Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đi rồi cậu Long mới thôi thừ người ra, cậu lại đưa tay chạm lên chỗ vừa bị ai đó hôn rồi cười vui vẻ. Có lẽ từ lúc Thoại Mỹ và cậu nên vợ nên chồng, đây là lần đâu tiên vợ cậu chủ động thân mật với cậu như vậy. Quyết định đi về nhà ngoại lần này thật sự có thể khiến cô yêu cậu hơn một chút thì sao.

- Cậu Long đợi có lâu không?

Mẹ Hằng cầm siêu nước sôi đổ vào cái phích có in hình cá vàng nghịch nước, hơi nóng bốc lên nghi ngút hun hồng cả gương mặt cô.

Thoại Mỹ từ lúc làm cái chuyện xấu hổ kia xong thì không dám nhìn mặt cậu. Đi đằng sau mẹ Hằng, cô cảm thấy ánh mắt nóng rực của cậu cứ dán chặt vào người cô làm cô ngượng chín cả mặt. Cái cậu này, nhìn cái gì mà nhìn, cậu làm cô cứ phải cúi gằm mặt xuống đất không dám ngẩng lên đây này.

- Cậu Long độ này có bận lắm không?

- Dạ tháng trước con cũng bận, nên hôm nay mới đưa được Thoại Mỹ về thăm nhà đấy ạ.

Cậu Long vừa nói vừa cười với mẹ, nghe giọng cậu tình cảm lắm chẳng có vẻ gì xa lạ và khách sáo của người con rể mới đối với nhà vợ gì, cậu nhanh như thế mà đã coi mẹ Mai thành mẹ cậu rồi.

- Hôm nay hai đứa định ở lại đây hay về bên cụ Tổng.

- Ở đây mẹ ạ, mình ở đây cậu nhể.

Thoại Mỹ lanh chanh trả lời hộ cậu, cậu Long đã đồng ý với cô rồi mà, cậu không thể nuốt lời được. Nếu mà phải về nhà cụ Tổng thì cùng lắm là Thoại Mỹ đi cùng cậu về chào cụ rồi đêm cậu ngủ bên đấy cô ngủ bên này chứ sao.

- Vợ chồng con ở lại đây liệu có tiện không ạ?

- Úi xời, có gì mà tiện mới không, vợ chồng bây cứ ở thoải mái, nhiều người cho nó ấm cúng.

Mẹ Hằng từ lúc vợ chồng cái Mỹ về lúc nào cũng cười tít mắt, đi từ dưới bếp lên tiện đường mẹ kêu thằng Trung ra gọi bố Hải ở quán về bắt con gà non thịt rồi luộc đãi hai con. Tuy không phải sơn hào hải vị gì nhưng đó cũng là cả tấm lòng yêu thương các con của người mẹ. Bà Hằng mến cậu Long cực kì, cậu vừa đẹp trai dịu dàng lại có chí nhất làng. Cái Mỹ nhà bà gả cho cậu có khi lại hạnh phúc hơn gả cho mấy thanh niên khác nhiều, mà nom mặt con gái là kiểu ở trong phúc mà không biết hưởng đây mà.

- Thế hai đứa uống nước rồi đi qua chào cụ Tổng, xong trưa về đây ăn cơm nhá, mẹ là mẹ bảo thằng Trung thịt gà rồi đấy.

- Dạ vâng ạ. Thế con vào buồng dọn đồ xong đi sớm rồi về nấu cơm cho mẹ.

- Thôi chị ạ, chị cứ chơi thoải mái cho tôi nhờ.

Thoại Mỹ cầm mấy cái túi chạy biến vào buồng, đi qua cô còn liếc liếc cậu Long, ai ngờ gặp ngay ánh mắt cậu cũng đang nhìn cô, xấu hổ quá trời. Bước vào căn buồng nho nhỏ từ thời cô còn thiếu nữ, lòng cô chợt nao nao, mẹ Hằng ở nhà chắc cũng nhớ con lắm. Nhìn căn phòng được quét tước dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc vẫn đầy đủ và tinh tươm như lúc nào cũng sẵn sàng chào đón chủ nhân của nó quay về là cô đã hiểu được phần nào nỗi nhớ con gái của mẹ Hằng.

Đang lúi húi sắp xếp đồ đạc ra giường, lúc lùi lại đằng sau thì đụng trúng ai đấy, Thoại Mỹ vừa quay lại thì thấy cậu Long đứng lù lù sau mông làm cô giật cả mình.

- Cậu vào lúc nào mà tôi không nghe thấy tiếng.

- Anh vừa mới vào thôi.

- Lát nữa qua nhà cụ Tổng thì cậu mang đồ theo nhá. Tối tôi ngủ ở nhà, cậu ngủ ở bên đấy.

- Không, anh ngủ cùng em cơ.

Thoại Mỹ nghe thấy vậy sửng sốt quay lại, còn cậu Long thì cái mặt cứ tỉnh bơ như điều này là lẽ đương nhiên vậy. Mãi vui mà quên mất luôn cả cái chuyện ngủ cùng nhau này, chẳng phải lúc ở trên tỉnh cậu với cô vẫn ngủ khác phòng sao, Thoại Mỹ tưởng cậu tha cho cô cái việc này rồi.

- Cậu Long... tôi...

Thoại Mỹ nhìn cậu sợ sệt, hơi hơi cắn đôi môi hồng làm cậu Long nóng cả mắt:

- Mỹ nghe anh nói này, nếu ở đây mà vợ chồng mình không ngủ chung phòng thì bố, mẹ với Trung sẽ nghĩ gì. Em có muốn làm mọi người lo lắng không?

- Tôi không muốn, nhưng mà...

- Nếu em sợ anh sẽ không động vào em đâu.

- Nhưng mà chỗ tôi hơi chật, giường cũng nhỏ nữa.

Cậu Long giả bộ ngó xung quanh buồng của cô rồi hơi nhăn mày, khi Thoại Mỹ tưởng cậu đồng ý về bên nhà cụ Tổng ngủ thì cậu cười cười bảo:

- Vừa vặn. Em đừng sợ, anh với em cũng từng ngủ chung với nhau rồi mà.

Thoại Mỹ ngỡ ngàng, cậu nói gì vậy nhỉ, ngủ chung lúc nào mà ngủ chung. À lúc ở trên tỉnh, nhưng là do cô ngủ quên đấy chứ. Nghe cậu nói vậy Thoại Mỹ cũng thấy xuôi xuôi, hay thôi kệ đang ở địa bàn của cô, cậu mà dám làm gì cô hét lên cho xem. Cậu Long thấy Thoại Mỹ vẫn còn băn khoăn nhưng có vẻ đã chấp nhận thì yên tâm sắp xếp đồ của mình. Thoại Mỹ đã kêu không cần nhưng vì muốn gần vợ nên cậu cứ giả vờ đụng chỗ nọ chạm chỗ kia, sau khi xong việc hai vợ chồng lên xe đi đến nhà cụ Tổng.

Nhà cô thì gần con đường lên tỉnh, còn nhà cậu Long thì ở tít trong làng cách đấy một đoạn xa xa, nhà cậu là căn biệt phủ to lớn nằm lồ lộ giữa trung tâm làng, xung quanh trồng nhiều hoa hồng có đủ màu đủ sắc.

Nghe mọi người nói, hoa là bà cả ngày xưa còn sống vì thích nên trồng xung quanh nhà, toàn là những giống hồng đẹp nhất mà lúc lên thành phố bà tốn công tốn sức đem về, lúc mất rồi nhiều lần ba bà vợ muốn dỡ bớt đi cho quang quẻ nhà cửa mà ông cụ Tổng không cho đấy chứ.

Vừa bước vào cánh cổng to lớn và nặng trình trịch được chạm trổ rồng phượng thì Thoại Mỹ cảm thấy bàn tay đang buông thõng gần hông tự nhiên ấm ấm. Hoá ra cậu Long đang đan bàn tay của mình vào bàn tay cô, Thoại Mỹ hoảng sợ rụt tay lại nhưng bị cậu giữ chặt không trốn đi đâu được, mặt cô đỏ lên rần rần.

- Ơ cậu Long, cậu về bao giờ thế ạ? Cụ Tổng mới lên Hà Nội từ hôm qua rồi cậu ạ.

Đứa nhỏ canh cổng nhìn thấy cậu thì ngạc nhiên lắm, nó cứ đứng trợn tròn mắt lên nhìn hai vợ chồng nhà cô, có thể là nó chưa quen với việc cậu Long đã lập gia đình, cũng có thể nó chưa bao giờ thấy cậu thân thiết hay gần gũi với bất kì cô gái nào từ trước đến nay.

Thoại Mỹ nghe thấy thế thì nhìn nhìn cậu Long, cậu chỉ gật gật đầu như đã biết, từ phía trong nhà bà ba đi ra.

Bà ba nhà cụ Tổng nhìn trẻ lắm, không biết do bà hãy còn trẻ tuổi thật hay do ăn diện kĩ càng nên nhìn bà lúc nào cũng trẻ trung với thời thượng.

- Chào cậu mợ, cậu với mợ vào nhà chơi.

Thoại Mỹ chưa kịp chào thì bà ba đã vội cất tiếng nói.

- Dạ con chào bà.

Thoại Mỹ lễ phép chào bà ba, giờ nom kĩ mới thấy, bà ba này có vẻ sợ và cung kính với cậu Long thế nào ấy.

- Cậu mợ đến chậm mất rồi, cụ Tổng vừa lên Hà Nội rồi cậu ạ. Tầm hai hôm nữa cụ mới về kia.

- Ừ, vậy khi nào ông về dì nói hộ có vợ chồng tôi đến chơi.

Nói xong cậu lại nắm chặt tay Thoại Mỹ đi ra ngoài.

- Ơ cậu vào nhà chơi đã, hiếm khi cậu ghé qua nhà.

- Thôi chúng tôi còn việc.

Bà ba nghe thế thì cũng không nói được gì nữa, chỉ đứng bên cạnh khép nép tiễn hai vợ chồng ra xe, trước khi về Mai còn ngoan ngoãn cười và cất lời chào bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy