Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng Ta Không Hoàn Hảo(1)

Tôi mò về đến nhà thì cũng gần 11h đêm, thằng Huy vẫn nằm ngáy ngủ như thể nó đã mất ngủ mấy đêm liền, tôi vừa định cởi đồ đi tắm thì nó bỗng cất tiếng từ trên gác.

"Mày về rồi hả? Show chậu ok không mày?"

Tôi buông ra tiếng thở dài vừa đủ để chính bản thân mình nghe còn nó thì chắc là không.

"Khá ổn mày ơi. Cũng gặp xíu trục trặc này kia nhưng không thành vấn đề" Bỗng dưng tôi hồ hởi hơn "Tao còn gặp được idol nữa đó mày"

"Ai cơ? Ông Khang Nguyễn á hả?"

"Chính xác, lần đầu tiên đứng gần bên ảnh luôn, run gần chết" Tôi mơ màng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy.

Thằng Huy cười khẩy, nó nói.

"Mày làm như ổng nổi tiếng lắm không bằng, tao gặp hoài à, có gì đâu mà mày khoái dữ vậy?"

"Kệ tao, idol thì phải thế chứ, mày gặp nhiều thì thấy bình thường còn tao lâu lâu mới gặp chứ bộ. À quên ăn gì chưa tao có mua bánh mì nè"

"Ờ ờ... Thôi kệ mày, u mê thấy sợ. Nãy tao thấy đói nên ra ngoài đi ăn rồi nhưng cũng không từ chối bánh mì của mày mua đâu, thôi tắm nhanh đi, ăn uống ngủ sớm mai tao về quê"

Nghe hai chữ "về quê" của thằng Huy làm tôi hơi khựng nhẹ, tò mò hỏi.

"Ủa quê mày ở đây mà về quê chỗ nào nữa"

"Quê người yêu tao!"

"Cái gì? Mày mới than thở chia tay người yêu tuần trước với tao giờ lòi đâu ra người yêu mới lẹ vậy?"

Một phút im lặng từ trên gác. Nó lí nhí trả lời tôi.

"Chứ không lẽ mày muốn bạn mày đau khổ dằn vặt hoài."

"Tao có cấm mày đâu chỉ là tao hơi bất ngờ tại lẹ quá thôi mà quen khi nào dạ?"

"Chính thức từ hồi chiều"

"Ừa, chúc mừng mày"

Thật ra tôi không mấy để tâm đến chuyện tình cảm riêng tư của người khác, vì đôi khi để duy trì một tình bạn đẹp thì tốt nhất chúng ta đừng đi quá sâu vào ngóc ngách của họ, chuyện của ai người nấy biết, chớ nên tìm hiểu rồi đánh giá quá nhiều, sẽ mất hay.

"Mày đi chừng nào lên lại?"

Tôi leo lên gác khi đã tắm xong. Huy nằm quay mặt vào tường, tay vuốt vuốt điện thoại, nó đáp.

"Tao cũng chưa biết nữa. Tại ảnh nói là về có đám với lại dẫn tao đi phượt quê ảnh luôn, chắc hết tuần sau mới lên á mày"

"Band mày không có show sao mà đi lâu dạ?"

"Có người diễn thay á, nên tao cũng yên tâm đi chơi. Mà dạo này tao cũng hơi lâu chuyện đi diễn nên coi như xả hơi"

Tôi nằm thả mình xuống nơi ngủ êm ái của mình, mắt nhìn lên trần nhà, chân mỏi muốn chết.

"Ờ mày đi thì cẩn thận này kia nha, lạ nước lạ cái coi chừng ăn uống không quen. Mày đi thì chắc tao ra tiệm ăn cho đỡ tốn công nấu nướng"

"Dạ em biết rồi anh hai ơi mà nay chỗ mày diễn khách đông không? Bữa hứa lại coi mày hát mà sỉn chết bà nên đi không được, xin lỗi nha bạn hiền"

Tưởng nó mê tình mới quên bạn bè luôn chứ. Tôi quay sang nhìn nó, cười tủm tỉm đáp.

"Đông hơn tao nghĩ. Lần đầu hát dưới danh ca sỹ của band nên hơi hồi hộp, vô bài đầu lạc tông mà run muốn chết hên là đầu xuôi đuôi lọt với lại được gặp idol nên coi như tuyệt vời đêm nay luôn"

Nó bỏ điện thoại xuống quay mặt về hướng tôi, mặt hớn hở y hệt tôi luôn.

"Ngon lành rồi còn gì. Mà ông Khang Nguyễn không có dễ thương như mày nghĩ đâu ở đó si mê ngu muội, tỉnh táo chút đi nha, biết chưa"

"Xời, mày làm như tao ngốc nghếch khờ dại lắm vậy đó, tao thích anh Khang vì ảnh hát hay thôi hé. Còn chuyện tình cảm này nọ tao đâu có dám mơ mộng xa xôi"

"Vậy tốt. Thôi tao ngủ, mai về quê sớm"

Vừa dứt lời thằng quỷ nhỏ này đã lăn ra ngáy o o, tôi ước gì được như nó chứ cái bệnh khó ngủ của tôi là vô phương cứu chữa. Đang lim dim thì chợt thông báo tin nhắn nhóm Trà Đào Cam Sả hiện lên, thì ra là thằng Quang trẩu.

Wang (là thằng Quang đó mọi người) : Lịch diễn của tụi mình thay đổi rồi nha, diễn chính thức bên Phương Đông là 2, 4 với Chủ Nhật.

ThaoTrinh: Ủa? Sao mất hết một ngày rồi?

DuyHí (thằng này đánh cajon): Ờ hen, tao nhớ nữa nói có thứ 6 nữa mà.

Wang: Tại thứ 6 định kì có đêm nhạc Bolero, đứa nào đam mê thì tham gia đi.

ThaoTrinh: Thôi tha cho em, em hát Bolero ai dám nghe :)))

DuyHí: Tao không biết đánh Cajon Bolero mày ơi :D

Wang: Ủa thằng Fiin ngáo ngơ sao im re vậy mày?

Đáng ghét, im im cũng bị thằng quỷ sứ này để ý.

Fiin: Tao đọc thông báo xong thì ngủ chứ có ý kiến ý cò gì đâu mà lên tiếng, ngộ ghê

Wang: Tao còn tưởng mày đang ngồi trong wc với anh Tào chứ :)))

Finn: Chết tiệt. Mày bớt ghẹo gan tao đi. Coi chừng tao đập mày đó.

ThaoTrinh: Thôi, thôi xin can hai ông. Giải tán đi ngủ nè, mai em có tiết nữa. Chúc cả nhà ngủ ngon.

Wang: Tụi bây ngủ ngon còn thằng Fiin lùn ngủ giật mình nha :)))

Fiin: Thằng chó này!

Tức ghê không chứ. Tôi chẳng hiểu sao mới vô nhóm được mấy hôm là đã trong tầm ngắm của thằng quỷ đó rồi, lúc nào nó cố tình kiếm chuyện để khịa tôi hết, chắc là nó nghĩ tôi hiền lành dễ ăn hiếp, để rồi coi tôi sẽ cho nó biết thế nào là lễ hội. Tôi tính ngủ sớm mai còn đi làm nhưng tự dưng nhỏ bạn gửi cho cái link phim hay ơi là hay nên tôi đã trót dại cày đến gần 3h sáng mới chịu đi ngủ, cầu trời mai cho con thức sớm kẻo lại bị chửi nữa.

Sáng hôm sau tôi bật dậy bởi tiếng réo inh ỏi của chuông báo thức, hình như nó đã reo được 5 lần, nhìn đồng hồ thì ôi thôi, gần 7h rồi, tôi vội vã đi thay đồ mà không để ý là thằng Huy đã ra khỏi nhà từ lúc nào, kệ đi, ai lại quan tâm chứ, trễ giờ làm thì tiêu đó.

"Cục cưng ơi, cưng lại trễ nữa rồi đó. Có muốn chế trừ hết lương tháng này của cưng không hả?"

Chế Cherry đứng trước cửa quán "đón" tôi, gương mặt xinh đẹp như hoa và giọng nói ngọt như mật của chế cũng không che được sự khó chịu trong lời nói. Tôi cố gặng ra một nụ cười công nghiệp cùng vẻ hối lỗi chân thành của mình.

"Đừng mà chế ơi, em hứa là em sẽ không đi trễ nữa. Chế mà trừ lương của em thì tháng này em ăn gì đây hả chế, mùa nắng khô khan làm sao em cạp đất nỗi chế ơi, đừng trừ lương em nha, nha nha"

"Đừng có lấy gương mặt đáng yêu đó ra mà cầu cạnh chế nha chú, muốn không bị trừ lương cũng được, nay phải ở lại tiệm trực đến tối để bù lại những lúc đi trễ trước, mai mà còn thêm nữa thì cứ 10 phút sẽ trừ 20% lương, vậy nha" Chế Cherry bỗng đanh giọng lại làm tôi sợ chết đi được, dù thấy phạt vậy là hơi nặng tay nhưng đâu có thể cãi lời, đành nghe theo thôi.

"Dạ em biết rồi, em hứa là từ nay về sau sẽ đi đúng giờ ạ. Cám ơn chế yêu"

"Vào làm việc đi, chế có việc phải ra ngoài, nhớ nãy giờ chế nói gì đó nha chưa"

Tôi gật đầu lia lịa rồi chạy lẹ vô tiệm mắc công xíu nữa bà chế nghĩ ra hình phạt gì nữa thì tiêu. Mà nói đi cũng nói lại từ ngày làm ở đây dù tôi đôi khi phạm vài sai lầm, nhất là vụ đi trễ thì chế Cherry cũng chỉ nhắc nhở chứ chưa từng trừng phạt nên tôi rất quý chế cũng như Đen Nâu này.

Tôi rảnh rỗi đến nhàm chán nên lau dọn tiệm lần nữa, tại tiệm cũng nhỏ nên làm không thấy mệt, bật nhạc Chillies nghe để quét nhà thì xuất sắc còn gì bằng.

Tiếng chuông gió bỗng reo lên, cánh cửa vừa mở ra too đã há hốc mồm vì người xuất hiện sau đó là anh Khang Nguyễn, ôi trời ơi tôi có mơ không vậy ta, tôi ngơ ngác tới nỗi quên chào hỏi mà để anh ấy *gọi hồn* tôi về mới sợ chứ.

"Em gì ơi, em có sao không?"

"À dạ dạ em ổn, mời anh ngồi!" Tôi run dễ sợ run.

"Hình như anh đụng trúng em ở Phương Đông coffees tối qua đúng không?"

Tôi bối rối lí nhí đáp.

"Dạ...anh...anh nhớ...em sao?"

Anh ấy cười, nụ cười đẹp vô đối các bạn ạ.

"Em dễ thương vậy mà sao quên được. Mình có duyên quá nhỉ nhưng anh đến đây vài lần rồi mà chưa thấy em bao giờ!"

"Chắc anh đi buổi tối đó, em chỉ làm ca sáng thôi ạ"

"Ra vậy. Mà em tên gì, anh tên Khang, hình như em là thành viên mới của nhóm Trà Đào Cam Sả đúng không?"

Ôi trời đất ơi, không những nhớ mặt tôi mà anh Khang còn biết tôi trong nhóm nữa, vui chết mất, tôi đỏ mặt trả lời anh.

"Em tên Khiêm ạ. Hôm qua là buổi biểu diễn đầu tiên của em trong nhóm đó anh."

"Vậy là từ nay về sau tụi mình chắc sẽ gặp nhau thường xuyên rồi, rất vui được quen biết em"

Anh Khang đưa tay ra trước mặt để bắt tay tôi, tôi thì rụt rè hồi lâu mới có thể dịch chuyển bàn tay của minh, ôi tôi đang được bắt tay với idol nè, chắc tôi xỉu mất.

"À quên anh muốn dùng gì ạ?"

"Em đợi xíu anh gọi món sau nha tại anh có hẹn với bạn, nó đang trên đường đến"

"Thế anh cứ tự nhiên. Cần gì cứ gọi em, em xin phép"

"Cám ơn em!"

Cứ như giấc mơ ấy trời ơi, tay tôi vẫn còn vương mùi hương của anh Khang nè, tôi sẽ không rửa tay cả ngày sợ lỡ bay mất mùi thì sao chứ, tôi ngồi trong quầy mà cứ len lén nhìn ra chỗ anh, người gì đâu vừa đẹp trai vừa lịch sự quá chừng.

Sau lần gặp đó thì chúng tôi đã không còn thấy nhau nữa, tôi trải qua khởi đầu mới đầy nhiệt huyết và đam mê dù đôi khi tôi cũng hay đến trễ, đó là khuyết điểm cố hữu của tôi rồi nếu muốn thay đổi thì cần thời gian. Mối quan hệ với mấy đứa trong band đều ổn cả, trừ Quang, nó hay tỏ thái độ khó ưa dù tôi chã làm gì nó cả, mặc dù vậy tôi cũng không để bụng làm gì, tại nó trẻ trâu vậy thôi.

Ngày hôm đó trong lúc tôi đang giặt đồ thì tin nhắn đến, nghe tiếng là biết ngay tin nhắn từ band.

ThaoTrinh: Mọi người ơi tối mai mình sẽ diễn theo chủ đề Làn Sóng Xanh, những ca khúc 8x - 9x nên mình nhóm mình mặc outfit Jean nha.

Wang: Style thập niên 90 cũng đẹp đó. Đừng ai mặc sai nữa nhaaaaaa

DuyHí: Ôi trời ơi body của tao dạo này nó cứ phì ra, mặc mấy bộ đồ jean chắc như đòn bánh tét quá.

ThaoTrinh: Em thấy anh có cái áo khoác chất lắm mà, mặc đi.

DuyHí: Nhắc mới nhớ thằng quỷ Quang bữa đó đem theo cái áo cho tao nha mày. Mượn hơi lâu rồi đó.

Wang: Biết rồi, biết rồi...tự dưng nhắc chi dạ con nhỏ này.

DuyHí: Mày tính cưỡm của tao luôn hay gì mà la con bé.

Wang: Không hề nha, đừng có suy bụng ta ra bụng tao à.

Wang: Thằng kia đâu sao không lên tiếng vậy?

Đang bận cũng không yên với nó nữa chứ. Nhưng tay ướt nhẹp vậy đâu thể cầm điện thoại, lỡ điện giật thì sao nên tôi để điện thoại trên bàn không đụng tới nữa. Giặt đồ xong còn đem phơi, mua cơm ăn, lau dọn phòng tùm lum ai rảnh rỗi đâu lên tám với nó chứ, đọc thông báo là được rồi cần gì trả lời chi cho mệt.

Ting...ting....ting...

Tôi đang nằm trên chiếc giường êm ái đắp mặt nạ dưỡng da chuẩn bị đi ngủ bỗng dưng điện thoại reo lên thông báo có tin nhắn ting ting làm tôi tò mò không biết là ai , mở điện thoại lên thì ra là thằng Quang trẩu. Tôi vẫn chưa có kết bạn với nó nên vẫn ở chế độ người lạ.

Wang: Ề Ế Ê

Wang: Fiin lùn

Wang: Sao không nhắn tin trên nhóm vậy mày?

Wang: Bị trúng gió hả?

Tôi cóc cần trả lời thằng quỷ này. Nghĩ sao đã có người yêu lại còn thích chọc ghẹo tôi chứ, với cái mặt khó ưa của nó thì đừng bao giờ mong tôi rung động dù chỉ một lần, mơ đi. Còn nếu nó thích ghẹo gan tôi thì tôi sẽ tuyệt nhiên không bao giờ nói chuyện với nó nữa.

Wang: Đã xem mà không trả lời là tao đấm à nha.

Wang: Tao sẽ nhắn tới chừng nào mày trả lời thì thôi. Tao nói được làm được đó. Tối nay mày khỏi ngủ với tao nè con.

Cái thằng phiền phức này, đúng là tức chết đi được. Bấm vội vài chữ để đáp lại nó dù thật đang rất bực.

Fiin: Mày đừng có phiền tao nữa coi. Để tao ngủ ngon được không vậy hả?

Wang2x: Cuối cùng mày cũng biết nghe lời. Mắc gì nãy giờ im re ?

Fiin: Bận!.

Wang: Bận gì bận dữ, trả lời tin nhắn mất có mấy giây làm như lâu lắm không bằng, mày làm biếng thì có.

Fiin: Kệ tao. Liên quan gì mày.

Wang: Ờ. Thì kệ mày chứ mà nghe tao hát không?

.....

Tự dưng nó tốt bụng đòi hát tôi nghe vậy nhỉ? Nhưng tôi đâu có dễ dãi mềm lòng thế chứ.

Wang: Muốn nghe bài gì?

Fiin: Tao có nói nghe đâu chứ!

Wang: Ủa chứ không phải im lặng là đồng ý à?

Fiin: Ai nói, điên!

Fiin: Ngủ đây. Bye!

Nó im re rồi, vậy mới được chứ. Tôi nói ngủ nhưng thật ra là vẫn chưa muốn ngủ nên ngồi lướt Facebook xem tin tức đỡ buồn, cũng hơn 20 phút nó mất tích nên tôi nghĩ là nó đã ngáy o o rồi, chợt tiếng thông báo tin nhắn lại đến, lần này không phải mess nữa mà là một cái clip nó ngồi ôm đàn, nhìn vẻ mặt đáng ghét đó chỉ muốn đấm một phát nhưng tôi cũng tò mò xem nó làm trò quái gì, tôi mở đoạn clip đó lên và tiếng đàn guitar làm tôi thích thú, nó đánh hay thật sự.

*Ɓởi vì là anh trót dại khờ nên thích em
Ɲhưng lười làm quen lười học уêu như từ đầu,
lại phải tỏ ra rằng mình rất haу rất cool rất ngầu
Từ ngàу em đến làm tôi saу xưa
Ϲhẳng haу em đã xin phép chưa
Và nếu lỡ chưa, tôi sẽ phạt em...*

Vô thức đong đưa theo lời bài hát đáng yêu này, đây là lần đầu tôi nghe nhưng thấy dễ thương ghê, chỉ có điều nó hát bài này để gửi tôi làm gì ta, tin nhắn lại đến.

Wang: Thấy sao?

Fiin: Cũng được, tự dưng gửi tao chi vậy? Bài gì lạ hoắc.

Wang's : Bài này tên Anh sẽ phạt em đó. Hôm qua tao lướt youtube tình cờ thấy nên tập cho mày nghe thử để sau này tao còn lấy bài này tỏ tình với crush nữa. Mày thấy ok đúng không?

Fiin: Ai là crush của mày cũng vô phúc lắm đó. Tao đoán nó mà nghe mày hát tỏ tình vậy sẽ chạy mất dép cho coi.

Wang: Để rồi coi, ai có thể từ chối anh Quang siêu cấp đẹp trai này được chứ.

Fiin: Cho tao xin, tôi ói tới nơi đây này. Thôi ngủ đây, bai mày.

Wang: Ơ sao không kết bạn với tao vậy?

*đã xem*

Tôi đọc nhưng chẳng biết trả lời sao nên im luôn, vài phút sau điện thoại lại có thông báo *Wang đã gửi lời mời kết bạn*

Nên đồng ý không nhỉ?

Tính sau đi, buồn ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro