Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là hai vợ chồng lại dắt tay nhau về nhà ngoại, lúc về tới cổng mùi thơm của thức ăn bay ra ngùn ngụt, chả biết bố mẹ nấu cái món gì mà thơm đáo để, bụng Thoại Mỹ sôi lên ùng ục:

- Em đói rồi hả?

Sao mà cậu tinh thế nghe được cả tiếng réo trong bụng cô, cậu tự nhiên nói huỵch toẹt ra làm Thoại Mỹ ngượng chín cả mặt:

- Thì lúc sáng cậu về, mãi đón cậu nên tôi có kịp ăn gì đâu.

- Thế em vào ăn gì đi không lại mệt.

Chẳng cần cậu nói tôi cũng vào, Thoại Mỹ tung tăng chạy xuống căn bếp nhỏ, làn khói từ bếp củi lượn lờ trên mái ngói rồi tan vào cái nắng nhàn nhạt của bầu trời cuối mùa đông.

- Mẹ ơi con đói quá, có gì ăn không mẹ?

Mẹ Hằng tay cầm cái que cời gẩy gẩy đống bùi nhùi phía bên ngoài vào đống lửa đang cháy ngùn ngụt, vừa xoa xoa đôi tay vừa nói:

- Cụ Tổng cho tụi bây về sớm thế.

Thoại Mỹ cũng ngồi xuống cạnh mẹ, tay hơ hơ vào bếp lửa cho ấm áp:

- Cụ đi Hà Nội rồi mẹ ạ.

- Đấy, về không đánh tiếng trước nên không gặp được cụ là phải.

Trên bàn nhỏ có cái bánh nếp kia kìa, cô dở ra mà ăn.

Thoại Mỹ mon men lại gần chiếc bàn con, mở cái nắp lồng, lấy chiếc bánh nếp ra để hai mẹ con cùng ăn.

- Cô ở với cậu Long thế nào? Có ăn được ngủ được không?

- Cậu Long đối xử với con tốt lắm ạ.

Thoại Mỹ giấu tiệt câu chuyện từ lúc đám cưới cho đến hôm nay, cô biết sau cái hôm hai người nên vợ nên chồng ấy, cậu Long vì tôn trọng cô nên mới giả vờ đi làm ăn xa, cậu biết Thoại Mỹ sợ cậu, cũng biết cô chưa sẵn sàng để thân thiết theo đúng nghĩa vợ chồng với cậu. Có lẽ vì điều đó nên cậu mới đi công việc, cậu đang cho cô thời gian tập làm quen chăng?

Mẹ Hằng thấy Thoại Mỹ im im, bằng trực giác của người mẹ bà biết cô có điều gì giấu giếm:

- Nếu cô có gì khó chịu thì về ở với tôi, tôi cho cô đi là mong cô có một cuộc sống hạnh phúc, đỡ nhọc nhằn như tôi với bố cô ngày xưa, nếu cô thấy khổ thì cứ về đây ở với mẹ. Chẳng có người mẹ nào là không thương con cả, tôi thấy cô buồn, tôi cũng khó chịu.

Thoại Mỹ sửng sốt, đây là lần đầu tiên mẹ Hằng thổ lộ nỗi lòng với cô, nghe những lời ấy cô thấy vô cùng hạnh phúc. Ở nơi làng quê cổ hủ này, phải hiếm lắm mới có một người mẹ như mẹ Hằng, coi con trai con gái đều như nhau, và hơn hết bà không thấy xấu hổ hay nhục nhã khi con mình lỡ dở hoặc sống không hạnh phúc.

- Mẹ nói đấy nhá, hôm nào con buồn con về đây để mẹ nuôi.

- Vâng ạ chị, lên bảo bố với Trung thu xếp dọn cơm đi.

Trong cái tiết trời mùa đông lạnh buốt, cả gia đình quây quần cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc. Tiếng nói cười vui vẻ nương theo không khí ấm áp lan toả khắp cả căn nhà. Cậu Long nhìn thấy Thoại Mỹ vui vẻ cậu cũng cảm thấy vô cùng thoả mãn, có lẽ đây là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng đây cũng là khung cảnh mà cậu từng ao ước bấy lâu nay.

Vào một trưa mùa thu nào đó, có một cậu bé từng ngồi trên bậc thềm đầy lá rụng, đợi bố về cùng cậu ăn bữa cơm, nhưng đợi mãi đến chiều cũng không thấy bóng dáng bố đâu, người hầu kẻ hạ hay bà hai bà ba có đi qua cũng mặc kệ, chỉ chăm chú vào vải vóc, son phấn hay những tấm lụa là thượng hạng.

Bữa cơm hôm nay là điều mà đã rất lâu rồi cậu chưa từng có được. Từ nhỏ đến lớn sự cô độc đã ở cùng cậu Long như một thói quen khó bỏ, cậu không biết bản thân đã yêu Thoại Mỹ từ lúc nào. Cậu chỉ biết, khi ở cùng cô không hề có nỗi buồn và sự đau khổ đã từng giằng xé con người cậu. Cậu yêu một Thoại Mỹ ngây thơ nhưng rất đỗi mạnh mẽ, một cô gái bướng bỉnh nhưng lại giàu tình cảm và tấm chân tình, cô là tất cả thế giới tâm hồn của cậu, là bông hoa non nớt nhưng toả ra hương thơm ngat ngát trong cõi lòng tối tăm của cậu.

Chiều đến, mẹ Hằng đang làm cỏ ở ngoài vườn rau, thằng Trung thì đi ra ngoài gặp vài đứa bạn, bố Hải lại lên quán để trông hàng, thành thử ra ở trong nhà chỉ có cậu Long và Thoại Mỹ ngồi nhìn nhau. Thoại Mỹ đã bảo cậu lên giường ngủ trưa mà cậu không chịu, cô cứ đi đâu là cậu dính theo như kẹo kéo vậy.

Nhưng ngồi một lúc, Thoại Mỹ chợt nhớ ra có việc để làm, liền gọi với ra ngoài vườn nói với mẹ Hằng:

- Mẹ ơi con đi ra ngoài ruộng đào mấy củ khoai về luộc nhá.

- Đi vào tận trong ấy Mỹ nhá, ở đầu ruộng củ hẵng còn bé lắm.

Thoại Mỹ tí tởn cắp cái rổ vào cạnh sườn, cầm cái dầm be bé ra khỏi cổng đi về phía cánh đồng cách đó một đoạn. Đi được vài bước thì bị cậu Long lấy mất cái rổ, cậu cười cười nhìn cô rồi cầm rổ bằng một tay, tay còn lại cậu nắm chặt tay Thoại Mỹ, cô vội phẩy phẩy tay cậu ra:

- Cái cậu này, ban ngày ban mặt mà cầm tay cầm chân cái gì?

- Anh sợ em đi lạc, Em ngại hả?

Cậu cứ trêu trêu làm cô ngượng đỏ hết cả tai nhưng vẫn cứng miệng:

- Tôi việc gì phải ngại, cậu đi chậm quá..đi nhanh lên.

Trên con đường đất nho nhỏ, có hai vợ chồng nhà ai dắt tay nhau dung dăng dung dẻ nhìn tình cảm lắm nhé, mấy cô mấy bác đang cúi lưng nhặt cỏ ngoài đồng cũng phải ngẩng lên nhìn rồi cười cười, hoá ra là vợ chồng son của nhà người ta.

Thoại Mỹ cùng cậu Long một trước một sau đi trên mô đất ở đầu ruộng, chợt Thoại Mỹ cúi xuống nhìn nhìn ở dưới chân, rồi ngồi sụp xuống nhổ vài cây cỏ gì đấy.

- Cậu Long, cho cậu cái này.

Thoại Mỹ nhét vào tay cậu mấy cọng cỏ là lạ:

- Tôi với cậu chơi cái này nhé, cậu phải cầm như này này. Đấy, đây là cây cỏ gà, cậu chơi bao giờ chưa.

Hi hi nhìn cậu là biết chưa chơi bao giờ rồi, cậu giữ chặt nhé, nếu cây cỏ của cậu đứt là cậu thua rồi đấy.

- Thế thua thì sao em?

Thoại Mỹ ra vẻ nghĩ ngợi một chút rồi cười tươi nhìn cậu:

- Thì bị búng tai chứ sao. Ngày xưa tôi chơi trò này giỏi lắm đó, búng cho mấy đứa trẻ con về mách mẹ luôn.

Cậu Long thấy Thoại Mỹ vui như thế, cậu cũng cười tươi, nhìn cậu bây giờ hiền lắm, vẻ nghiêm nghị và lúc nào cũng trầm lặng đã vơi bớt rất nhiều:

- Tôi trước nhé, úi không đứt à, xuii quá xá. Đến lượt cậu đấy.

Cậu Long cũng chơi cùng cô, nhưng vừa mới lần đầu, cây cỏ của Thoại Mỹ đã đứt lìa luôn rồi, cậu làm cô nào đó chỉ biết trợn tròn mắt nhìn rồi nhăn nhó đưa chiếc tai trắng muốt và hơi hồng hồng ra.

- Cậu làm nhanh lên, tôi nói được làm được.

- Anh không khách sáo đâu, đau lắm đấy, em cố chịu.

Cậu Long nhìn Thoại Mỹ nhăn nhó mặt mày quay một bên mặt qua chỗ cậu, cậu mỉm cười nhè nhẹ rồi bất ngờ thơm vào má cô nào đó một cái.

Thoại Mỹ đợi mãi không thấy cơn đau từ cái búng tai đâu, lát sau chỉ thấy một xúc cảm vô cùng êm ái từ đôi môi của cậu Long, chiếc hôn làm trái tim của cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thoại Mỹ chợt sững sờ rồi chợt ngại ngùng chạy vụt lên đằng trước, cậu chơi xấu, không thèm chơi cùng cậu.

Cậu Long nhìn bóng dáng ai đó chạy vụt lên, biết cô ngại, cậu chỉ hơi lắc lắc đầu rồi chầm chậm theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy