Chap 11: Người thua phải làm nũng (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu lạc bộ âm nhạc vẫn im ắng. Hôm nay được tan học sớm nên tôi tới tập luyện trong lúc đợi những người khác. Nhưng còn chưa kịp ló mặt vào phòng thì 2 chân đã khựng lại. Mở hé cửa nhìn vào, tôi bắt gặp thằng Green đang dí cái bản mặt trơ trẽn của nó lại gần thằng Sarawat.
Ờ, cũng tốt. Nếu xác suất để tôi và thằng Green quen nhau là bằng 0 thì có lẽ cỗ vũ cho WatGreen thành một cặp có khi còn sáng sủa hơn. Mà cũng chỉ dám nghĩ trong bụng thôi, không dám đi lên làm gián đoạn bầu không khí. Thế nên đành ghé tai lên cánh cửa khép hờ hóng hớt chuyện của 2 người.
Không biết sao lại coi tao là người lịch sự nữa.
"Các bạn chưa đến nữa hả?"
"Ừ..."
"Wat ơi, Tine chưa đến á." Thấy chưa, nghe lén một cái là tên tao có mặt trong cuộc nói chuyện liền.
"Ừ."
"Mình hỏi cậu một chút nha. Wat và Tine có thân nhau lắm không?"
"Rất." Làm tốt lắm. Câu trả lời của thằng Sarawat khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Vậy hình mẫu lý tưởng của Tine có giống mình không?"
"Không giống một tí gì."
"Tine thích kiểu nào?"
"Ngực bự."
"Tine thích ăn món gì nhất?"
"Không nói."
"Tine thích nhóm gì?"
"Linkin Park."
Trao Oscar luôn đi. Mất dạy quá đấy, Sarawat. Tao chưa bao giờ nói thích Linkin Park nha. Nhưng mà cũng tốt. Toàn bộ câu trả lời của nó đều gây cản trở cho thằng Green. Cảm động ghê ta ơi. Trận đấu lần tới phải trả ơn bằng việc làm biển cổ vũ cho nó thôi.
"Ơ, N'Tine đứng đây làm gì thế? Không vào hả?" Éccccccccccc. Đang yên ổn thì cuối cùng lại bị lộ khi P'Air xinh đẹp, con nhà giàu, quyến rũ đi tới chơi trò ú òa kiểu không kèn không trống làm thằng Sarawat và thằng Green quay người nhìn về phía cửa trong tức khắc.

"Em đang định vào đây ạ. Ơ! Tụi mày đến rồi hả?" Tao thảo mai ghê. Chạy vào phòng một cái là tao ngồi bám dính lấy tên cao cao liền.
Tiếp theo đó, không ai nói thêm câu nào nữa. Chỉ có thằng Green là sà nẹo tới sà nẹo lui với tôi, không ngừng đem bộ ngực phẳng lì của nó cọ xát với cánh tay tôi. Chỉ cần nhìn thôi tao đã hãi đến sởn cả gai ốc rồi.
Sau khi các thành viên khác lần lượt xuất hiện, P'Dim lại sắp xếp cho quay video một mình, tuy nhiên lần này không phải gửi gấp nên chẳng ai than phiền ra tiếng như mọi lần. Việc Prae không đến phòng tập khiến trái tim nhỏ bé của người ngầu lòi như tôi lập tức chùng xuống. Đoán chừng phải tìm thời gian trốn tập câu lạc bộ để đi tìm cô nàng củng cố mối quan hệ mới được.
Sau khi tập xong, tôi và thằng Sarawat ở lại chơi guitar tiếp như mọi bữa. Song hôm nay có hơi khác vì hình như trông có vẻ tình nguyện hơn mọi lần và cũng chỉ tập những bài cũ.
"Đồ gây phiền nhiễu."
"Gì cơ mày?"
"2 tuần nữa sẽ có live của Scrubb." À há!! Xem như là chuyện chấn động nhất trong vòng 2 tháng nay. Tôi trợn tròn mắt ngay khi thằng Sarawat vừa nói hết câu, vội vội vàng vàng nhích người tới rồi ghé đầu vào hỏi một cách háo hức.
"Thật không! Bao giờ?" Live của Scrubb là thiên đường đối với tôi. Lâu rồi chưa được xem. Lần gần nhất là năm ngoái. Hình ảnh đó vẫn đọng lại trong tâm trí tôi đây.
"Thứ 7, ngày 28. Muốn đi không?"
"Còn phải hỏi, thằng khỉ. Mua vé ở đâu thế? Vậy rồi...tổ chức ở đây hả?"
"Tổ chức ở đây chứ. Chắc là mua vé ở văn phòng hội sinh viên."
"Quàooooo. Vậy đi mua vé không? Mua cho mày và bạn mày, còn tao mua cho nhóm của tao." Thằng Sarawat gật gù, song ánh mắt lại không phấn khích theo lẽ thường. Chắc là bị quỷ drama nhập.
"Không vui hả?"
"Tao phải chơi mở màn cho Scrubb. Mấy anh nhóm Sssss...! nhờ. P'Zo còn chưa khỏe."
"Thế thì mày được gặp P'Meuay và P'Ball sau sâu khấu rồi còn gì."
"..."
"Thôi mà...Chỉ là chơi mở màn thôi. Khi nào mấy anh lên thì mày lại uốn éo với tao dưới sân khấu. Có gì khó khăn đâu."
"Mày là người hay giun đất?"
"Thằng quần."
"Thời gian này tao phải tập nhạc với các anh, có lẽ không thể đến phòng tập guitar một thời gian."
"Đừng căng thẳng." Tôi vỗ nhẹ bả vai đối phương, song trong lòng thì mừng húm. Đây chính là thời cơ để tôi cúp tập câu lạc bộ rồi đi tán tỉnh Prae tiếp. Lúc có thằng Sarawat ở cạnh, ngột ngạt chết đi được. Vừa ngại vừa sợ. Chẳng biết vì cái gì nữa. Nó...không thể giải thích được.
"Đừng có ngoại tình đấy." Úiiiiii. Lạy Trời lạy Phật thật mà. Nói còn chưa hết câu.
"Ngoại tình gì chứ? Tao còn chưa là gì của mày đâu."
"..." Ánh mắt sắc lẹm nheo lại làm tao bất động một lúc lâu. Nên đáp thế nào thì được hả? Kiểu như là...
"Yêu mà. Không có ngoại tình đâu."
"Mặt mày trông gian lắm."
"Chán mày ghê. Làm thế nào cũng không lú lẫn được."
"Muốn làm cho lú lẫn không?"
"Làm thế nào?"
"Cởi đồ rồi cho tao sờ ngực. Thề luôn là tao sẽ lú lẫn cả ngày."
"Lấy chân tao trước không!"
Cái thằng dê xồm! Ghét mày quá đi, thằng khốn.







"La la...La la...Yoohoo."
Thời gian thằng Sarawat đi tập nhạc cho các anh quả thật là thời khắc vinh quang của thằng Tine ngầu lòi. Tôi cúp học guitar cũng gần cả tuần lễ để đi hẹn hò với cô nàng khoa Y dễ thương. Prae đáng yêu lắm. Cuối tuần vừa rồi chúng tôi còn đi ăn kem và xem phim cùng nhau.
Dù cho cô nàng không đến câu lạc bộ, song tôi vẫn lởn vởn quanh khoa Y một cách vô tình hữu ý. Phải gọi là dính nhau từ sáng đến tối. Chiều nay cũng thế, gọi điện hẹn nhau ăn cơm ở căn tin khoa Khoa học Sức khỏe vì người không đông đúc như những nơi khác.


Vả lại tôi cũng cố tình né mặt người nào đó. Người nào đó thích ăn cơm ở tòa nhà khoa Nhạc cụ. Thỉnh thoảng thì lại thích ăn ở căn tin trung tâm. Thế cho nên tránh được thì phải tránh.
Tôi ngồi xuống chiếc bàn dài, cầm điện thoại lên bấm giết thời gian.
Prae ơi, đang ở đâu đấy. Đã đến chưa vậy...
"Tine..." Đúng là trời sinh một cặp. Con tim vẫy gọi một cái là tới liền.
"Ơ...ơi. Khốn kiếp!!" Tôi chửi thề trong vô thức khi nhìn thấy người đứng trước mặt nào phải cô nàng nhỏ nhắn xinh xắn như tôi vẫn đinh ninh mà chính là con trâu bạch tạng khổng lồ.
"Mày sao đấy?" Thằng Sarawat hỏi giọng êm tai trước khi nguyên đám bạn của nó đuổi kịp.
"Ma...mày tới đây ăn hả?"
"Không, đi ngang qua thôi."
"Tụi tao tính về ăn ở tòa nhà khoa Khoa học Chính trị cơ. Đi cùng không?" Lần này là thằng Boss nhanh nhảu xen ngang.
"Mày cứ tự nhiên.
Tụi Bạch Hổ gật đầu rồi đi về hướng khác, chỉ có thằng Sarawat là đứng nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt. Ánh mắt này, tâm trạng này...chắc chắn là sắp giết tao đến nơi.
Tao không có bồ đâu nhé mày.
"Ma...mày không đói hả?" Tôi phá vỡ sự im lặng. Làm gì cũng được, phải làm cho nó đi khỏi đây trước khi bồ tao tới. Nghe tụi bạn nó bảo sẽ đi ăn cơm ở tòa nhà khoa Khoa học Chính trị, tôi liền gợi ý ngay.
"Không." Song câu trả lời nhận được lại thành như thế.
"Thật ra mày nên đói."
"Bị cái khỉ gì đấy?"
"Trưa rồi."
"Vậy thì ăn ở đây."
"Cơm ở đây không ngon. Không thể bằng khu Khoa học Chính trị. Tao nghĩ mày nên ăn chung với bạn mày đi. Tội nghiệp bao tử."
"Không cần lo chuyện bao đồng."
"Nhưng giờ là giữa trưa rồi đó."
"Mày cần gì ở tao hả, Tine?"
"Không có. Không có cần gì hết á. Thật mà."
"Tine...Đợi mình lâu không?"
Nhưng bây giờ thì cần rồi đó. Tao cần một chiếc xe cứu thương đưa tao đi cấp cứu. Tao sợ sẽ bị con trâu bạch tạng tên Sarawat dẫm đạp dưới chân. Tại sao chứ Prae! Tại sao lại tới nhanh làm gì.
Ô hồ...Lần này vợ cả và vợ bé trực tiếp đụng độ. Dòng điện chạy xẹt qua ánh mắt chực chờ bắn ra bất cứ lúc nào. Không phải bắn Prae, bắn tao đây này. Lần này thì chết chắc.
"Đuổi tao đi, hóa ra là hẹn với con gái."
"Thằng Sarawat."
"Ok. Tự nhiên thấy đói rồi. Vậy tao về khoa ăn đây." Nói xong nó đi mất luôn. Mẹ nó! Chẳng là gì của nhau, tại sao tao phải cảm thấy có lỗi như vậy. Chẳng là gì của nhau, tại sao phải để tâm như vậy. Quan trọng nhất là chẳng là gì của nhau, tại sao tao phải cảm thấy mất mát khi nó quay lưng bỏ đi.
Ai cũng được hãy trả lời tao đi. Vợ cả nổi trận lôi đình, liệu có tan cửa nát nhà không đây. Tao sợ...







Nửa đêm tôi gọi cho thằng Sarawat với một cảm xúc nào đó. Thật sự thì có thể gọi nó là bất an. Đợi máy một lúc lâu cũng không thấy nghe máy. Cơ mà cái người ngầu lòi như tao vẫn mặt dày, phát huy hết năng lực gọi tới tấp. Và rồi nỗ lực đã được đền đáp...
[Alo.] Cái giọng chán đời chưa kìaaaaa.
"Sarawat hả?"
[Không phải.]
"Thằng quần."
[Biết rồi còn hỏi. Gọi có gì không?] Vợ dỗi, chồng như tao phải xuống nước dỗ ngọt chứ sao.
"Tao giặt áo đá bóng của mày xong rồi. Giặt bằng tay đó." Mặc kệ nó là cuộc đối thoại không đầu không đuôi đi. Bình thường tối nào cũng nói chuyện điện thoại, chỉ là tuần vừa rồi không nói chuyện vì nghe nói nó tập nhạc nặng nên không muốn làm phiền.
[Rồi sao?]
"Không. Chỉ muốn nói vậy thôi."
[Muốn sao? Tao phải qua lấy hả?]
"Hới, không cần."
[Tao qua lấy.]
"Kh...khoan đã mày."
Tít!
Thằng đểuuuuuuuuu. Không cho tao cơ hội nói câu nào luôn. Đáng lẽ ra nên quen với cái kiểu tự biên tự diễn ấy của thằng Sarawat. Làm sao đây ta. Sợ đụng mặt nó rồi sẽ bị đấm cho đầu rơi máu chảy luôn quá. Quan trọng là sợ nó biết tôi cúp tập câu lạc bộ hơn tuần nay.
Nó đã cất công dùng sợi hủ tiếu mỏng để tôi bước vào, thế mà rốt cuộc chỉ vớt được đống nước lèo chả còn lại cái khỉ mốc gì.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên 20 phút sau đó. Tôi mất một hồi lâu để thu hết can đảm trước khi bước ra mở cửa phòng. Thằng Sarawat nghiêm mặt đứng trước cửa, mặc bộ quần áo đá bóng như vừa tắm xong và chuẩn bị đi ngủ.
"Áo đá bóng tao đâu?" Nó hỏi, chân rảo bước vào phòng rồi mặt dày ngả thân hình bự chảng của nó nằm lên giường.
"Trong tủ."
"Đi lấy đi." Không biết cãi lại làm sao nên đành đi tới tủ quần áo lôi ra chiếc áo team mạnh nhất trường rồi nhanh chóng dúi vào bàn tay dày.
"Trả này."
"Ừm...Về đây."
"Phòng thì xa. Mày tới chỉ vì nhiêu đó thôi hả?"


"Không tới vì nhiêu đó."
"..."
"Tới cho nhìn mặt. Không gặp nhau cả tuần. Mặt mày vẫn gian manh như vậy."
"Ghét mày ghê."
Thằng Sarawat chống người ngồi dậy khoanh chân trên giường. Nó im lặng nhìn tôi mà không nói một câu nào cả. Tao biết là muốn tao thú nhận lỗi lầm, nhưng mà thật sự thì tao đâu có sai. Tôi không hề hẹn hò với thằng Sarawat. Chẳng là gì của nhau. Việc tôi cúp tập câu lạc bộ đi tán gái là quyền của tôi. Đúng chứ?
Ờ...Tao xin lỗi. Tao sai rồi.
Hưuuuuuuu. Tao không có để tâm vì mày đâu đấy nhé, Sarawat.
"Mày..." Tôi hít sâu. Chuyện đã đến nước này, dù sao một ngày kia nó cũng biết.
"Nói đi."
"Tao sẽ theo đuổi Prae một cách nghiêm túc." Thằng Sarawat im lặng một lúc. Tôi chỉ mong nó sẽ tỏ thái độ hay đưa ý kiến gì đó, nhưng không. Mẹ nó, làm cái mặt như phải giết tao cho bằng được.
"Sarawat."
"Mày theo đuổi cô ta, vậy thì tao sẽ thành nhân tình của mày rồi nhỉ."
"Khoan đã."
"Thế thì...tao cũng phải khóc lóc như người ta chứ nhỉ? Khó xử quá."
"Sarawat, bình tĩnh." Tôi nắm vai nó lại, y chang như trong cảnh nam chính chuẩn bị dỗ nữ chính. Có điều hơi sai sai ở chỗ cái thằng trước mặt to như trâu, ngực lại còn lép kẹp.
"..." Nó nhìn tôi với biểu cảm sẵn sàng đè ra hiếp bất cứ lúc nào. Cơ mà tao phải tịnh tâm để chiến đấu với hổ dữ.
"Có nghe không vậy?"
"Không nghe."
"Không nghe thì trả lời câu hỏi của tao thế nào được. Mày bắt đầu xàm xí rồi đó."
"..." Con trâu bạch tạng giận thật rồi. Phiền phức rồi đây.
"Hồi cấp 3 tao cũng toàn có bạn gái. Bây giờ tao cô đơn rồi. Muốn có thời gian như hôm nay, cùng nhau ngắm bầu trời."
"Mắt mày tự nhìn không được à?"
"Đệt. Cùng nhau nghe nhạc của nhóm này."
"Tai mày bộ điếc hả?"
"Cùng thích xem phim."
"Làm sao biết cô ta thích cùng một bộ phim với mày?"
"Mày ghẹo gan tao đó hả? Nói tóm lại, tao muốn làm cái gì đó như một cặp đôi."
"Vậy thì tao sẽ bầu bạn với mày."
"Đâu có giống nhau. Nên tao nghĩ là...có bạn gái là tốt nhất. Mày hiểu mà, đúng không?"
"Không hiểu."
"Sarawat."
"Mày phiền phức quá. Hôn luôn cho rồi."
Câu chữ vừa kết thúc, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Trong nháy máy, bàn tay dày vươn ra giữ lấy đầu tôi rồi kéo tới gấp rút trao một nụ hôn. Giây phút ấy, thế giới trước mắt vốn bình yên bỗng quay mòng mòng như mất phương hướng.
Môi của thằng Sarawat áp lên môi tôi. Nó không dịu dàng, cũng chẳng giống cảnh kinh điển trong phim truyền hình Hàn Quốc. Quan trọng là không hề đưa lưỡi vào dù chỉ một chút. Thế mà sao...tôi chỉ có thể ngồi yên và sửng sốt với những gì vừa xảy ra.
Cho đến khi nó rút cái hôn về rồi nhìn tôi, trái tim vẫn còn đập loạn nhịp. Mày có quyền gì mà hôn tao chứ, mẹ nó!
Hôn kiểu không kịp phòng bị luôn. Ốiiiiiiiiiiiiiii.
"Tao đặt chỗ mày rồi."
"...!!"
"Thế nên cấm tán tỉnh ai nữa."







Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên cộng với ánh nắng chói chang buộc tôi chầm chậm nhấc mình dậy khỏi giường, hồi tưởng lại ký ức trước khi đặt chân xuống sàn.
Tối qua ngủ lúc nào tôi cũng chẳng nhớ nữa. Chỉ biết thằng Sarawat nằm chơi trong phòng tôi cả đêm, đến gần sáng mới vác xác về. Chẳng những vậy còn quên luôn cái áo đá bóng tôi mất công giặt.
"Thằng Tine dậy chưa thế!" Tiếng của người bên ngoài vọng vào trong.
"Tao chưa chết nha." Nói với ra ngoài một cách cáu kỉnh rồi loạng quạng ra mở cửa cho 3 thằng nam chính vào bên trong. Đây là chuyện thường ngày của tụi nó. Thích đến thì đến, thích đi thì đi.
Hôm nào đẹp trời một chút thì sẽ kéo tới gõ cửa phòng rồi ra ngoài ăn sáng, cùng nhau đến trường. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
"Hồ...Cái đệt gì chứ. Chưa tắm nữa hả?" Thằng Peuk đi lại giường trước khi nằm đè lên cả bộ đồ sinh viên. Thằng Ohm thì chạy vào bắn thỏ* trong nhà vệ sinh như mọi khi.
(*) bắn thỏ = đi tè
"Thì giờ tắm."
"Ờ. Ớ, cái quần què gì đây?" Đệttttttttt, thằng Peuk. Cái thằng vô công rỗi nghề. Thấy nằm lăn qua lăn lại trên giường, thế mà lại mò ra đồ.
Cũng chẳng có gì đâu nếu món đồ này không phải là bóp tiền của thằng Sarawat!
Thằng xấu xa, sao mày không hốt về đi.
"Mày mới mua bóp hả?" Lần này thằng Ohm là người lên tiếng.
"Của anh tao. Lão vứt ở đây lâu rồi." Dứt lời liền giật lại bóp tiền từ trong tay đối phương. Không thể để cho tụi nó biết tối qua thằng Sarawat ngủ ở đây. Tao sợ gì cũng không biết nữa. Tim cứ đập loạn xì ngầu hết cả. Tình cảm dành cho nó không còn như trước nữa. Hỏng bét rồi!
Tôi vội vàng nhét bóp tiền vào balo trên đường lẩn đi tắm, sửa soạn chuẩn bị đến trường. Sắp trót lọt thì có con quỷ Satan ở đâu hiện ra cản đường.


"Hới, tụi mày khoan đã. Điện thoại tao đâu mất rồi?" Giờ phút này tôi cực kỳ muốn lao tới đập đầu thằng Ohm. Nằm lăn lộn trên giường tao cho đã. Rồi sao. Điện thoại rớt ở xó xỉnh nào cũng chẳng biết. Hỏi ai xui xẻo hả, nói luôn là tao chứ ai.
"Chắc là rớt vô góc giường. Để tao kiếm phụ." Thằng Fong liền trèo lên giường, phụ nhau kiếm cái điện thoại chả biết đang ở đâu cho đến khi thằng Peuk mò trúng cái gì đó.
"Ơ! Điện thoại mày hả, Tine? Tốt lắm. Cho tao mượn gọi cho thằng Ohm nhé." Thấy mẹ rồi!!
Điện thoại mày mò được dưới gối không phải của tao mà là của thằng Sarawat. Hưuuuuu. Thằng khỉ gió đấy cái gì cũng quên. Lớp thì bóp tiền, lớp thì điện thoại. Chưa kịp ra khỏi phòng nữa, đầu tao đầy mồ hôi rồi đây.
"C...cứ tự nhiên."
"Mẹ! Dạo này xài case Dragon ball luôn hả? Vậy mà tao cứ tưởng mày không thích ba cái hoạt hình này chứ."
"Mới mê gần đây thôi." Yêu cái khỉ mốc. Case con nít không phải là phong cách của người ngầu lòi như tao. May là tối qua thằng Sarawat mang theo iphone. Chứ thử mà là Samsung coi, tao chết chắc.
"Mật khẩu?"
"Ờ...260895."
"Số gì đấy?"
"Mày không cần biết."
"Sinh nhật cũng không phải. Mã số sinh viên lại càng không." Lúc này rồi mày còn nghi ngờ cái gì không biết. Muốn tao nói đó là số gì ấy hả.
...Sinh nhật cái thằng xấu xa kia...
Biết được hồi đem điện thoại cũ đi sửa. Mua máy mới rồi nó vẫn dùng mật khẩu cũ nên tôi mới dám mạnh mồm không sợ quỷ.
"Mày không cần nhiều chuyện. Quan tâm gì ba cái số."
"Tine, mày xóa số tụi tao rồi hả? Không chừa lại cái tên nào luôn." Tay thằng bạn đang lướt trong danh bạ khiến tôi sững người. Đừng nói là số liên lạc, thề luôn là tất cả liên quan đến mày chưa bao giờ xuất hiện trong chiếc máy luôn ấy.
"Là do tao thuộc lòng luôn rồi."
"Chắc chứ?"
"Ừm."
"Cái này có phải điện thoại mày không đó?"
"Không của tao thì của ai. Hỏi lạ."
"Rồi thì tin. Hình đầy trong gallery thế kia mà."
"Đúng chứ?" Khoan đã! Mặt tôi xuất hiện đầy trong album. Muốn qua đó xem với nó ghê. Sự tò mò bắt đầu thay thế mối nghi hoặc. Sao hình của tôi lại nằm trong album của thằng Sarawat chứ.
Rrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr
"Ơ, ở đây này ông nội tôi ơi." Tôi thở phào ngay khi chiếc điện thoại màu đen của thằng Ohm đổ chuông. Nó quả thực đang kẹt trong khe hở đầu giường.
"Thấy điện thoại rồi thì trả của tao đây."
"Khoan đã nào. Mượn chơi chút. Sao lại log in vào IG thằng Sarawat nhỉ?"
"Nó mượn nghịch."
"Rồi mày gặp nó lúc nào không biết?"
"Hôm qua. Ở khoa Khoa học Sức khỏe."
"Vậy còn app Facebook và Twitter đâu? Tao định mượn vào lướt Face mà không có."
"Máy mày cũng có mà. Mau mau trả cho tao."
"Hới. Có game Minecraft luôn. Đúng đỉnh."
"Dĩ nhiên."
"Nhưng mà tao không biết chơi. Chơi làm sao vậy?"
"Ờ..."
"Mua app bao nhiêu tiền?"
"Chắc là chưa tới 100. Tao không nhớ rõ lắm. Haha."
"Của thằng Sarawat chứ gì."
"Phải, của nó. Hới! Không phải."
"Có giấu đầu hở đuôi quá không? Tao biết từ lúc Dragon ball rồi, thằng trâu."
Bang! Còn gì có thể nát bét hơn được nữa không.
"Khai mau."
"Khai cái khỉ gì chứ? Tao không biết gì hết."
"Mày có bí mật với bạn bè hả, Tine? Khai mau. Mày là gì của thằng Sarawat?"
"Không là gì hết. Chỉ là bạn bè thôi?"
"Chắc chắn?"
"Ờ."
"Rồi, qua đây xem."
Tiếp theo đó, điện thoại của thằng Sarawat được trả lại cho tôi. Thằng Peuk, thằng Ohm và thằng Fong cứ cười tủm tỉm, mặc kệ tôi đứng đực ra nhìn màn hình điện thoại đang mở sẵn một tấm hình trong Instagram.
Nếu không lầm thì đó là sự kiện ngày hôm ấy, cái ngày mà tụi bạn Bạch Hổ của thằng Sarawat đăng ảnh chụp chung với tôi và comment qua lại một cách vui vẻ. Có điều khi đó tôi không vào đọc hết mà thôi.
Đến tận ngày hôm nay, trôi qua ngót nghét cũng cả tuần lễ, tôi mới hiểu ra lý do tại sao thằng Sarawat lại xuất hiện ở sân vận động lúc chọn hoạt náo viên, dù lẽ ra nó nên tập nhạc cùng các anh.
Man_maman Quàoooo, thằng Tine like nè. Đa tạ. @Tine_chic
KittiTee @Sarawatlism Thằng Tine like luôn. Thằng Tine like luôn. Oáiiiiii. Xịn!
Thetheme11 @Sarawatlism Không cần cúp tập đến đâu, bạn hiền. Ở đây để tao chăm.
Bigger330 @Sarawatlism Không cần. Để tao chăm thì hơn.
Sarawatlism Của tao cắm động.
Và nó vẫn gõ sai chính tả như mọi khi. Tôi bật cười trong vô thức với nỗ lực gõ đến khi nào đúng mới thôi của nó...
Sarawatlism Của tao cấm đồng.
Sarawatlism Khốn kiếp. Của tao cấm động!
[Hết chap 11]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro