Cuộc sống thành thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đêm ngày nhập học nó có một cảm giác thật lạ lùng nửa vui nửa buồn một cảm giác thật khó diễn tả.
Đêm hôm đấy nó ôm gối vô giường mẹ ngủ,thấy vậy mẹ nó bật cười:
-ông tướng của tôi ơi. đàn ông con trai lớn tướng rồi còn đòi ngủ với mẹ người ta biết được người ta cười cho vô mặt à!
- Kệ họ nói gì thì nói con vẫn còn bé mà. Nó nhõng nhẽo
Nó chui vô nằm giữa bố mẹ. Bố nó xoa đầu nó
- thằng nhóc này ! Mới ngày nào còn bé tí ngày nào cũng đòi đi làm với bố mà giờ đã lớn đến chừng này rồi.
Và cứ thế nó dần dần chìm vào giấc ngủ hồi nào không hay.... đây cũng là đêm cuối nó được ở nhà rồi từ ngày mai sẽ phải tự lo cho mình không còn ai mà dựa giẫm nữa...

Sáng hôm sau mẹ nó dậy từ sớm, chuẩn bị áo quần đồ đạc cho nó để nên thành phố. Nhìn thoáng qua thì cứ ngỡ không có gì nhưng dường như ẩn sâu trong đôi mắt có vài nét chân chim ấy chứa đựng một nỗi buồn không muốn nói ra. Có lẽ bởi vì một phần sắp xa con một phần vì lo lắng cho nó sợ với cái đầu nai tơ của đấy có bị người ta lừa không khéo lại nghiện ngập rồi đi vào con đường sai trái thì khổ (haizz đúng là lòng mẹ có khác)
Mẹ thì lo cho nó thế đấy, mà đằng này nó chả lo lắng gì vẫn ngủ chẩy thây trên giường mẹ vô gọi hai lần mà vẫn lẩm bẩm nói
- còn sớm mà mẹ để con ngủ thêm chút nữa đi.

-sớm gì mà sớm, xe sắp di rồi kia kìa ở đấy mà ngủ.
- kệ!! Khỏi đi cũng được. Vì buòn ngủ quá mà nó nói linh tinh.
Mẹ nó điên quá xông thẳg vô giường giật phăng cái chăn đi vỗ cho nó mấy phát vào mông. Nó ôm mông bật dậy mặt đau đớn
- con dậy là được rồi chứ gì. Đau quá à.
Mặt nó mơ mơ màng màng ở trong phòng vệ sinh cả tiếng đồng hồ mà không thấy ra( khéo ngủ thêm lúc nữa trong đấy cũng nên )
Mẹ nó thấy lâu quá nói vọng vào:
- làm gì mà lâu thế? Có ra ăn cơm không thì bảo.
- DẠ!! Con ra liền.
Ăn cơm xong mẹ nó ôm nó một cái dặn dò kĩ lưỡng rồi dẫn nó ra xe để bố chở ra trạm xe buýt.
Đến nơi bố nó nhắc nhở mấy câu:
- thằng nhóc này giờ thành người lớn rồi đấy phải chín chắn nên biết chưa hả? À quên còn phải biết tự chăm sóc cho bản thân nghe chưa đừng có mà lười biếng.
Nó dưng dưng nước mắt ôm trầm lấy bố khóc thút thít. Bố nó vỗ vai nó
- thôi lên xe đi người ta đang đợi kia kìa
- dạ.
Chiếc xe dần dần lăn bánh ngồi trên xe mà lòng nó cứ bồn chồn không yên. Vì đường xa nên nó ngủ đi lúc nào không hay. Đến chiều chiếc xe dừng lại với cơ thể mệt nhừ nó cứ thế bước đi tìm đường vô nhà trọ mà mẹ nó đã đặt trước của cô Lan, một người bạn thân của mẹ nó.
Cuối cùng giờ nó cũng đã nên thành phố rồi cảm giác này thật lạ một cảm giác của người xa nhà.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro