vừa lột đi lớp quần cuối cùng của em, Cá bị lột sạch thì tay quơ vội tấm chăn bên cạnh định che người lại nhưng bất thành khi bị Quý giữ tay lại. 

"Em tốt nhất đừng cố chống đối tôi, bởi vì nhìn em vùng vẫy như vậy tôi lại càng muốn làm chết em~"

Biến thái, tên này quả thật quá biến thái, Cá nghe hắn nói mà da gà nổi hết lên. Thế nhưng rốt cuộc em lại chẳng làm gì được hắn hết, cả cơ thể em căng cứng khi nhận ra tên đốn mạc kia đang chạm vào hậu huyệt của mình. Quý không muốn làm em đau nên thu hết đống móng tay kia vào trước khi mở rộng cho em, bên trong nóng đến muốn nung chảy hắn có lẽ là vờn nhau nãy giờ em cũng đã thấm mệt bất lực để hắn muốn làm gì thì làm. Nhìn em xấu hổ rúc mặt vào gối khiến hắn không nhịn được mà bật ra tiếng cười.

Hắn không biết mình đang nghĩ gì nữa vì suy cho cùng thì lí do hắn tiếp cận em ngay từ đầu đã không có rồi. 

Hắn chỉ hơi ngạc nhiên khi bị một thằng nhóc trông non choẹt tung một cú đấm vào mặt và giờ thì nhìn nó khóc dưới thân mình. Nếu là mấy lần trước thì hắn chỉ việc động tay động chân xíu là xong nhưng em không giống những kẻ kia và Quý thấy em thật dễ thương khi em chẳng thể làm được gì trước hắn dù đã cố hết sức. Có lẽ đó chỉ là một chút sự thỏa mãn của kẻ chiến thắng, chẳng sao cả vì Quý luôn đạt được thứ hắn muốn.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

"Hức...Ah...ưm~...Đ-đau...Agh!"

Cá bị đè sấp trên giường, toàn thân em đau nhức do cuộc mây mưa không hồi kết kia, còn tên kia thì vẫn còn sung sức lắm. Quý nhìn phần đùi nham nhở những vết hôn cắn của em mà không khỏi thỏa mãn, khéo môi khẽ cong lên một nụ cười. Bên dưới không tự chủ siết chặt lại một chút, từng cú thúc cứ nhắm vào điểm nhạy cảm của em mà dày vò. Quý muốn phát điên với cái chất giọng ngọt lịm của em, cứ mỗi lần hắn chạm vào trong nơi ẩm ướt ấy thì em lại chẳng thể kiềm nén được bản thân nữa.

Em không biết mình đã bắn bao nhiêu lần nữa rồi, bụng em cồn cào đến khó chịu. Chất dịch từ những lần trước đó cứ không ngừng chảy xuống đùi em nhưng tên kia lại chẳng có định dừng lại, dường như nỗi đau của em chính là niềm vui của hắn vậy.

"Đau sao? Tôi nhớ mình đau làm mạnh lắm đâu~"

Đúng là một tên dối trá mà, nhẹ nhàng của hắn mà người em rã rời hết rồi. Bàn tay ranh ma lại vuốt ve vòng eo thon thả của em, hắn chạm vào đây nhiều đến nổi nơi đây cũng đầy dấu tay của hẳn. Chà, Quý nghĩ mình yêu em mất thôi, lần đầu hắn cảm thấy trái tim mình rung động nhiều đến thế, dù cả hai chẳng hề biết chút gì về nhau nhưng hắn rất tin vào cảm xúc của mình. 

Quý có cảm giác con cá kia đã chiếm hết trái tim hắn rồi.

---------------------------------------------------------------------------------------------

"Cút- cút ra kia nhanh! Mày khôn hồn mà tránh xa tao ra! Đ-đồ biến thái!" Cá vừa tỉnh dậy sao đêm kinh hoàng hôm qua ngay lập tức đạp kẻ đang ôm mình ngủ ngon lành rớt khỏi giường, mặt em tái xanh ánh lên vẻ sợ sệt, cả người co rúc trong chăn giương ánh mắt ấm ức nhìn Quý.

"Mới sáng sớm đấy em đừng có làm tôi bực, không khéo tôi đè em ra bây giờ~" Quý chẳng quan tâm đến việc em đang hoảng loạn trước mình, chỉ bình tỉnh quay lại giường ôm lấy em mà ngủ tiếp. Cá bị hắn ôm chặt cũng dần mất cảnh giác, lim dim ngủ quên mất trong vòng tay ấm áp kia. 

---------------------------------------------------------------------------------------------

Còn ai nhớ tui hong? ⊙▽⊙

Dạo này bận quá chẳng có nhiều thời gian để viết như trước nữa nhưng mình rất vui khi thấy mọi người vẫn ủng hộ truyện này. >﹏<



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro