Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                    KHỞI ĐẦU

Tôi đang cảm thấy hồi hộp muốn xỉu vì đêm nay là đêm đầu tiên tôi ra mắt cùng nhóm Trà Đào Cam Sả của mình, lúc này tôi cứ lảm nhảm mấy lời giới thiệu thì đột nhiên nghe tiếng rầm bên ngoài làm tôi giật cả mình, lật đật mở cửa ra xem thì thấy thằng Huy nằm dài dưới đất, tôi vội vã đỡ nó dậy rồi lo lắng hỏi:

  "Ơ chuyện gì thế thằng này? Sao say sỉn bê bết quá vậy nè?"

Thằng Huy bấu vào tay tôi gượng dậy, nó cười ngáo ngáo đáp, miệng thì phảng phất hơi rượu làm tôi xém sỉn theo.

  " Có gì đâu mày ơi, mới uống có chút xíu mà đường đi trước mặt chia hai ba hướng, kì ghê."

  "Bữa nay bày đặt nhậu nhẹt nữa hả, uống quá trời uống rồi đi không nỗi vậy đó"

  "Tại nay tao vui nên có uống tí ti chứ quá trời hồi nào. Vô ngủ mày ơi, khuya rồi"

  "Ơ cái thằng khùng này, mới 6h chiều mà khuya cái gì, vô nhà lẹ đi hồi nữa mày ói một đống ở đây là bị chửi chết"

Tôi dìu nó vô phòng mà mệt bở hơi tai, tại nó vừa cao hơn tôi vừa nặng hơn lại còn sỉn quắc cần câu nên cứ loạng choạng làm tôi muốn té theo vậy đó.

Thằng này cũng kì ghê hứa tối đi nghe tôi hát mà giờ sỉn kiểu này chắc đi hết được rồi, nhìn nó ngủ như chết thấy tức cái mình gì đâu.

Ngồi coi nó ngủ mà tự dưng bản thân mình cũng ngủ gục hồi nào chẳng biết, mở mắt thức dậy đã thấy đồng hồ thì đã hơn 7h , ngày đâu đã đi trễ thì còn mặt mũi gì nữa chứ , tôi vội vã thay đồ rồi khóa cửa cẩn thận xong bay thẳng tới Phương Đông cà phê, lòng vẫn chưa thôi hồi hộp, náo nức.

Vừa mới đi vào tới cổng đã nghe tiếng gọi phía sau, thì ra là con bé Thảo Trinh, giọng nữ chính của nhóm, nó đi vừa đi vừa chạy, thở hổn hển nói.

  " Trời, em tưởng có ên em tới trễ ai dè anh cũng vậy, vô lẹ anh ơi band có 2 vocal mà đứa nào cũng trễ thì bị la chết. Ủa khoan, sao anh không mặc theo outfit của nhóm vậy? Nay mọi người mặc tông đen mà, như em nè, nguyên cây đen luôn"

Tôi ngớ người ra khi nghe con bé nói vậy, phần vì hồi hộp phần vì sợ trễ nên tôi đã quên bén việc phải mặc đồ theo outfit nhóm, nay tôi mặc yếm jean xanh trong khi cả đám thì theo tông đen, coi tức chết không chứ.

  "Anh quên mất tiêu luôn, mà chắc không sao đâu, mình vô lẹ đi cho kịp, sắp biểu diễn thôi chưa trễ lắm đâu."

  "Dạ. Em chỉ sợ anh Quang cằn nhằn thôi à."

Hai đứa tôi vừa sóng bước vào bên trong, ngay lúc này mấy đứa còn lại trong nhóm đã yên vị chỗ của mình cả rồi. Vừa thấy tôi, thằng Quang guitar liền nhíu mày.

  "Sao mày mặc đồ này? Vừa đi trễ vừa mặc sai đồ nữa, giỡn mặt hả mày?"

Tôi cười xòa đáp.

  "Ờ ờ tại tao gấp quá nên quên, xin lỗi nha. Lần sau không tái phạm nữa."

  "Có lần sau thì ra chuồng gà chơi một mình. Cả nhóm đã lên outfit chung mà thích khác người. Tao là tao không thích mấy đứa không tuân thủ quy tắc của nhóm vậy đâu nhé"

Quang quăng cho tôi cái nhìn đầy khó chịu thường thấy rồi quay lại chỉnh guitar, mấy đứa kia không nói gì chỉ cười cười cho qua. Tôi tức đỏ tai vì cái vẻ mặt đó của nó, lúc nào cũng tỏ ra ngầu nhưng sự thật chỉ là một thằng trẻ trâu chính hiệu. Để tôi nhắc cho mọi người biết thằng Quang là đứa đánh guitar trong nhóm, bằng tuổi tôi nhưng lớn hơn vài tháng nên lúc nào cũng tỏ vẻ mình là người lớn trong khi cái tính nết thì trẻ trâu thấy bà, nó thuộc dạng cái mặt không chơi được với ai, môi đã mỏng mà cứ thích nhếch nhếch lại làm vẻ lạnh lùng, càng nhìn càng đáng ghét. Được cái là đánh đàn giỏi thêm phần hát hay nữa nên nhiều đứa thích nó lắm, nó nghĩ nó là trưởng nhóm nên luôn tỏ ra kênh kiệu, nên tôi cực kì ghét nó luôn.

Chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu đêm nhạc nhưng nhìn xung quanh khách lưa thưa vài người làm cho tinh thần của tôi hơi bị chùng xuống, Trinh hình như đoán được nên liền vỗ vai trấn an.

  "Anh đừng lo, giờ còn sớm nên khách chưa đông á. Chứ xíu nữa là kín chỗ cho coi. Lát nữa để em hát mở màn trước, nay em hát Mascara của Chillies đó."

Tôi đang buồn thúi ruột mà nghe đến Chillies là mừng rỡ ngay, tôi là fan cứng của nhóm đó nhưng ngặt nỗi tôi lại hát không được bài nào của họ, tôi không thể lý giải được chuyện này chỉ là mỗi lần cất giọng lên đều bị lệch tông cả trăm cây số, nên ai hát được nhạc của Chillies thì tôi mê kinh khủng khiếp, nghe đâu trong band ngoài Trinh ra thì thằng Quang hát cũng khá hay, nhưng thằng trâu đó thì dẹp qua một bên đi.

  "Vậy lát nữa em hát thêm một bài của Chillies được không? Bài gì cũng được."

Tôi phấn khích đề nghị và nhận được cái gật đầu đáng yêu của con bé.

  "Dạ được. Mấy nay em mê Mascara dữ lắm."

   "Anh cũng vậy nè. Mà tới giờ rồi kìa, lên đi em."

Tôi ngồi phía dưới sân khấu thả hồn vào bài hát của nhóm nhạc mình yêu thích và đung đưa như thể là một khán giả thật thụ, chợt bụng tôi quặn lên làm tôi khó chịu cực kì, chết thật, không biết lúc chiều ăn gỏi đu đủ nên giờ bị tào tháo rượt thì nguy, tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nhưng vì hấp ta hấp tấp nên tôi đụng trúng một người nào đó từ bên trong đi ra làm cả hai giật mình.

  "Xin lỗi ạ, mình vội quá."

  "Không sao đâu, mình cũng không chú ý mà."

Tôi phải ngước lên nhìn thì đã há hốc mồm vì người con trai đang đứng trước mắt tôi là anh Khang, vocal của Nhạt Band lúc trước tôi hay đu theo xem mỗi tuần, anh này vừa là idol vừa là crush tôi cực kì si mê, chưa bao giờ ngờ sẽ đứng gần anh thế này nhưng trong tình cảnh hơi kì cục, tôi chớp chớp mắt xấu hổ không biết chui vô đâu bởi sự vụng về của mình kèm theo đó chiếc bụng khốn khổ của tôi kêu như đánh trống nên tôi liền lách qua người anh để đi thẳng vào bên trong nhà vệ sinh, xấu hổ chết đi được, mới gặp lần đầu tiên đã mất điểm thế này thì còn mặt mũi gì nữa chứ. Dù vậy tôi vẫn nhớ như in nụ cười cực điển trai của anh lúc nhìn tôi, si mê thật á. Ngồi trong wc hơn 20 phút, tôi phải nhắn Trinh hát đúp dùm chứ lỡ như giờ đang đứng hát mà anh Tào Tháo ghé thăm thì chắc kiếm cái lỗ nào chui cho đỡ nhục. Sao tôi xui xẻo dữ vậy nè trời.

Tôi ngồi trong đây hơn 30 phút, bụng vẫn cứ âm ĩ một cách ngớ ngẩn, bỗng dưng tiếng gõ cửa làm tôi giật mình, bên ngoài là cái giọng nói đáng ghét của thằng Quang.

  "Mày định ngủ qua đêm trong wc luôn hay sao vậy? Còn hơn một tiếng là band diễn xong đó, nhanh lên đi."

  "Ơ...tao đau bụng quá à. Tụi bây đợi tao chút nữa đi, hay đẩy phần giao lưu với khán giả lên trước lấp chỗ của tao được không?"

  "Làm gì có giao lưu mà đòi lấp chỗ, lẹ lẹ ra dùm cái. Con Trinh hát một mình hồi nó dọng cái micro vô họng mày đó nha!"

  "Cái gì! Chết tiệt!"

Tôi buông ra câu chửi thề khi nghe Quang thông báo chuyện đó, còn nó thì lại dửng dưng không để tâm đến tôi.

  "Hát được thì hát không thì về, chứ như vậy ảnh hưởng cả band. Tao không chấp nhận."

Tức quá, nó lại nói chuyện với tôi kiểu đó, dù bụng tôi còn đánh lô tô nhưng tôi sẽ hát cho bằng được, đứng dậy mở cửa tính cãi lộn với thằng trẻ trâu Quang thì nó đã đi ra ngoài, tôi hậm hực rời khỏi nhà vệ sinh thì gặp bé nhân viên trong quán, nó thấy tôi liền đưa một ly cà phê đen pha nước cốt chanh và nói.

  "Anh bị đau bụng thì uống cái này sẽ kiềm được nhanh đó. Đây là bí quyết của chị chủ, hiệu quả lắm ạ."

Tôi hơi bất ngờ vì không biết tại sao con bé lại biết chuyện tôi bị Tào tháo rượt nhưng cũng rất cảm động vì được quan tâm như vậy, nên tôi đã nhắm mắt nhắm mũi uống hết ly cà phê đen không đường pha thêm chút chanh tươi vào họng, đúng là mùi vị khó quên.

Vừa bước ra thì Thảo Trinh đã lo lắng nhìn tôi, nó hỏi.

"Anh khỏe chưa? Hay là anh về nghỉ ngơi đi"

"Anh đỡ rồi nè, chắc tại hồi chiều ăn đu đủ trộn á nên bị rượt. Xin lỗi để em hát đúp nãy giờ nha"

"Trời, chuyện nhỏ anh ơi. Em cân hết show còn được, anh đỡ rồi thì chuẩn bị lên hát đi. Khách tới đông dữ lắm luôn, bình tĩnh nha anh"

Tôi nhìn xung quanh một lượt mà muốn thở hơi lên, khách kín bàn cả rồi. Tôi cố tìm xem anh Khang ngồi ở đâu nhưng không thấy, Trinh tò mò hỏi.

  "Ủa anh tìm ai dạ?"

  "Nãy trong wc anh có đụng trúng anh Khang của Nhạt band mà giờ không thấy anh ấy đâu cả" Tôi trả lời mà mắt vẫn đảo tìm.

  "À anh Khang tới để ủng hộ tụi mình diễn show đầu đó anh nhưng tới giờ anh ấy diễn ở chỗ khác rồi nên vừa về lúc nãy"

  "Ủa anh Khang quen band của mình hả?"

  "Đúng rồi anh, anh Khang là bạn với anh Quang đó, cũng có diễn chung với tụi em vài sự kiện nên nghe bọn mình diễn show thì qua ủng hộ"

Thì ra là vậy, nói thế có nghĩa là sẽ nhiều dịp tôi được gặp idol của mình rồi. Ông bà ta có câu thuốc đắng dã tật, suy đi nghĩ lại cũng đúng, dù mùi vị của ly cà phê kia khó uống nhưng nó lại có hiệu quả nhanh nên bây giờ bụng tôi đỡ kêu rồi, chỉ là tôi đang đứng trên sân khấu và lúc này khách đông kín chỗ như lời Trinh nói, tôi run quá, chân tôi đứng còn không vững đây này, tôi quay lại phía sau nhìn band lấy tự tin, ai cũng cổ vũ chỉ có thằng Quang trẻ trâu là giữ vẻ mặt láu cá thường thấy, tôi bắt đầu nói vào micro, giọng run như thể đang đứng dưới trời tuyết rơi mù mịt.

  "Xin chào các bạn. Mình là Finn đến...t..ừ.. từ nhóm Trà Đào Cam Sả Và bài hát...tiếp theo...mà..bọ..n mình sẽ gửi đến đó là bài...Lạ Lùng...mời các bạn thưởng thức..."

Trời đất ơi, sao tôi lại nói chuyện với bộ dạng ngốc nghếch đó kia chứ, nói năng thì cà lăm nghe phát mệt, tôi thấy mình thật sự tệ hại quá rồi, tôi cố lấy bình tĩnh, nhắm mắt thật chặt để không bị phân tâm và cất lên lời bài hát quen thuộc...nhưng mới vô câu đầu đã lệch tông rồi. Chết tiệt thật!

"Kìa màn đêm hiu hắt mang tên em
Quay về trong ký ức của anh qua thời gian
Chiều lặng im nghe gió đung đưa cây
Như là bao nỗi nhớ cuốn anh trôi về đâu
Này gió đừng hát và mang nỗi nhớ chạy đi
Quên âu lo quên hết suy tư một đời...."

Cuối cùng thì buổi biểu diễn đầu tiên của nhóm đã kết thúc tốt đẹp, dù khúc đầu không xuôi lắm nhưng may mắn là khúc đuôi trót lọt, ngày đầu hát khách đến ủng hộ đông đúc thì đỡ lo hơn vì nếu vắng vẻ quá e là nhóm sẽ bị cho ra rìa sớm, tôi thở phào nhẹ nhõm vì hôm nay mọi cố gắng của cả nhóm đã được đền đáp xứng đáng. Giờ thì về ngủ một giấc say sưa để sáng mai còn đi làm nữa, hy vọng khởi đầu mới này sẽ giúp tôi có được những thứ mà mình mong muốn, cố lên nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro