Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai Yếu Lòng Kẻ Đó Thua (1)

Tôi về tới phòng nhưng không thấy Huy đâu, gần hơn 11 giờ đêm rồi mà nhỉ. Đang thắc mắc thì tin nhắn điện thoại đến, là của nó, *tối nay tao ngủ nhà bạn nhé*. Tôi mệt mỏi mở cửa bước vào phòng. Chã để ý để việc thay đồ như mọi hôm mà quăng mình xuống giường, đầu óc vẫn còn nặng trĩu vì những lời nói nặng nề của Quang, thật sự khó chịu lắm, tôi quẳng điện thoại qua một bên mặc kệ cho tiếng chuông báo tin nhắn cứ đến dồn dập, tôi chỉ muốn được yên bình giây lát chứ tôi thừa biết là nó chửi chưa đã nên gửi cả đống tin nhắn chửi tiếp đấy, còn lạ gì thằng trẻ trâu đó nữa.

Tâm trạng tồi tệ nhưng tôi là đứa mê ngủ nên chỉ cần nằm lăn qua lăn lại vài vòng là đã ngáy ò ó o rồi, thế mà đang ngủ ngon thì cổ họng bỗng thấy khô khốc, lò mò thức dậy tìm nước uống, đồng hồ điểm 3 giờ sáng trên màn hình điện thoại kèm theo đó là rất nhiều tin nhắn trong nhóm và của thằng Quang. Đừng mong tôi đọc nó nhưng thức giấc giờ này thì ngủ lại chẳng được, chán quá tôi đành lôi điện thoại ra để lướt facebook, vừa lướt vài ba tin thì cái clip của nó đập thẳng vô mặt khiến tôi tuột hứng, ơ nhưng nhớ tôi đâu có kết bạn với nó đâu sao lại hiện trên facebook của mình nhỉ, tôi nặn óc suy nghĩ hồi lâu chợt nhớ ra hôm nữa cả band tập nhạc thì nó có mượn điện thoại của tôi để test nhạc, chắc lúc đó nó đã tự tiện kết bạn với tôi, đúng là cái thằng này chán sống thật rồi,nhưng mà clip gì ấy nhỉ, clip này dài một phút, cái caption là "Đừng thức khuya nữa nhé!", nó ngồi ôm cây đàn guitar quen thuộc với vẻ mặt khó ưa thường nhật, có một điểm đặc biệt là lần nào nó hát chú tâm quá nó sẽ nhắm nghiền mắt lại, kiểu như phiêu điên dại ấy. Bài hát nó hát tôi nghe khá quen dù không nhớ ra tên gì chỉ là cái cách nó hát vừa thổn thức vừa buồn bã khác xa với âm giọng nạt nộ tôi lúc ở Phương Đông, lời bài hát như thế này nè

"Đại dương mênh mông ơi, hỡi em ở đâu?
Trời xanh bao la ơi, có thấy bóng em?
Nhờ cơn gió hãy nhắn dùm rằng:
Trái tim ta vẫn yêu người.

Dù ngày mai dẫu thế giới có đổi thay,
Tình em anh xin giữ mãi trong trái tim.
Người ơi có còn nhớ, nhớ đến nơi ta hẹn hò?"

Bài viết đăng cách đây 9 phút trước.

Tôi tính chỉ nghe lén lút thôi ai dè lúc lướt ra thì trượt nhầm vào nút like, tôi hoảng hồn thu hồi liền nhưng dường như đã chậm hơn so với phản xạ của nó.

Ting...

Trần Nhật Quang: Sao còn chưa chịu ngủ?

Bong bóng chat của Messenger hiện lên ngay sau khi tôi nhấn like chừng 4 giây, tôi kéo nó xuống vờ như chưa đọc, lại là tin nhắn từ nó.

Trần Nhật Quang: Thức khuya cho dữ rồi sức khỏe bị ảnh hưởng thì phải làm sao? Quan tâm bản thân xíu đi, biết không?

Ơ hay từ lúc nào mà nó lại quan tâm đến tôi thế này, chẳng cần đâu nhé, tôi không quen với mấy lời nói kiểu dịu dàng ấm áp này đâu nên tôi cứ im lặng, mà đâu phải tôi thức tới giờ, tại tôi khát nước mới giật mình chứ bộ.

Trần Nhật Quang: Đừng nghĩ tao lo cho mày, tao sợ mày cứ như vậy thì nhóm sẽ không bằng mấy nhóm khác đâu. Chẳng có vocal nào mà đi trễ suốt, còn hay hát sai lời rồi ăn mặc sai outfit hoài như mày đâu.

Đấy, phải như này mới là thằng Quanh trẩu nè, chứ khơi khơi cosplay làm soái ca ngôn tình bằng mấy câu sến súa thì chỉ khiến người ta buồn nôn đến ngất thôi.

Tuyệt nhiên tôi chỉ đọc tin chứ không hề trả lời. Nhìn điện thoại hồi lâu đau mắt quá, tôi dụi dụi mắt vài cái rồi đem điện thoại đi sạc, pin yếu nãy giờ. Ting...tôi không mở khóa chỉ thấy tin hiện trên màn hình chờ

Trần Nhật Quang: Chủ Nhật tuần này sinh nhật tao đó.

Hmmm, cuối cùng nó cũng chịu nói cho tôi biết chuyện này, tôi lưỡng lự đôi chút nhưng cũng trả lời tin nhắn cho nó.

Nguyễn Hoàng Gia Khiêm: Happy Birthday!

Chắc nó chỉ cần chờ tôi trả lời lại rồi nó sẽ tuồng ra một đống tin nhắn sao ấy, mới nhấn chưa được 2 giây thì nó liền tiếp tục.

Trần Nhật Quang: Không có kêu mày chúc sinh nhật tao nhưng sao mày hổng có tâm tí nào vậy? Chúc kiểu công nghiệp vậy ai mà cần.

Nguyễn Hoàng Gia Khiêm: Tao chưa hỏi tội mày chuyện mày dám lấy điện thoại của tao để kết bạn với mày thì đừng có lên giọng trách móc.

Trần Nhật Quang: Ơ ơ bỏ qua chuyện đó đi, tối chủ nhật đến sinh nhật tao nhé, tao mời.

.....

Trần Nhật Quang: Im re rồi. Ngủ gục hả?

Nguyễn Hoàng Gia Khiêm: Chửi tao đã giờ rủ tao ăn sinh nhật, mày có bị điên hông? Tao buồn ngủ rồi, ngủ ngon!

Nhắc tới chuyện đó lại thấy bực trong người quá đỗi, tôi tạm biệt nó xong là tắt nguồn điện thoại luôn, nghĩ sao cách đây vài tiếng trước đứng cong cớn lớn tiếng quát nạt tôi giờ thì nhỏ nhẹ mời tham gia sinh nhật của nó, không có đâu, mơ đi nha!








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro