Chương 1: mối quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn phòng trên chung cư tầng cao

Jimin từ từ đặt bàn chân của mình xuống sàn, lặng lẽ rời khỏi giường để không khiến người đàn ông thức giấc. Cậu từng bước mở nhẹ cửa đến bên ban công. Hít một hơi nhìn về những đóm sáng mờ ảo nơi thành thị. Tâm trí của cậu bây giờ thật nặng nề

Tiền thuê nhà, tiền điện, nước và cả học phí cứ thế mà kéo đến, khiến cậu cũng chẳng thể thở nổi. Chỉ bấy nhiêu thôi đã làm cậu phải tiều tuỵ đi nhiều, quầng thâm do thức khuya nhiều để lại cũng càng rõ rệt hơn. Một thân một mình lăn lộn ở Seoul. Không cha mẹ, không anh chị, không họ hàng. Đôi khi cậu cũng chẳng thiết tồn tại nữa

Nhưng, nghĩ đến luôn có một người cố dành thời gian, tình yêu thương, dành sự dịu dàng yêu chiều cho cậu lại khiến cậu như quên đi gánh nặng ấy trong chốc lát. Cậu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cảm nhận cơn gió mùa thu tràn vào trong lá phổi rồi thở ra nhẹ nhàng, mong rằng sự muộn phiền sẽ vơi đi

Làn gió cuốn theo lá thu như cuốn đi tâm sự của cậu bay đi lại không thể tan biến. Cũng đã 2 giờ khuya rồi, cậu quay đầu nhìn người thương đang ngủ sau một trận làm tình kịch liệt. Ánh trăng mờ ảo giúp cậu nhìn anh rõ hơn, cậu chỉ ngắm anh vài giây thôi, vài giây để giúp cậu cảm thấy chút bình yên. Từng đường nét trên khuôn mặt anh trông thật dịu dàng và đẹp trai, nó cứ cuốn lấy ánh mắt của cậu suốt, bất giác cậu nở nụ cười hạnh phúc

Jimin vào trong đóng cửa rồi kéo rèm lại, cậu lặng lẽ đến bên Yoongi kéo chăn lên rồi nằm gọn trong lòng anh, không biết vì anh cảm nhận được cậu hay chỉ là phản xạ tự nhiên mà anh đã dang hai tay ôm lấy cậu như cố bảo vệ một thứ quan trọng, hành động này dù cố tình hay vô ý cũng khiến cậu cảm thấy thật ấm áp. Cơn buồn ngủ đến cũng thật nhanh, cậu từ từ khép đôi mắt lại sau ngày dài mệt mỏi

Sáng hôm sau đồng hồ reo lên lôi ý thức của anh dậy, Yoongi nhăn nhó rồi lại theo phản xạ mà ôm lấy jimin. Nhưng thứ anh cảm nhận được chỉ là khoảng không lạnh lẽo. Cậu đã dậy từ khi mặt trời còn chưa ló, anh khó chịu ngồi dậy đảo mắt quanh căn phòng, lại là cái cảm giác cô đơn này, lại là cái khoảng không đáng ghét này. Ánh mắt anh dừng lại ở mảnh giấy nhỏ để trên bàn cạnh giường. Biết thừa là nó sẽ ghi những lời dặn quen thuộc nhưng anh vẫn cầm lên mà đọc, đơn giản chỉ vì đó là của jimin, người anh yêu

"Chào buổi sáng quý ngài của tôi, hôm nay em phải lên trường sớm rồi, anh ở nhà nhớ ăn sáng nhé, em có để sẵn trên bàn, anh hâm nóng lại rồi ăn, đừng ăn nguội nữa. Cũng không được bỏ bữa, không tốt đâu, trong tủ lạnh còn có trái cây và vài đồ ăn lặt vặt nữa. Em có chuẩn bị sẵn cafe để đó rồi, anh đun nước châm vào là được, đừng làm việc quá sức nhé, chúc anh làm việc vui vẻ"

Lật mặt giấy lại còn có dòng chữ "em yêu anh", hẳn là cậu đã ngại ngùng lắm nên nét chữ thật nguệch ngoạc. Anh chỉ còn biết chào thua trước sự quan tâm của cậu mèo đáng yêu này thôi. Đọc xong anh thả tay xuống, vừa thương lại vừa giận em, giận em vì sự thờ ơ với bản thân, giận em vì em đã quên mất ngày này. Anh nở nụ cười chua sót thốt lên vài chữ

"Jimin à, hôm nay là ngày 13 tháng 10, là sinh nhật của em"

Ánh nắng chiếu qua ô cửa phòng học với sự náo nhiệt của các sinh viên, người đã ở đây đầu tiên là jimin. Trên bàn là những tập vở chi chít chữ. Cậu đang chăm chú vào tập vở thì cái giọng trêu chọc lại vang lên

"Hey yô Park chân ngắn, đến sớm thế"

Nghe được mấy chữ này lại khiến cậu phát cáu quát lên

"Im đi đồ vô liêm sỉ"

Đây là Kim Taehyung, Hot boy kiêm thằng bạn trời đánh của cậu, được mỗi cái cao hơn người ta mà chọc từ năm này qua năm nọ. Từ đằng sau Taehyung ló ra một mái đầu tròn tròn với đôi mắt cũng tròn nốt

"Chào anh Jimin"

"Oh chào em Jungkook"

Còn đây là Jeon Jungkook, cậu em cùng khoá kiêm "tù nhân" của Taehyung

"Đây, anh xem xét lại đi"

Jeon Jungkook đưa ra một tập tài liệu được kẹp lại hẳn hoi, cậu nhận lấy từ tay Jungkook. Tập giấy dày hơn so với lượng bài tập mà em đảm nhận nên hẳn là của Taehyung trong đây nữa rồi. Jungkook ngồi xuống bên cạnh cậu vừa kéo tay anh người yêu của mình xuống ngồi cùng. Taehyung lia mắt đến tập giấy bài tập của Jimin

"Cho tớ mượn bài của cậu xem nhé Jimin"

"Hả, ừ xem đi"

Taehyung vươn tay lấy bài tập của cậu xem xét, Jungkook cũng muốn xem nên ngó qua, anh thấy vậy thì để tờ giấy ở giữa để 2 người cùng xem. Vài giây sau Jimin lên tiếng

"2 người làm tốt lắm, tí nữa tớ sẽ lên thuyết trình, cậu kẹp lại đi"

Jungkook quay lại nhận lấy từ tay cậu nói

"Cảm ơn huyng, bài của anh làm tốt thật đó, hay một lát nữa để em thuyết trình cho, anh làm phần khó nhất trong bài rồi mà"

Jimin nghe cậu em nói vậy cũng thấy thương, xem em nó ngoan chưa kìa

"Thôi được rồi, để anh lên thuyết trình cho"

Jungkook còn đang định phản bác thì lúc này có người bước vào phòng học vừa lên tiếng

"Giáo sư đến rồi!"

Nghe giáo sư đến các sinh viên liền vào chỗ ngồi ngay ngắn. Người tiếp theo bước vào phòng học là một người đàn ông trưởng thành. Nhìn lại người này không phải giáo sư lớn tuổi hôm trước mà là 1 chàng trai nhìn qua như hai mấy tuổi. Người đó đặt sách lên bàn rồi tự giới thiệu

"Xin chào, tôi là Kim Namjoon, giáo sư trước đã đến tuổi nghỉ hưu rồi nên từ giờ tôi sẽ là giảng viên của môn này. Những câu hỏi không liên quan tới bài giảng thì hãy để khi buổi học kết thúc nhé. Được rồi bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục chủ đề hôm trước"

Tất cả sinh viên đều ngớ người trước vị giáo sư này, vì anh ta rất đẹp trai. Khuôn mặt nghiêm túc nhưng có vẻ hiền hậu, anh ta có má lúm trông còn hơi đáng yêu nữa. Mà bất ngờ nhất chắc phải kể đến thân hình của anh ấy, holy shit, anh ta là đô vật à? Đây là câu mà hầu hết các sinh viên đều nghĩ trong đầu, đủ hiểu thân hình cùng chiều cao của anh ấy như thế nào

Tiết học trôi qua với sự nể phục của mọi người, anh ta giảng bài trơn tru không nhàm chán, lột tả được sự thú vị của môn học mà không phải ai cũng có thể làm được. Đây có thể là tiết học đầu tiên cậu không thấy ai ngủ gật cả. Một người vừa có ngoại hình vừa có tri thức

"Được rồi, tiết sau hãy chuẩn bị bài nhé, tôi sẽ có những câu hỏi bất chợt đấy"

"Vâng"

Các sinh viên lần lượt rời đi, đến những tiết học của mình, vài cô gái thì thầm to nhỏ về giảng viên mới. Còn cậu, Jungkook và Taehyung thì đến chào hỏi người quen, mở đầu là Jungkook

"Không ngờ anh là giảng viên mới ở đây đó Namjoon hyung"

"Ừ, bất ngờ không? Anh cố tình không nói với các em để tạo bất ngờ đó"

4 người họ là người quen, Namjoon là anh họ của Jungkook nên Taehyung và Jimin tất nhiên cũng không thể xa lạ. Namjoon còn định bôn ba vài câu chuyện nữa nhưng nhìn xuống đồng hồ thấy đã đến lúc phải đi rồi nên đành nói

"Thôi nhé, anh phải đến tiết tiếp theo rồi"

"Vâng, bọn em cũng có tiết, anh giảng bài vui vẻ"

"ừ, các em học vui vẻ"

4 người họ tách nhau ra, mỗi người mỗi hướng khác nhau. Cậu cũng chào tạm biệt Taehyung và Jungkook rồi cũng đi

Sau khi vệ sinh cá nhân, chạy bộ, tập gym và tắm rửa sạch sẽ xong thì Yoongi bắt đầu hâm nóng đồ ăn, pha ly cà phê đen rồi thưởng thức bữa ăn. Một mình, lặng lẽ và yên tĩnh

Nhớ lại khi chưa quen Jimin thì trong bếp lúc nào cũng lạnh lẽo. Khi ấy gần như tất cả những bữa ăn của anh đều là ăn ngoài, đôi khi thì nhịn đói, ngủ, vệ sinh và làm việc, nó là vòng luẩn quẩn đầy tai hại cho sức khoẻ của anh. Vì vậy khi mới hẹn hò, Jimin đã bất ngờ, sau đó cố gắng loại bỏ cái thói quen luẩn quẩn ấy của anh đến nỗi nó thành thói quen đến tận bây giờ. Khi ấy câu cửa miệng của cậu khi gặp anh là 'anh ăn cơm chưa?', nếu anh trả lời rồi thì cậu lại hỏi ăn nóng hay nguội, nhiều hay ít và đủ thứ khác. Còn nếu câu trả lời là chưa thì cậu sẽ vào bếp nấu ăn cho cả hai, đầy đủ chất dinh dưỡng và nóng hổi

Người ngoài sẽ nghĩ cậu quản lí anh, bắt anh phải như này như kia, nhưng bản thân anh, Min Yoongi là người biết rõ nhất, sự quan tâm của Jimin chưa bao giờ là sự gò bó đối với anh

Vừa nghĩ vừa thưởng thức đồ ăn ,ăn một mình thật nhàm chán, nhưng ít nhất đồ anh ăn là của jimin làm cho. Đỡ hơn những người nào đó không có người yêu để được làm đồ ăn cho. Anh tự trấn an bản thân sau đó làm một vài việc nhà. Khi đã đâu vào đó rồi thì anh bắt tay vào làm việc, sáng tác bài hát, giao dịch với các nghệ sĩ, ca sĩ, thần tượng, các nhãn hàng hoặc công ty nào đó

Anh là một nghệ sĩ không dưới trướng công ty nào cả, mà anh là người đứng đầu của một công ty. Tuy thoải mái hơn về việc luật lệ hợp đồng mà các nghệ sĩ thường phải tuân theo nhưng khối lượng công việc lại rất nhiều. Anh phải tự mình sắp xếp lịch hẹn, viết lời bài hát và rất nhiều việc khác nữa. Vì việc đó mà anh gặp nhiều bất lợi hơn, tưởng rằng thời gian sẽ có nhiều hơn nhưng ngược lại. Đi làm thì sẽ có thời gian nghỉ thời gian làm. Nhưng người đứng đầu công ty thì không cố định thời gian nào cả. Có hôm phải thức đến 2-3 giờ sáng để giải quyết sự vụ. Tuy nhiên lại có ngày có thể tự do cùng người thương làm việc gì đó, hoặc có thể ở nhà làm việc mà không cần đến công ty. Nhưng hôm nay là 1 ngày đặc biệt, anh đã lên kế hoạch cho cả ngày nên công việc dù bận đến đâu thì chiều nay sẽ tự mình "tan ca" sớm

Bước ra từ lớp học cậu ngáp dài, vươn vai sau mấy tiết học mệt mỏi. Vì buổi sáng đã quá vội vã mà quên mất phải làm cơm hộp nên buổi trưa cậu chỉ lót dạ bằng đồ ăn nhanh, ăn xong thì đến nơi làm việc

Nơi cậu đang làm là một chi nhánh của hãng caffee khá phổ biến và cậu làm việc với ca chiều. Ở đây cậu đã làm quen với một người anh rất tốt bụng nên cũng đỡ nhàm chán phần nào. Cậu mở cửa vào quán, tiếng leng keng của chuông nhỏ làm anh chàng đang sắp xếp ở quầy chú ý

"Chào buổi trưa Jin hyung"

"Ồ em đến rồi jimin, đến đây anh nói nhỏ"

"Dạ?"

Jin ghé vào tai nói cho cho cậu nghe điều mà đối với các nhân viên là sự ác mộng

"Hôm nay ông ta lại sàm sỡ một nhân viên khác đấy, tâm trạng tên đấy hôm nay cũng không tốt, em cẩn thận"

"...vâng"

Người anh đang nói đến là tên quản lí, không nhân viên nào ở đây là không biết đến sự biến thái của hắn, mọi người ai cũng cố gắng tránh xa. Cậu vào phòng nhân viên thay đồ rồi ra ngoài, ngay lúc mở cửa bất ngờ là ông ta cũng muốn vào. Cậu đề phòng từng lời nói đến cử chỉ, miễn cưỡng chào hỏi

"Chào buổi trưa quản lí"

Hắn ta nhìn cậu, cười cười gật đầu xem như lời chào hỏi rồi như có ý đồ mà nói

"Này jimin, vào đây giúp tôi cái này"

"Xin lỗi anh quản lí, bây giờ tôi phải vào ca trực của mình rồi, để lần khác nhé"

Trả lời xong cậu liền quay lưng đi ngay lập tức, ông ta còn định kêu cậu lại nữa nhưng cậu đã đi nhanh nên may mắn thoát được. Bị ông ta bắt được chắc chắn sẽ có chuyện sảy ra. Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu làm việc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro