Chap 12: Bộc phát triệu chứng "cậu quay quanh tớ, tớ quay quanh cậu"* (Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🎉
___________________________________
(*) bài hát của nhóm Scrubb
"Tao đặt chỗ mày rồi."
"...!!"
"Thế nên cấm tán tỉnh ai nữa."
Đây là câu nói duy nhất cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Gương mặt của ai kia liên tục hiện lên đến đau cả đầu. Thành thật mà nói thì tao choáng. Biểu cảm của thằng Sarawat không khác gì tâm trí của tao lúc này.
Muốn làm ầm ĩ cũng không nhấc nổi miệng.
Muốn nổi giận cũng không biết tại sao trong thâm tâm lại chẳng tức tối đến mức phát tiết ra.
Nói thật bây giờ chỉ có tình trạng shock cinema do phim hot cuối tuần mới có thể giữ thể diện cho người ngầu lòi mà thôi. Trời ơi...Bị nó lấy đôi môi nhào nặn thành đất sét ra chà xát với đôi môi mềm mại như bong bóng xà phòng một cách đê tiện làm tao chẳng biết làm sao đây, thằng quần. Thế nên đành ngồi yên một chỗ bình tâm lại một lúc lâu trước khi đối phương quàng vai tôi một lần nữa.
"Thằng Tine, chết chưa?" Tim tôi...
Sống không bằng chết đây. Giờ phút này tôi gom góp hết khí lực trong cơ thể để bung ra chửi nó nhiều nhất có thể.
"Chết cái nhà mày ấy, thằng khốn. Thằng Sarawat, mày hôn tao làm gì? Tao là bạn cho mày giỡn đấy hả? Mày làm gì tao vậy chứ? Chết tiệt. Tao hoang mang hết cả. Tao bị cái gì thế này? Hưuuuuuuuuu." Vừa dứt lời trái tim bắt đầu mất kiểm soát. Đang chửi nó ngon lành, đột nhiên lại quay ra tự sụt sịt với chính mình. Tôi nghĩ xúc cảm trong não mình chắc chắn có vấn đề.

Thằng Sarawat bèn trượt bàn tay đang nắm vai lên để giữ 2 bên má tôi lại, buộc mắt tôi phải nhìn thẳng vào nó mà không được phép cử động đi đâu khác.
"Bình tĩnh. Người ta mắng là do người ta yêu, có biết không hả?"
Bụp!!
"Yêu cái đầu mày!"
"Hồ...Vung tay đánh tao như vậy. Chắc chắn là thích tao rồi."
"Không có thích. Không có thích. Không có thích màaaaaaaaaaaaa."
Bụp bụp!
"Hử! Lại đánh nữa. Mày mệt bây giờ."
Sau đó tôi liên tục vung tay vung chân vào người nó khiến cho ga giường vốn phẳng phiu lập tức trở nên nhàu nhĩ. Và đúng như lời thằng Sarawat nói, đánh nó tới tấp, kết quả tao mệt đứt hơi ngồi thở hổn hển nhìn nó một cách hậm hực.
Hiện tại rất nhiều câu hỏi nảy lên trong đầu tôi đến nỗi không biết phải bắt đầu từ câu nào. Tại sao tao không được tán tỉnh Prae. Tại sao phải cấm tao không được giao du với người khác. Quan trọng là...tại sao lại hôn tao dẫu chúng tôi chẳng là gì của nhau.

Bảo rằng là bạn thân ư. Tôi và thằng Sarawat còn cách từ đó xa lắm. Thế thì là vì cái khỉ mốc gì chứ.
"Mệt rồi chứ gì." Giọng nói trầm thấp phá vỡ sự im lặng sau khi chúng tôi ngồi yên hít thở một hồi lâu.
"Ờ."
"Thằng gây phiền nhiễu, nghe những gì tao nói rồi phải không? Tao đặt chỗ rồi đấy nhé."
"Không nghe."
"Vậy thì làm lại. Không cho phép ai tán tỉnh. Không được phép tán tỉnh ai. Chỉ một mình tao được tán mày thôi."
"..."
"Khi nào bạn tao đến tìm thì mau mau tránh xa tụi nó ra. Mẹ nó, tính tình toàn càn rỡ, không đáng tin. Lại còn trăng hoa, khác một trời một vực với tao." Khoan đã! Mức độ tin cậy trong những lời vừa rồi là bao nhiêu chứ, thằng Sarawat!! Đệt...Tự luyến cỡ này cũng được hả. Tao ghéttttttttttt.
Thật ra tụi nó đều cá mè một lứa với nhau thì có. Một trời một vực cái đầu con salamander gì chứ.
"Im lặng như vậy là hiểu rồi đúng không?"
"..." Tao không có im lặng. Tao đang lườm chết mày đó, thằng nghiệp chướng.
"Nếu còn chưa hiểu, vậy để tao hôn thêm lần nữa. Thấy hình như vẫn còn mơ màng."
"Khỉiiiiiiiiiiiiiiiii! Hôn cái đầu mày, khốn kiếp!"


Bặp bặp.
Đúng là kiềm tay kiềm chân mà, cái thằng này. Tôi vội xua tay đẩy đầu đối phương một cách loạn xạ để chấm dứt hành động khùng điên của người kia. Thằng Sarawat khựng lại một lúc với vẻ mặt đăm chiêu. Hai bên đều tĩnh tâm và suy xét lại tất cả trong đầu trước khi tôi là người phá vỡ sự im lặng.
"Về phòng mày đi được không?"
"Đau...Không về nổi." Tôi híp mắt nhìn thân hình bự chảng nằm cuốn chiếu trên giường với ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi. "Đáng thương" là từ duy nhất có thể diễn tả được tình trạng cơ thể của nó lúc này. Mẹ nó...Tụi con gái thích nó mà trông thấy hình tượng mưu mô này đảm bảo hết thích ngay.
Còn đâu sự ít nói, còn đâu sự hay mắc cỡ, còn đâu sự ngầu lòi khi xuất hiện dưới ánh đèn spotlight. Tao chỉ thấy trong đầu nó chứa toàn mưu mẹo. Trời ơi...
"Mày đừng có mà giả vờ."
"Mày đánh tao, vậy nên phải cho tao ngủ ở đây."
"Chẳng là gì của nhau hết, ngủ thế nào được? Chúng ta không thân đến vậy đâu."
"Nhưng hôn nhau rồi."
"Khốn kiếp."
Bầu không khí sặc mùi u ám một lúc lâu trước khi tôi quyết định lên tiếng dù không biết đáp án sẽ ra sao. Tôi không mong đợi và cũng là lần đầu tiên nó trống rỗng đến mức khó thở.
"Hỏi thật. Mày hôn tao làm gì? Hay là mày bất mãn với việc tao nhờ mày tán để đuổi thằng Green nhưng lại cặp kè với Prae?"
"Ừm...bất mãn."
"Vậy thì mày không cần tán tao nữa. Không cần đuổi thằng Green. Tao sẽ đường đường chính chính theo đuổi Prae thôi. Ra sao thì ra."
"Nói nãy giờ vẫn chưa hiểu đúng không?"
"Mày mới là đứa nói chuyện khó hiểu ấy. Tao chọn rồi đấy thôi."
"Nói mà không hiểu à. Tao không cho phép mày tán tỉnh ai. Chỉ được có mình tao thôi. Chỉ được thích tao thôi."
"Sao tao có thể chỉ có mình mày trong khi tao không hề thích mày? Hỏi lại một lần nữa. Mày...thích tao theo kiểu nào?"
"Tình cảm của tao như thế nào không biết, chỉ biết là muốn hôn, muốn cãi, muốn cắn. Nhiều lúc làm chuyện ngứa con mắt thì muốn làm cho đau. Như vậy mới hả lòng hả dạ."
"Thằng khốn. Tao đang ở cùng tên sát nhân biến thái hay sao chứ. Đây không phải là cảm giác mà những người thích nhau nên có. Tự vấn lại lòng mình đi."
"..."
"Hôn tao, nói thích tao, những cái đó có chắc chắn là thật không? Không phải vì bị bạn bè khích rồi làm theo chứ. Hay là bị tao khích cho tán chơi chơi. Mày không cần quá nghiêm túc đâu. Nghe nói mày đang sáng tác tình ca. Thử kiếm người yêu đúng với hình mẫu mà mày thích chắc là ổn hơn đó. Dùng tao làm chuột bạch thí nghiệm không hay đâu." Tôi sẽ không đề cập đến tình yêu nam nam. Thế giới quan của tôi cởi mở từ hồi học trường nam sinh rồi. Không có ai có định kiến với tình yêu kiểu này cả vì đây đã trở thành chuyện bình thường và rất nhiều người đều thấu hiểu.
Thế thì vẫn kỳ lạ. Đang yên đang lành người vốn tách biệt như thằng Sarawat lại lớn gan làm chuyện này với tôi. Hẳn là phải có động lực. Nếu theo như trong truyện thì chắc chắn là bị bạn bè cá cược theo đuổi tao rồi sau đó ruồng bỏ.
Khốn nạn! Hay là tao suy diễn quá xa rồi nhỉ.
"Nói xong chưa?" Nó hỏi.
"X...xong rồi."
"Ờ, ngủ đây."
"Cái khỉ gì thế?"
"Đừng có làm phiền, đồ nhiều chuyện." Nghiệp chướng. Không giải quyết. Đây là cảm xúc khốn nạn còn trên cả mức kì tích. Tôi không hỏi gì nữa vì biết chắc sẽ không có được câu trả lời rõ ràng hơn thế nữa. Ok. Là tao nhiều chuyện nhưng ai bảo mày hôn tao. Tao đúng hoang mang rằng chuyện gì đang xảy ra luôn.
Quan hệ của chúng tôi, khoảng cách giữa chúng tôi, mày kết thúc dễ dàng chỉ bằng việc nói ra hai từ "nhiều chuyện" thôi sao. Unseen...







Với sự mặt dày của thằng Sarawat không chịu lết người về phòng, vậy nên tôi đành ngậm bò hòn làm ngọt cho phép nó nằm gác chân trên giường lướt điện thoại với vẻ mặt lạnh lùng đúng theo phong cách. Mãi đến khi tôi không nhịn nổi nữa mà quay sang lay vai đối phương để kêu nó sau một hồi tập trung xem TV nhưng vẫn không hiểu đang nói gì.
"Bao giờ mày mới về? Tao buồn ngủ rồi."
"Tao ngủ ở đây." Là câu trả lời gợi đòn nhất thế giới. Tim tôi...
"Sao mày có thể mặt dày như vậy chứ?" Tôi giơ tay làm tư thế chuẩn bị đánh vào tay nó thật mạnh để trút đi cơn bực dọc, song bị ánh mắt dao găm quay qua lườm kèm theo một câu ngắn ngủn nhưng lại sặc mùi khủng bố đàn áp, tôi lập tức hạ tay xuống.
"Dám hả?"
Ờ, tao không dám. Đệt. Không biết sợ cái quần què gì nó nữa.


"Làm sao mới gõ đúng được?" Không có chủ ngữ vị ngữ, không có câu mở đầu. Thích là nói khơi khơi vậy đó. Hới! Mày đổi chủ đề có nhanh quá không vậy. Người ngầu lòi như tao không theo kịp.
"Cái gì của mày thế?" Tôi quay qua nhìn người bên cạnh, thấy nó đang nằm đè lên gối dán mắt vào điện thoại.
Đôi lúc cái sự Sarawatlism là thứ gì đó rất khó hiểu. Thật muốn biết nếu mấy cô vợ hờ của nó nhìn thấy được khía cạnh khùng điên này sẽ có cảm giác gì. Là tao chắc tức lắm. Làm tao mê mẩn cái tính lầm lì bao lâu nay, ai ngờ đâu đầu óc không được bình thường.
"Gõ hoài không đúng, phải làm sao đây?" Thằng Sarawat hỏi lại. Tôi chỉnh lại gối sau lưng sao cho thoải mái nhất trước khi đáp với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Chặt cái ngón tay trâu bò của mày đi. Dễ ẹc."
"Người trả lời được câu này phải ngu ngốc đến mức nào chứ."
Khực! Đau hơn bị đạp chân vào mặt chính là câu này đây.
"Thì trước khi bấm gửi mày làm ơn kiểm tra chính tả đi. Chữ nào sai thì xóa đi gõ lại. Đâu, mày thử gõ họ tên mày xem." Có khó quá không với con trâu bạch tạng như nó nhỉ.
Rồi kia là ngón tay hay móng guốc vậy chứ. Choáng hết cả màn hình.
Tôi quan sát thằng Sarawat chầm chậm ấn từng ký tự trên màn hình với tốc độ sánh ngang con lười tập bò. Tao hiểu mày yếu mấy khoản mạng xã hội thật rồi. Đợi gõ xong từng chữ cũng tốn bao nhiêu công sức. Mãi cho đến khi nó gõ xong rồi đưa qua cho tôi. Mẹ nó, lúc này mới biết...
Chỉ mỗi cái tên cũng mất hết 5 phút.
Nói thật, tôi quên luôn là nó đang gõ chữ. Đệt...Tốn thời gian lâu ơi là lâu đến nỗi vôi răng tao mọc lên như vậy, giờ mà kêu viết nguyên một đoạn văn trong điện thoại chắc tao không cần xin phép chết trước rồi đầu thai lại mới đọc được chữ nghĩa của nó đấy chứ.
Và như thế đó. Sarawat vẫn chính là Sarawat. Ngay khi ngồi đọc xong dòng chữ nó vừa gõ ra, tôi phát hiện một sự thật đó là...
"Sarawat Gontithanonth"
Cho tao thời gian hoàn hồn lại chút đã. Mới đầu nhìn còn tưởng tiếng Khmer. Trông đúng khùng điên chuẩn theo phong cách của nó chết đi được.
"Này, gõ sai hết rồi, thằng trâu. Thế này đi. Giả sử mày gõ xong, sau đó mày kiểm tra qua trước. Như tên mày, chỗ này phải là dấu ั chứ không phải dấu ้ đúng không? Mày chỉ cần dùng ngón tay ấn vào chỗ bị sai rồi xóa đi. Có gì khó đâu chứ?" Nói xong tôi trả điện thoại lại cho chủ nhân. Thân hình cao cao gật gù trước khi ấn ngón tay xuống màn hình điện thoại touchscreen.
"Không được." Tôi lập tức phải quay qua.
Nhưng khi nhìn tận mắt mới biết....Ờ, hình như không được thật.
Thằng Sarawat là người có ngón tay to. Mỗi lần muốn sửa chữ, thay vì ấn ngón tay vào chữ ว (w) thì nó lại xuất hiện chữ ต (t). Làm lại lần thứ 2 thì lại ra chữ ส (s). Quả này thì sửa mệt đây. Tóm lại là việc sửa xóa của nó còn khó khăn hơn việc gõ mới gấp 10 lần. Chết tiệt.
"Mày cứ bấm giữ chỗ mày cần xóa đi. Nó có cái kính lúp sẽ dễ sửa hơn."
"Thử rồi. Gõ cách mấy cũng không được.
"Tao nghĩ ra rồi. Download app keyboard to đi. Mày bấm sẽ thoải mái hơn."
"Download làm sao?"
"Trên App store đó, thằng ngu."
"Download giùm đi." Lại tao. Lúc nào cũng tao. Nhưng rồi cũng không phản bác mà chỉ cầm điện thoại lên lướt lướt bấm bấm cho nó, đỡ phải đọc chữ nghĩa sai bét nhè của nó cho ngứa mắt.
"Mật khẩu Apple ID."
"Là cái gì?"
"Mật khẩu mà mày đăng ký lúc mua máy ấy."
"Không nhớ."
"Ốiiii, không có down điếc gì nữa hết. Mời mày cứ gõ sai hoài vậy đi." Phó mặc cho số phận và thời gian tập luyện mài dũa thôi. Đúng là tốn công vô ích.
Tôi không thèm để ý đến thằng Sarawat nữa, mặc kệ nó cặm cụi gõ cái khỉ gì đó của nó tiếp. Tôi đặt người xuống giường rồi quay lưng lại với đối phương, không quan tâm tiếng TV có ồn ào đến đâu và đèn trong phòng có sáng trưng thế nào.
Tôi chỉ biết bây giờ tôi rất buồn ngủ và hiện đã là 1 giờ sáng rồi. Vì không thể đuổi tên mặt đơ tính tình ghẹo gan kia ra khỏi phòng, tôi đành chấp nhận và đi ngủ bởi tôi chắc chắn nó sẽ không nổi thú tính mà sờ ngực tôi lúc nửa đêm.
Ế! Hay là nó sẽ làm nhỉ.
Một lát sau thằng Sarawat lại quầy rấy không cho tôi ngủ yên bằng việc dùng ngón tay liên tục khều khều cánh tay.
"Ưuuuu, gì thế mày?"
"Đọc cái này đi. Gõ kiểu nào cũng sai." Tôi xòe tay đón lấy điện thoại từ bàn tay dày. Màn hình hiển thị application Note cùng với dòng chữ chỗ đúng chỗ sai như trước giờ.


"Have a goof dresm"
Có phải "Have a good dream" không vậy. Gõ tiếng Thái còn sai lên sai xuống, bày đặt gõ tiếng Anh nữa chứ. Nghiệp chướng.
"Không được rồi. Tao chắc chắn gặp ác mộng."
"Tức là mày mơ thấy mày."
"Đừng có mà ghẹo gan. Mơ thấy mày thì có."
"Vậy đừng quên mơ thấy tao nhé."
"Khốn nạn." Thằng Sarawat im lặng một hồi lâu trước khi nói một câu bằng giọng dịu dàng như nước chảy.
"Tối nay hạnh phúc quá."
"...!!"
Còn nó làm tôi nóng mặt nóng mắt như thể cả người sắp nổ tung chỉ bằng một câu đúng basic. Chẳng rõ tại sao cảm giác không còn như trước. Rồi tao bị cái gì thế. Tại sao trái tim phải đập mạnh với chỉ một câu nói như vậy. Tao đâu có cảm giác như mày.
Rồi tao cười làm cái gì chứ. Ưuuuuuuuuuu. Tao cười...







"Thằng Tine, mày có nghe tao nói không đó?"
"Ha...Hả!" Tiếng của thằng Peuk vang tới lỗ tai kéo tâm trí tôi đang trôi thật xa trở về lại lần nữa sau khi chúng tôi ra khỏi kí túc xá.
Chẳng biết tại sao tôi chỉ nghĩ tới thằng trâu bạch tạng Sarawat đó đến nỗi không thiết nghe xem tụi nam chính đang nói chuyện gì.
"Thằng khỉ, tao hỏi mày là thằng Sarawat nó làm gì trong phòng mày?" Thấy chưa. Gạt nó đi chưa được mấy giây, trong đầu đã có ngay chuyện về nó rồi. Đúng là không tránh được.
"Ơ...ờ, nó tạt qua lấy áo đá bóng nhờ tao giặt giùm hôm bữa."
"Tại sao lại là mày?"
"Sao tao biết được? Đừng hỏi tao nữa."
"Tụi tao có nói gì đâu. Nhưng mà mày trả lời như vậy y hệt biểu hiện của mấy đứa hàng xóm lén lút ngoại tình với nhau."
"Thằng đểu. Không có gì hết." So sánh phát là mường tượng được ngay. Cơ mà chuyện giữa tôi và thằng Sarawat không có gì thậm thụt thật mà. Thật luôn á! Không tin thì nhìn vào mắt tao mà xem. Đôi mắt này chỉ chứa đựng sự thật, thậm chí còn rất chân thành.
"Mày trợn mắt kiểu này trông càng gian gian." Hự! Lần này là thằng Ohm free kick tao.
"Tao trong sạch."
"Không có gì thì tốt. Thấy thằng Sarawat công khai giữ kỹ mày với bạn bè nó trên IG nên tao nghĩ sâu xa thôi. Sự thật là không có gì nhỉ." Có thằng Fong nói đỡ cho nên tôi gật đầu khí thế.
"Đúngggggggggggg."
"Chuyện bình thường. Bạn bè cũng hay làm như thế với nhau."
"Chuẩn luôn."
"Ai mà nghĩ mày với nó bồ bịch với nhau là không phải nha. Bạn bè là phải ngủ với nhau ha."
"Ư hư."
"Bạn bè giữ kỹ nhau được. Bạn bè nằm ôm nhau cứng ngắc trên giường lúc say mèm. Bạn bè trông coi nhau không rời mắt. Đây rõ ràng là hành động của bạn bè."
"Chính xác."
"Quan trọng là bạn bè phải đỏ tai mỗi khi nhắc đến đối phương, ngay cả bây giờ..."
"Ai cũng vậy mà."
"Còn."
"Cái gì?"
"Còn chối nữa hả, thằng quần. Thích thì cứ nói. Bồ bịch với nhau thì cứ nói. Không phải xơi nhau rồi kêu là không có cơ hội nha, cái thằng khỉ gió này." Câu nói thẳng mặt khiến tôi đông cứng người từ đầu đến chân, nhìn 3 thằng kia bước chân sáo thấy mà phát ghét.
Giả mà đá đít ở đây được thì cũng làm rồi. Sở dĩ tôi không làm là bởi vì tất cả những gì nó nói đều là sự thật.
Tao lập tức móc điện thoại ra search Google.
Làm cách nào để chữa đỏ tai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro